Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 36:




Khoảng ba giờ chiều, Giản Dịch đi theo sau Vân Hân cùng nhau đến đại sảnh của khách sạn, cùng đi còn có mười mấy thành viên khác của tổ hạng mục. Bọn họ đã sớm tới, đang ở trong phòng giải trí chơi bóng bàn.
"Xin chào Vân tổng --"
"Vân tổng tới rồi~"
"......"
Vừa thấy Vân Hân tới, tất cả mọi người đều ngừng lại.
"Tất cả đều đã tới đông đủ. Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, cứ vui chơi thỏa thích, buổi tối lại cùng nhau ăn cơm."
Vân Hân tùy ý nói hai câu, liền chuẩn bị rời đi.
Tất cả mọi người đều vội cười gật đầu nói cảm ơn, không người nào dám kêu Vân Hân đến cùng nhau chơi, nhưng lại lôi kéo Giản Dịch:
"Tiểu Giản, lại đây chơi đi~ buổi chiều cùng đi bơi lội~"
Không thể trách Vân Hân không nói trước cho Giản Dịch hôm nay là tới bơi lội. Trong lòng mọi người đều đã sớm biết, tới đây chủ yếu là để bơi và tắm suối nước nóng, khiến cho một mình Giản Dịch như lọt vào trong sương mù.
Vân Hân thấy Giản Dịch một chút chuẩn bị cũng không có, cho nên vừa rồi liền thuận miệng hỏi nàng có biết bơi hay không.
"Tôi...... Tôi sẽ không bơi......"
Giản Dịch nhìn thấy Vân Hân muốn đi ra đại sảnh, hết lần này đến lần khác bản thân lại bị các đồng nghiệp này lôi kéo, có chút sốt ruột.
"Cần tôi dạy cho cô không, tôi trước kia kiêm chức huấn luyện viên bơi lội nha ha ha ha ~"
Một người đàn ông dáng người cường tráng đứng dậy, đặc biệt nhiệt tình.
"Không không không......"
Giản Dịch không hề nghĩ ngợi, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, còn liên tiếp nói ba lần từ không, mọi người đều nghe ra giọng nói của nàng có chứa sự ghét bỏ. Vân Hân dạy nàng còn có thể tiếp thu, nếu là thay đổi người khác, nàng liền không muốn học...... Nói đến cũng thật kỳ quái, nàng không thích cùng người khác có hành vi tiếp xúc thân mật, nhưng Vân Hân lại là ngoại lệ, đặc biệt thích ôm chị ấy, càng thích chị ấy tới chủ động ôm mình.
Khi Vân Hân chủ động ôm chính mình, trong lòng sẽ có loại cảm giác tê dại hạnh phúc, bất luận người nào bị chị ấy ôn nhu ôm như vậy tim đều sẽ đập nhanh đi.
Nếu không phải hôm nay, Giản Dịch sẽ không hiểu rõ được, từ trước tới nay nàng đều đem tất cả sự động tâm của mình đối với Vân Hân biến thành cảm động. Khoảng cách của hai người luôn mơ hồ không rõ ràng, không biết là bắt đầu từ khi nào, nàng đã vượt qua ranh giới, cảm giác đối với Vân Hân tựa hồ đã thay đổi bản chất của nó...... Ít nhất là hôm nay, thời điểm Vân Hân hôn nàng ở bể bơi, nàng không có cự tuyệt.
Nghe được Giản Dịch liên tiếp nói ba lần lời từ chối, vị nam đồng nghiệp kia thực thất vọng:
"Tiểu Giản cô quá tuyệt tình, đều không cho tôi một cơ hội."
Mọi người ở một bên trêu ghẹo:
'' Tiểu Giản đã có bạn trai rồi, anh nhân lúc còn sớm mau từ bỏ đi."
Vân Hân nghe được câu đó, bước chân đột nhiên thả chậm, sau đó lại bước nhanh đi ra ngoài.
"Tôi không có... mọi người không cần nói giỡn......"
Giản Dịch cảm thấy như vậy không tốt. Những lời đồn đãi vớ vẩn chính là truyền ra như vậy, bởi vì Từ Kế luôn tới Bộ phận thị trường tìm nàng, cho nên mọi người liền bắt đầu tò mò mối quan hệ của bọn họ. Thời gian dài, những lời bàn tán truyền ra càng nhiều, đều đã phân không rõ thật giả.
"Mọi người xem, lại còn thẹn thùng kìa --"
Còn ở nơi này cùng bọn họ nói chuyện tào lao, Giản Dịch hiện tại đều đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Vân Hân, sốt ruột nên tùy tiện tìm cái lý do qua loa lấy lệ:
"Tôi còn có chút việc, chờ lát nữa lại đến."
Giản Dịch cũng không đợi đám người kia trả lời, vội vàng đi về phía cửa. Vừa đi vừa nghĩ, về sau vẫn nên cùng Từ Kế bảo trì khoảng cách, mỗi ngày giữa trưa hắn cứ tới tìm mình quả thật dễ làm người khác hiểu lầm. Vẫn là Vân Hân nói rất đúng, thời điểm nên cự tuyệt không thể do dự, cũng đỡ tìm cho mình thêm phiền toái.
Giản Dịch vội vàng đi ra khỏi phòng giải trí, đi đến đại sảnh, không có nhìn thấy thân ảnh của Vân Hân, vì thế lại đuổi theo phương hướng cô vừa mới đi.
Chạy đến hơi thở hổn hển, rốt cuộc cũng thấy được Vân Hân. Giản Dịch nhìn xung quanh, không có người quen, lúc này mới đi ra phía trước, cùng đồng nghiệp ra ngoài chơi quả thật có chút không tiện, ít nhất nàng không thể trực tiếp kêu tên Vân Hân, cũng đã lâu như vậy rồi mà nàng vẫn không quen kêu Vân Hân là:
"Vân tổng".
Vân Hân ngồi trên cỏ, đã đợi nàng một lúc lâu, Giản Dịch còn biết tìm cái lý do để rời đi, cũng không tính là quá ngốc.
Giản Dịch ngoan ngoãn đi theo sau Vân Hân:
"Hiện tại đi đâu?"
"Quen bạn trai?"
Vân Hân không trả lời Giản Dịch, mà là tung ra một cái vấn đề mới.
Vấn đề này quả thực làm cho Giản Dịch chân tay luống cuống, những người khác lấy nàng ra vui đùa còn chưa tính, vì sao ngay cả Vân Hân cũng lấy cái này nói giỡn, Giản Dịch đặc biệt nghiêm túc giải thích:
"Không có, bọn họ nói bậy."
"Là người con trai ngày đó cùng em ăn cơm?" -Vân Hân tiếp tục nói,
"Chị cảm thấy hai người rất hợp nhau."
Giản Dịch hoàn toàn không có nghe được trong lời nói của Vân Hân chứa đầy sự chua chát, cảm thấy mọi người truyền ra những lời gây hiểu lầm như vậy là không tốt, chỉ lo giải thích:
"Mọi người hiểu lầm, chúng em chỉ là bạn bè bình thường."
"Người yêu bình thường đều bắt đầu từ bạn bè."
Vân Hân nắm chặt không buông tha đề tài này:
"Chị thấy hắn thực sự thích em."
"Nhưng em không thích hắn!"
Sau nhiều lần nghĩ ngợi thì Giản Dịch cũng nói ra câu Vân Hân muốn nghe nhất. Nếu nàng nói sớm thì Vân Hân cũng không cần lấy những chuyện đó ra ăn giấm
Bước chân Vân Hân dừng lại, xoay người nhìn Giản Dịch, ngày thường tính tình của nàng rất mềm mại dịu dàng, nên thời điểm cự tuyệt cũng không biết cách để từ chối:
"Em không thích hắn, vậy cự tuyệt đi, nếu em không cự tuyệt chính là tự cho hắn cơ hội."
"Em......"
Là ảo giác sao? Giản Dịch cảm thấy Vân Hân giống như có chút không được cao hứng. Tuy rằng biết Từ Kế đối bản thân mình có khả năng tồn tại tình cảm, nhưng Giản Dịch thật sự không quá hiểu biết cách cự tuyệt người khác, huống hồ nàng vẫn luôn cho rằng mình với Từ Kế chỉ là bạn bè bình thường ở chung, cũng không có gì để cự tuyệt đối phương......
Thấy Giản Dịch còn do dự mà không trả lời, Vân Hân chọc cái đầu gỗ của nàng ấy:
"Em a, là muốn làm chị tức chết sao?"
"Em đâu có muốn chọc giận chị......"
Giản Dịch ủy khuất, phản ứng của Vân Hân ngày hôm nay nàng hoàn toàn đoán không ra, như thế nào lại muốn chọc giận chị ấy.
Bộ dạng Giản Dịch ủy khuất mà nói ra những lời này khiến Vân Hân dở khóc dở cười, cô cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết Giản Dịch. Quả thật, ở phương diện tình cảm Giản Dịch ngây ngốc giống như bò đeo nơ, ngẩng đầu cảm thán một câu:
"Em định ngu ngốc đến chừng nào mới thông suốt đây......"
Không biết nói cái gì, hình như nói cái gì ra cũng không đúng, Giản Dịch liền buồn bực dứt khoát không nói lời nào.
"Đồ ngốc, đừng buồn......"
Vân Hân nắm tay nàng, lôi kéo, ôn nhu nói:
"Đi, chị dạy cho em bơi lội."
"Chị không tức giận sao?" Giản Dịch còn hỏi.
"Vậy phải xem biểu hiện của em."
Các nàng tay trong tay đi trên con đường trải dài bằng những hàng cây xanh, ánh mặt trời chiếu xuống, lá rụng cùng không khí mới mẻ. Giản Dịch nhìn Vân Hân nắm chặt tay nàng...... Kỳ thật, có một chuyện Giản Dịch vẫn luôn chôn ở đáy sâu ở trong lòng, ngay cả với Trì Gia nàng cũng không có nói qua, nàng cảm thấy lúc bản thân cùng Vân Hân ở chung... rất giống người yêu, thậm chí có rất nhiều lần ôm chị ấy, trong tiềm thức của nàng đã đem Vân Hân trở thành người yêu của mình.
Đêm đó Vân Hân gọi điện thoại cho nàng, đột nhiên xuất hiện ở thành phố S, bất ngờ xuất hiện ở trước mặt bản thân mình, loại cảm giác kinh hỉ cùng hạnh phúc, ngay cả thời kì nàng yêu đương cuồng nhiệt cũng đều không có trải qua.
Giản Dịch chậm rãi ý thức đến vấn đề này, cũng biết chính mình không nên nghĩ như vậy, nhưng ở trong lòng, vẫn luôn xuất hiện loại cảm giác này... mà về sau khi đến thành phố S, những cảm giác đó lại ngày càng mãnh liệt hơn.
Nếu Vân Hân biết trong lòng nàng từng có suy nghĩ như vậy, chị ấy có bị nàng dọa sợ không? Sẽ còn nắm tay bản thân mình giống như lúc này hay không?
So với việc cùng Từ Kế bảo trì khoảng cách, Giản Dịch cảm thấy chính mình càng nên cùng Vân Hân tạo ra khoảng cách mới đúng, nhưng nàng lại làm không được... Cho nên mỗi lần Giản Dịch đều sẽ nói với bản thân, chỉ cần ở chung với Vân Hân giống như trước kia, vừa mới thu hồi suy nghĩ là đã đến nơi.
Dù sao một người một thân một mình vừa tới thành phố S, cảm xúc đều xa lạ, thỉnh thoảng miên man suy nghĩ cũng là chuyện bình thường.
Bể bơi dài 50 thước, chỉ có hai người?
"Chỉ có chúng ta......"
Giản Dịch nhìn bể bơi trống rỗng:
"Vậy bọn họ đâu?"
"Bọn họ chơi một mình, không tới."
Bất quá hôm nay chính là cuối tuần, bể bơi lớn như vậy cũng không đến mức không có một người đi, "Hôm nay cuối tuần, người còn ít như vậy......"
Vân Hân chính là khách VIP của khách sạn cao cấp này. Biết rằng sẽ bơi lội nên mấy ngày trước đã đem bể bơi của khách sạn cao cấp này bao trọn. Đừng nói là cuối tuần, dù là kỳ nghỉ dài hạn nhỏ hay to, chỉ cần có người chịu bỏ tiền nơi đây liền của một mình người đó.
Giản Dịch nghĩ, tách ra như vậy cũng tốt. Ở nơi này người nàng quen thuộc nhất chính là Vân Hân, nàng cũng không phải là người thích náo nhiệt, cùng Vân Hân ở bên nhau ngược lại càng thoải mái hơn một chút. Bể bơi không có nhiều người thì tốt hơn, trước đó Giản Dịch còn sợ có người nhiều sẽ cảm thấy xấu hổ, hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng.
"Có thể là vận khí của chúng ta tốt đi......"
Vân Hân lấy lý do vận khí tốt nói ra, cũng chỉ có Giản Dịch ngây ngốc này mới tin tưởng:
"Chúng ta đi vào phòng thay quần áo trước."
Giản Dịch trước đó cái gì cũng chưa có chuẩn bị, cho nên bộ đồ bơi này là mua ở khách sạn.
"Lần này chị mang giúp em để em làm quen một chút......"
Vân Hân ở một bên giúp nàng mang mũ bơi lội, một bên nói, "Chậm rãi học, về sau còn có rất nhiều cơ hội."
"Vân Hân......"
Giản Dịch đưa ra yêu cầu này giống như có chút ngượng ngùng, nhưng lại rất muốn xem:
"Chị muốn bơi trước một chút sao?"
Giản Dịch thấy cơ trên cánh tay Vân Hân, chị ấy hẳn là thường xuyên tập thể hình đi, hình thể rất đẹp, đặc biệt là sau khi mặc áo tắm vào, không giống mình, dáng người hoàn toàn là gầy yếu mỏng manh.
Vân Hân giống như biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, liền cười hỏi:
"Em muốn nhìn sao?"
"Dạ."
Giản Dịch nhìn đến bóng dáng Vân Hân xoay người, xem phần lưng của chị ấy, phần eo, cái mông cùng với một đôi chân dài, đường cong hoàn mỹ, trên mặt bỗng nhiên có chút nóng.
Vân Hân còn cố tình quay đầu lại nhìn nàng cười một cái trước khi nhảy vào trong nước.
Cô nhảy vào bể bơi, trong nháy mắt văng lên một chút bọt nước nho nhỏ. Giản Dịch liền đứng ở trên bờ nhìn, Vân Hân thực gầy nhưng lại không khiến người khác cảm thấy suy nhược. Hai tay Vân Hân luân phiên rẽ nước, hai chân ưu nhã mạnh mẽ đong đưa, chốc lát đã bơi được ra xa, bể bơi xanh thẳm cùng bộ dạng trắng nõn của cô, còn có bọt nước văng lên giống như mỹ nhân ngư trong truyền thuyết...... Giản Dịch xem đến không chớp mắt, nàng trước nay chưa từng thấy qua... còn có người có thể bơi lội xinh đẹp đến như vậy.
Lần đầu tiên nàng xem người khác bơi lội đã là một năm trước, là Trì Gia mang nàng đi, có thể là lúc ấy đối với "tư thế bơi lội" của Trì Gia gây ấn tượng quá sâu. Trì Gia đã kiên quyết khẳng định kiểu bơi của mình chính là bơi tự do, nhưng Giản Dịch cảm thấy đó một loại tư thế bơi kết hợp giữ loài ếch và loài chó đi.
Trì Gia còn cậy mạnh mà muốn kéo Giản Dịch xuống nước, muốn dạy nàng. Giản Dịch có chết cũng không chịu, bởi vì ngại mất mặt. Cho nên vừa rồi Giản Dịch thấy Vân Hân bơi lội, thật sự có cảm giác bất ngờ, dù sao cũng là đối lập với Trì Gia......
Bất quá, nếu lúc trước Trì Gia có thể bơi giống như Vân Hân vậy, nói không chừng bản thân mình đã sớm học xong cái kỹ năng này.
"Tiểu Dịch, em cũng xuống dưới đây đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.