Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 43:




Giản Dịch vẫn luôn cảm thấy hôm nay Trì Gia đặc biệt kỳ quái, hơn nữa nàng không phải là loại người vì công việc mà không màng đến bạn bè. Bản thân mình ngày hôm nay ngàn dặm xa xôi từ thành phố S quay về, Giản Dịch vốn cho rằng Trì Gia đột ngột nhìn thấy mình sẽ rất hưng phấn, thực sự kích động. Nhưng kết quả là, Trì Gia thật giống như đang trốn tránh mình, vội vội vàng vàng liền đem bản thân mình và Vân Hân đuổi đi.
"Tiểu Gia ngày thường không giống như vậy, không biết hôm nay làm sao nữa."
"Em không nhìn ra?"
Vân Hân xoay đầu nhìn biểu cảm có chút khó hiểu mà lại còn có biểu tình mất mát trên mặt nàng.
"Cái gì?"
Chẳng lẽ Vân Hân nhìn ra cái gì sao? Giản Dịch càng tò mò.
"Tiểu Gia đang có chuyện vội, em là đồ ngốc mới không nhìn ra."
Vân Hân nói một cách mập mờ, bởi vì là sinh hoạt cá nhân của người ta, cũng không tiện nhiều lời.
" Ừm..."
Giản Dịch gật gật đầu, hoàn toàn không biết Vân Hân nói "sự tình" là có ý nghĩa bên trong. Nàng còn đơn thuần cho rằng Trì Gia muốn gặp khách hàng.
"Thật khờ."
Vân Hân sờ sờ đầu nàng.
"A?"
"Không việc gì a --"
Vân Hân nắm tay Giản Dịch, sau đó cười nói với nàng:
"Về sau sẽ hiểu được đi?"
Lại quanh co lòng vòng, Giản Dịch không quá hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy lời nói của Vân Hân có ẩn ý.
Vân Hân nói không sai, Trì Gia quả thật có chuyện rất vội, hơn nữa là rất bận.
===============================================================
Cảnh Nhuế bị Trì Gia đè ở dưới thân, vừa mới mặc quần áo vào lại bị lột ra, hai thân thể nóng rực dây dưa ở một chỗ không tính là rộng như sô pha.
Các nàng đã nói qua ít nhất ba lần "một lần cuối cùng", nhưng Trì Gia mỗi lần đều không nhịn được muốn đi tìm cô. Kỳ thật mỗi lần như vậy Cảnh Nhuế cũng không có cự tuyệt, Trì Gia cảm thấy như vậy là không tốt, nhưng nàng thích cơ thể của Cảnh Nhuế, điểm này nàng phải thừa nhận. Mỗi lần cùng Cảnh Nhuế làm thì cảm giác đó vẫn không thay đổi......
"Ngày đó...... Nam nhân kia là ai...... Ừm ~......"
Cảnh Nhuế vẫn là nhịn không được, cắn răng hỏi Trì Gia. Ngày đó ở quán bar cô thấy Trì Gia cùng một người nam nhân ở đó ôm hôn đến nổi lửa.
"...... Nói không được can thiệp vào sinh hoạt của đối phương, cô quản nhiều như vậy làm gì? Cảnh Nhuế, cô sẽ không...... Sẽ không thích tôi đi......"
"Những lời này...... Tôi còn muốn hỏi Trì tiểu thư. Cô không thích tôi... làm gì cứ phải ba ngày lại tới tìm tôi?"
Trì Gia giống như bị nói trúng tim đen, nàng hoài nghi bản thân mình thật sự thích nữ nhân, cho nên còn cố ý đi đến quán bar tìm nam nhân thân thiết, muốn tìm cảm giác trước kia.
Nhưng cố tình lại đụng phải Cảnh Nhuế, đêm đó nàng cũng không cùng nam nhân kia đi thuê phòng, hoàn toàn không cách nào có hứng thú được. Nhưng mỗi lần nhìn đến Cảnh Nhuế, liền nhịn không được tìm đủ loại lý do cùng cô tiếp xúc, sau đó lau súng cướp cò.
"Trì Gia... Như thế nào lại không nói chuyện? Chột dạ sao?"
"Thoải mái không phải là được rồi sao, nói lời vô nghĩa nhiều như vậy......"
"Cô có thể an tĩnh một chút hay không!"
*
Buổi tối 7 giờ, quán Cửu Hào.
"Buổi chiều cậu đi đâu?"
Mãi cho đến buổi tối, Vân Hân mới nhìn thấy được thân ảnh Cảnh Nhuế, làm gì thần thần bí bí.
Thời điểm buổi chiều gọi điện thoại, Cảnh Nhuế để Vân Hân mang Giản Dịch đến quán ăn Cửu Hào, nói bản thân đang ở bên ngoài làm việc.
"Buổi chiều ở bên ngoài giải quyết một số việc."
Lại là một câu nói tràn ngập hàm ý, Cảnh Nhuế nhìn Vân Hân và Giản Dịch:
"Các cậu vì sao hôm nay đã quay trở về? Lần trước gọi điện cho Tiểu Dịch, Tiểu Dịch còn nói không quay về... Vân Hân, cậu không phải muốn ra nước ngoài công tác sao?"
Điều mà Vân Hân tương đối quan tâm chính là Giản Dịch từ khi nào đã cùng Cảnh Nhuế thân như vậy, còn có liên hệ với nhau:
"Em ấy có gọi điện thoại cho cậu sao?"
"Giản Dịch hỏi mình khi nào là đến sinh nhật của cậu......"
Cảnh Nhuế lanh mồm lanh miệng liền nói ra tới:
"Không nghĩ tới Tiểu Dịch đã học được cách lừa gạt người a?!
Không giống như người sẽ nói dối, làm hại Cảnh Nhuế căn bản không hoài nghi qua.
Giản Dịch dùng tay vịn cái trán, che con mắt, đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, Cảnh Nhuế cái gì cũng nói ra.
Vân Hân cười, thì ra cái đồ ngốc này vẫn nhớ đến sinh nhật của mình, sau đó ôn nhu mà gỡ cái tay nàng đang đỡ trên trán tay:
"Em muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi chị không phải tốt sao?"
"Vân Hân?"
Giữa hai người này, Cảnh Nhuế giống như ngửi được một chút gì đó:
"Cùng mình tới đây một chút, mình lấy một số thứ đưa cho cậu."
"Em trước tiên đợi ở đây một chút."
Vân Hân đối Giản Dịch nói, lại nhìn cửa:
"Tiểu Gia nàng hẳn là sẽ lập tức tới đây đi?
"Ừm, chị đi đi, em ở đây chờ Tiểu Gia."
Cảnh Nhuế ở trong hầm rượu chọn rượu vang đỏ, Vân Hân dựa ở cửa, lẳng lặng nhìn Cảnh Nhuế:
"Làm sao vậy?"
"Đã lâu không gặp, ôn chuyện một chút không được sao?"
Vẫn là Vân Hân hiểu rõ Cảnh Nhuế:
"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."
Vậy Cảnh Nhuế cứ việc nói thẳng:
"Cậu cùng tiểu Dịch...... Hiện tại đang như thế nào?"
"Ở bên nhau." -Vân Hân hào phóng thừa nhận.
"Thiệt hay giả? Khó trách ngày đó Giản Dịch đột nhiên hỏi mình về sinh nhật cậu, thật giống như một cô vợ bé nhỏ."
Vân Hân cười gật đầu, lại lập tức cảnh cáo:
"Nhưng cậu không cần cùng nàng chơi đùa, biết không? Nàng rất đơn thuần."
Vân Hân rất sợ trong miệng Cảnh Nhuế nói ra cái gì đó buồn nôn, dung tục, đến lúc đó lại dọa đến Giản Dịch.
"Này này này! Vân Hân, cậu chính là nói mình không đơn thuần?"
Vân Hân cố tình đánh vào mặt cô:
"Cảnh Nhuế, cậu không biết xấu hổ mà nói chính mình đơn thuần sao?"
Cảnh Nhuế quả thật đúng là hơi xấu hổ:
"Mặc kệ như thế nào, chúc mừng a, cậu cuối cùng cũng có thể để cho mình buông xuống một mảnh tâm tư."
Vân Hân độc thân đã nhiều năm, Cảnh Nhuế vẫn luôn lo lắng vết thương cũ trong lòng cô mãi không lành, có lúc giới thiệu cho cô quen rất nhiều người, đều làm cô chướng mắt, không nghĩ tới cuối cùng lại bị một tiểu cô nương bắt đi, thật đúng là duyên phận a,
"Cho nên cậu đã nói cho nàng? Y.S chính là cậu......"
"Còn chưa có, về sau có cơ hội sẽ nói."
"Buổi tối tính thế nào? Các cậu đi đến khách sạn, hay là ở nhà mình?"
"Ở nhà cậu đi, dù sao nhà cậu còn rất nhiều phòng.''
Giữa Vân Hân và Cảnh Nhuế chưa bao giờ có sự khách khí.
Cảnh Nhuế dùng bả vai cọ vào người Vân Hân, làm mặt quỷ:
"Làm ơn đi, thật không đi thuê phòng?"
"Mình cảnh cáo cậu, chờ lát ở trước mặt Tiểu Dịch đừng nói những lời này."
Cảnh Nhuế nhún nhún vai, "Được được được, đều nghe Vân tiểu thư."
Trì Gia cũng là rất liều mạng, mới vừa cùng Cảnh Nhuế tách ra, tắm rồi thay đổi quần áo lại hướng đến chỗ Cảnh Nhuế bên này. Nhìn thấy Giản Dịch, từ phía sau một chưởng đến trên lưng nàng,
"Giản Dịch cậu có khả năng? Cư nhiên dám lừa chị đây!"
Giản Dịch bị ăn một trận đau, Trì Gia chính là như vậy ra tay không nhẹ không nặng, bất quá xem nàng lại biến thành dạng không tim không phổi đức hạnh đến vậy, rốt cuộc khôi phục bình thường,
"Đau muốn chết."
"Đây là cái giá vì đã gạt mình~"
Trì Gia đặt mông ngồi xuống, nhìn xung quanh, "Vân Hân đâu?"
"Chị ấy và chị Cảnh Nhuế đi đến hầm rượu."
Thấy chung quanh không có người, Trì Gia hướng Giản Dịch ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó đem ghế lôi kéo Giản Dịch cùng ngồi,
"Tiểu Dịch, lần trước là như thế nào a? Cậu nói Vân Hân hôn cậu?"
"Chuyện này cậu ngàn vạn không được nói với Tiểu Kiệt......"
Nếu để Giản Kiệt biết nàng cùng với Vân Hân xác định quan hệ, phỏng chừng sẽ điên mất, Giản Dịch trở về đến bây giờ còn chưa có gặp mặt Giản Kiệt.
"Sau đó thì sao?"
Trì Gia một bên gặm quả hạch một bên hỏi, tâm tình bát quái tràn lan, "Cậu hôm nay như thế nào lại cùng chị ấy trở về?"
"Sau đó...... Sau đó chính là như bây giờ a......" Mặt Giản Dịch có chút phiếm hồng.
Nhìn cái biểu tình vi diệu này. Trì Gia: "Ở bên nhau?"
Giản Dịch đối với Trì Gia không có giữ bí mật gì hết, gật gật đầu, "Ừm."
Trì Gia đơ một chút, vẫn là nói, "Không rối rắm gì liền tốt, dù sao mình cũng ủng hộ cậu."
Trì Gia với Giản Dịch quả đúng là chị em thâm tình. Giản Dịch lúc trước mới vừa rối rắm xong, lúc sau lại đến lượt Trì Gia bắt đầu rối rắm, giữa nàng cùng Cảnh Nhuế rốt cuộc là cái gì...... Nói là người yêu đi, các nàng lại không xác định qua quan hệ, nhưng nói là bạn ~ giường, hình như giữa các nàng lại có thêm một chút tình cảm khác.
Trên bàn cơm, Trì Gia và Cảnh Nhuế hôm nay đều rất an tĩnh, cái này làm cho Giản Dịch và Vân Hân đều cảm thấy thực ngoài ý muốn.
Giản Dịch, Trì Gia luôn ngồi cạnh nhau.
Vân Hân, Cảnh Nhuế luôn ngồi cạnh nhau.
Vân Hân gắp đồ ăn cho Giản Dịch, "Ăn nhiều một chút."
Giản Dịch cũng gắp đồ ăn cho Vân Hân, "Chị cũng thế."
Vân Hân lau miệng cho Giản Dịch, "Đừng nhúc nhích, lau miệng ~"
Giản Dịch liền đưa mặt qua cho cô lau, "Ừm."
......
Trong không khí đều là hương vị ân ái, Trì Gia cùng Cảnh Nhuế mắt to trừng mắt nhỏ, đồng thời lấy chiếc đũa bới trong chén cơm trắng, ăn từng miếng từng miếng một.
Giản Dịch cùng Vân Hân: "Các cậu như thế nào không ăn a?"
Trì Gia cùng Cảnh Nhuế: "Ừ."
Phía dưới bàn ăn, Trì Gia và Cảnh Nhuế dùng di động gửi tin nhắn trò chuyện với nhau.
【 Trì Gia 】 nhìn xem Vân Hân người ta rất ôn nhu.
【 Cảnh Nhuế 】 nhìn xem tiểu Dịch người ta rất ngoan ngoãn.
【 Trì Gia 】 Vân Hân so với cô biết săn sóc hơn nhiều!
【 Cảnh Nhuế 】 tiểu Dịch so với em hiểu chuyện hơn nhiều!
【 Trì Gia 】 cô chết đi chú lùn!
【 Cảnh Nhuế 】 em chết đi ngực phẳng!
【 Trì Gia 】 nhà giàu mới nổi!
【 Cảnh Nhuế 】 vắt cổ chày ra nước!
......
Trì Gia và Cảnh Nhuế đều không nói lời nào, hai người đều cúi đầu nhìn xuống màn hình di động mà điên cuồng nhập tin nhắn, làm cho trên bàn cơm an tĩnh đến cực kỳ.
"Cảnh Nhuế, quán ăn mới tân trang thế nào rồi?"
Cuối cùng, vẫn là Vân Hân một câu thành công mở ra đề tài mới.
- -------------------------------------------------------------
Tuy rằng Cảnh tiểu thư cùng Trì tiểu thư ngấm ngầm có rất nhiều bất hòa, nhưng hiện tại trước mặt người khác, làm bộ một chút cũng phải cần. Cảnh Nhuế cũng thực hiện đầy đủ hết "lễ nghĩa của người chủ quán", sau khi ăn ngon uống xong đã đem Trì tiểu thư đã ăn no nê về còn lái xe đưa nàng đến nhà.
Vừa lên xe, Trì Gia theo thói quen ngồi trên ghế phụ, Giản Dịch và Vân Hân cũng đã an vị ngồi ở phía sau. Cảnh Nhuế cũng là ngựa quen đường cũ, không cần hướng dẫn đã biết nhà Trì Gia đi theo hướng nào.
"Tiểu Dịch, buổi tối ngủ ở nhà mình đi......" Trì Gia nói xong, xoay đầu nhìn Giản Dịch, sau đó phát hiện Vân Hân giống như lơ đãng mà liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Ở......" Giản Dịch vừa ngẩng đầu lên thì thấy cả ba người đều nhìn chằm chằm mình. Vân Hân ở phía bên hông nhìn nàng, Trì Gia xoay người nhìn nàng, Cảnh Nhuế từ trong gương nhìn nàng.
"Ở......" Giản Dịch trộm nhìn thoáng qua Vân Hân.
Vân Hân cười nhạt nói, "Muốn ở chỗ nào ngủ cũng được, đều tùy ý em."
"Vậy ngủ ở nhà mình đi, chúng ta đã lâu không gặp mặt."
Trì Gia tiếp tục xúi giục, chủ yếu nàng là muốn nghe chi tiết chuyện giữa Giản Dịch và Vân Hân.
Giản Dịch còn chưa trả lời thì Cảnh Nhuế đã phanh xe lại, ngừng ở cửa của tiểu khu, đối với Trì Gia nói một câu:
"Tới rồi."
Trì Gia đối với Giản Dịch hô câu:
"Tiểu Dịch, xuống xe đi."
Cảnh Nhuế trắng mắt liếc Trì Gia một cái, nói thầm:
"Cô xem náo nhiệt gì."
"Tiểu Gia......" -Giản Dịch có chút khó xử, nàng lại nhìn nhìn Vân Hân:
"Vân Hân......"
Vân Hân: "Em muốn đi liền đi thôi."
Chính là không nghĩ tới Giản Dịch quả thật cùng Trì Gia xuống xe, tung ta tung tăng chạy tới.
"Cậu cũng có thể chịu được a ~" Cảnh Nhuế quay đầu lại còn hắt cho một chậu nước lạnh.
Trì Gia cho rằng Giản Dịch đuổi theo, là muốn cùng mình lên lầu đi, nhưng là không phải mới đi được hai bước, Giản Dịch đã gọi nàng:
"Tiểu Gia, mình liền đưa cậu đến này, cậu trở về cẩn thận."
"Cái gì?!"
Giản Dịch quay đầu nhìn Vân Hân ở trong xe, nhỏ giọng nói:
"Mình vẫn là nên đến chỗ chị Cảnh Nhuế ngủ đi."
"...... Cậu cùng Vân Hân mỗi ngày đều ở bên nhau, hiện tại bồi mình một chút cũng không được?!"
Trì Gia đều phải nhe răng trợn mắt, chớ nói tới câu kia của Giản Dịch có bao nhiêu khiến cho người khác tức giận:
"Giản Dịch, cậu đây là trọng sắc khinh bạn."
Giản Dịch cuối đầu xuống, lầu bầu một câu.
"Cậu nói cái gì?" -Trì Gia không nghe rõ.
Giản Dịch ngẩng đầu, nói lại một lần, thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng thiếu chút nữa đã đem Trì Gia làm cho tức chết, không nghe rõ vẫn tốt hơn:
"Tùy ý cậu nghĩ như thế nào cũng được......"
Sau đó Giản Dịch liền chạy về trong xe, còn phất tay với Trì Gia.
"Sao lại không muốn đi?" -Vân Hân cố ý hỏi nàng như vậy.
Giản Dịch quay đầu đi, sau đó hướng Vân Hân cười ngọt ngào, tựa lưng vào ghế, nàng lặng lẽ kéo tay Vân Hân.
Vân Hân nhìn bên ngoài cửa sổ xe, khóe miệng cong lên, cũng chậm rãi nắm chặt tay đối phương.
Tiểu biệt thự ba tầng, nhà Cảnh Nhuế quả thật rất nhiều phòng, đây là lần đầu tiên Giản Dịch tới nhà Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế nhìn các nàng, sau đó hỏi một câu:
"Các cậu ngủ chung một phòng, hay là ở hai phòng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.