Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 44:




"Hai người các cậu ngủ chung một phòng hay vẫn là hai gian phòng riêng?"
Cảnh Nhuế chỉ thuận miệng hỏi nhưng không ngờ lại hỏi đúng vấn đề có ý tứ, mà mặt Giản Dịch hơi hơi đỏ cũng cho thấy đủ việc nàng đã lĩnh hội được hết ẩn ý trong đó. Giản Dịch theo thói quen cúi thấp đầu mắt nhìn mũi.
"Cảnh Nhuế......"
Vân Hân không nặng không nhẹ kêu nàng một tiếng ám chỉ điều gì Cảnh Nhuế tự nhiên hiểu được. Cảnh Nhuế đặc biệt muốn hỏi Vân Hân có phải cùng người ngây thơ yêu đương thì bản thân cũng sẽ bắt đầu trở nên ngây thơ hay không?
Vân Hân không cảm thấy có chuyện gì. Đối với phương diện kia mỗi người đều có cái nhìn không giống nhau. Cô sẽ không cố tình sắp xếp cũng sẽ không vì bất mãn mà gây mâu thuẫn, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, chờ đến thời điểm thích hợp thì phải chân chính hưởng thụ cho tốt.
Mà hiện tại cô và Giản Dịch còn chưa đến mức ấy. Vân Hân hy vọng được giao cho đối phương cùng một lúc, là một loại cảm giác tương cứu trong lúc hoạn nạn, tình cảm tế thủy trường lưu, mà không phải là kích - tình, thủy triều đến rồi lại đi. Vân Hân tin tưởng Giản Dịch cũng nhất định nghĩ như thế này.
Giống như Cảnh Nhuế và Trì Gia thì không thể lý giải được loại tư duy này, nhìn vừa mắt liền lên giường. Đây là quy tắc yêu đương thứ nhất của các nàng, nếu đều đã cho nhau, thích nhau thì còn rụt rè không được tự nhiên làm cái gì nữa.
Trì Gia và Cảnh Nhuế không có xác định quan hệ nhưng đã lăn lên giường cùng nhau vài lần rồi. Giản Dịch và Vân Hân xác định quan hệ đã lâu đều chưa có chính thức hôn môi qua, đây là sự khác biệt.
"Vậy ở hai phòng này, có yêu cầu gì thì cứ nói với chị, không cần khách khí."
Những lời này Cảnh Nhuế chủ yếu là nói với Giản Dịch, Vân Hân thật ra thường xuyên ở nhà của nàng ngủ qua đêm.
"Cảm ơn chị Cảnh Nhuế."
"Đứa nhỏ này cũng thật ngoan ~ ~"
Cảnh Nhuế nhìn Vân Hân và Giản Dịch đứng cùng một chỗ. Thật ra rất xứng đôi, cư nhiên lại có một chút hâm mộ. Kỳ thật tìm được một người nhỏ tuổi cũng không tệ nhìn liền nghe lời làm cho người bớt lo, nhưng nghĩ lại nhớ đến Trì Gia cũng bằng tuổi đứa bé này......chuyện này chắc cũng còn phải tùy người, Cảnh Nhuế trong miệng còn không quên lầu bầu:
"Trì Gia như thế nào lại đức hạnh đến vậy......"
"Thật ra...... thật ra Tiểu Gia là người rất tốt chỉ là đôi khi nói chuyện không dễ nghe cho lắm, ngượng ngùng a, chị Cảnh Nhuế."
"Chị cũng là hay nói giỡn với nàng, không có cùng nàng so đo."
Cảnh Nhuế ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng trong lòng nàng từ lâu dành cho Trì Gia một phần tình cảm chân thật, bất tri bất giác càng ngày càng không thể buông bỏ được.
Tắm rửa xong thay áo ngủ, Giản Dịch trực tiếp nhảy lên rồi nằm sấp người trên chiếc giường mềm mại, ở trên chăn lăn hai vòng, cứ như thế... ngửa mặt lên thì đã ngủ rồi. Tuy rằng ngày hôm nay trừ bỏ ngồi máy bay thì chuyện gì cũng chưa làm nhưng bôn ba ở nơi đất khách vốn dĩ đã là chuyện không dễ, cho nên vẫn cảm thấy rất mỏi mệt, khiến cho thân thể mới dính vào giường một chút liền buồn ngủ.
"Tiểu Dịch?"
Vân Hân ở ngoài gõ cửa nhưng trong phòng đặc biệt tĩnh lặng,không có người trả lời cũng không có tiếng bước chân đến mở cửa.
Vân Hân xoay chốt cửa, cửa không khóa trái vì thế liền đẩy cửa đi vào. Trong phòng đèn vẫn còn sáng, Giản Dịch lại nằm ngửa trên chăn mà ngủ, ngủ say đến mức không động đậy, mới vừa tắm rửa xong khuôn mặt còn phảng phất màu hồng nhạt, tóc vẫn chưa lau khô, bộ dạng ngủ cũng rất là ngốc nghếch.
"Tiểu Dịch?"
Gọi nàng nhưng nàng không có phản ứng gì phỏng chừng đã ngủ rất ngon thế nhưng Vân Hân sợ nàng cứ như vậy mà tiếp tục ngủ ngày mai sẽ bị cảm lạnh nên không thể không đánh thức nàng. Vân Hân cúi thấp thân mình xuống, một bàn tay chống ở trên giường một bàn tay nhẹ nhàng nhéo mặt nàng:
"Tiểu Dịch? Đồ ngốc? Mau dậy đi......"
"Ừm~"
Giản Dịch nhẹ nhàng hừ mũi, cảm thấy có cái gì đó cọ vào mặt mình vì thế theo bản năng liền bắt lấy còn chuẩn bị trở mình tiếp tục ngủ.
Vân Hân thuận thế cầm tay nàng, lạnh lẽo, thấy nàng như thế vẫn còn tiếp tục ngủ vì vậy nhẹ nhàng lay vai nàng:
"Tiểu Dịch, mau dậy đi--"
Giản Dịch xoa xoa mắt nửa nhắm nửa mở:
"Vân Hân......"
Vừa mới mở mắt liền nhìn thấy mặt Vân Hân, còn ở rất gần, Giản Dịch tưởng rằng đang nằm mơ vì thế liền vươn cánh tay ra ôm lấy đối phương, Vân Hân trực tiếp đè ở trên người nàng, thấy nàng ôm lấy mình sau đó lại tiếp tục nhắm mắt, liền vừa cười vừa nắm cái mũi của Giản Dịch:
"Tiểu Dịch, đừng ngủ, nghe lời ~ ~"
Giản Dịch cảm thấy khó chịu hít thở không thông, giật mình ngẩng đầu, hoàn toàn tỉnh táo. Thấy Vân Hân đang đè ở trên người nàng mà nàng còn gắt gao ôm chặt đối phương, lúc này một trận mùi hương dễ ngửi xông vào trong mũi... thì ra không phải nằm mơ. Trong lòng Giản Dịch lập tức không khống chế được tim đập rất nhanh. Chóp mũi Vân Hân đang cọ trên gương mặt mình, qua vài giây, Giản Dịch chậm rãi dời tay của mình ra khỏi eo của Vân Hân......
Nhưng Vân Hân lại không có rời nàng, vẫn cứ ghé vào trên người nàng, nhìn vào đôi mắt của nàng, ôn nhu nói:
"...... Rốt cuộc cũng dậy, dậy đem đầu tóc lau khô đi rồi ngủ tiếp."
"Ừm."
Khuôn mặt kia Giản Dịch đã nhìn đến ngây người, nàng rất ít khi nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt của Vân Hân. Trước khi đến thành phố S và về sau cũng như vậy, thì ra khi chị ấy không trang điểm lại có vẻ mặt ôn nhu đến vậy, khóe môi nhẹ nhàng cười, mặc dù không nói lời nào nhưng trong lòng Giản Dịch cũng cảm thấy một trận mềm mại.
Cô cúi thấp đầu sấy tóc cho Giản Dịch, ngón tay thon dài trắng nõn, mảnh khảnh khẽ luồn qua từng sợi tóc, lơ đãng chạm đến da đầu của nàng, cảm giác thoải mái cực kỳ. Giản Dịch nhớ tới khi Vân Hân ở công ty rất nghiêm túc lại nhìn đến cô hiện tại cúi đầu, ánh mắt ôn nhu như nước, đây thực sự là cùng một người sao? Đâu mới thật sự là cô?
Nhưng dù nói thế nào thì giống như cũng chỉ có một mình mình là có thể nhìn thấy bộ dạng này của Vân Hân. Mái tóc mất trật tự, tùy ý mặc áo ngủ thoải mái, trên chân còn mang dép lê ở nhà, mặc kệ nói gì làm gì cũng đều cẩn thận tỉ mỉ săn sóc đến vậy, Giản Dịch chớp mắt cảm thấy mình rất hạnh phúc, liền nhịn không được mà nâng khóe miệng mà cười rộ lên.
"Cười cái gì?"
Cười một chút cũng không trốn khỏi đôi mắt của chị ấy, Giản Dịch mím môi:
"Không có gì."
Vân Hân nhéo nhéo lên khuôn mặt nàng, nói:
"Em a, ngủ cũng không sấy khô tóc cũng không đắp chăn bị cảm thì phải làm sao bây giờ? Thật không làm cho chị bớt lo......"
"Không cẩn thận ngủ mất, lúc trước cũng không có như vậy......"
Bất quá, Giản Dịch cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì Vân Hân đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng:
"Sao chị lại tới đây?"
Vân Hân sấy khô tóc nàng xong, lôi kéo nàng đi lên giường, để cho nàng nằm tốt, chỉnh chăn cho nàng:
"Ngày mai chị mang em đến sân bắn chơi được không?"
"Sân bắn sao? Em không......"
"Chị dạy cho em."
"Chuyện gì chị cũng có thể làm được?"
Giản Dịch thật sự cảm thấy Vân Hân không gì là không làm được.
"Cũng không phải cái gì cũng đều làm được hết...... Được rồi, đi ngủ sớm một chút."
Vân Hân ưu tú như vậy vì sao lại thích bản thân mình đây...... Con người ít nhiều gì cũng có chút tự ti mà đối với người giỏi hơn mình điều ấy càng thêm mãnh liệt. Giản Dịch cảm thấy bản thân mình xác thật có chút không xứng với cô:
"Vân Hân......"
"Lại làm sao vậy?"
Vân Hân thấy nàng dường như có chuyện muốn nói nhưng bộ dạng lại nói không nên lời liền tiến lại gần khẽ hôn lên má nàng một cái:
"Ngủ ngon."
Lần này, Giản Dịch bị nàng hôn làm cho chấn động, si ngốc mà từ trong miệng nói ra hai chữ:
"Buổi tối...... ngủ ngon......"
Sau đó, Giản Dịch trùm chăn lên mặt, kích động một hồi lâu cũng không biết ngủ lúc nào.
Áo khoác da ngắn quần dài bó sát người hơn nữa còn đi đôi giày cao gót, ngày hôm sau Giản Dịch đến đã thấy Vân Hân, đôi chân dài 1m8 quen thuộc. Nếu bây giờ có khẩu súng hai bên diễn vai nữ đặc công phỏng chừng cũng không có vấn đề gì.
Giản Dịch cao 1m65 thân hình này tuy không cao nhưng cũng không tính là lùn, mà khi bản thân đi giày đế thấp đứng cạnh Vân Hân nháy mắt liền giống như "Chim nhỏ nép vào mẹ".
Khi Cảnh Nhuế nhìn hai người vai sóng vai đi ra ngoài còn không quên nói câu:
"Này, chênh lệch chiều cao quả là đáng yêu."
Lại ngắm nhìn bộ dạng khi lái xe của Vân Hân khiến cho Giản Dịch hoàn toàn mê muội, góc nghiêng cực kì anh tuấn mỹ miều. Trước kia Giản Dịch không dám nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào Vân Hân nhưng từ khi hai người thừa nhận ở bên nhau lá gan nhỏ bé của Giản Dịch cũng lớn hơn một chút. Lúc mới đầu còn thỉnh thoảng trộm ngắm, sau đó là quang minh chính đại mà nhìn, có đôi khi cũng sẽ quên... bản thân mình đã ngắm nhìn người ta chằm chằm đến mức mắt cũng không chớp, lúc này Vân Hân liền quay đầu hỏi nàng:
"Nhìn đủ rồi sao?"
Giản Dịch cảm thấy khi ở bên cạnh Vân Hân đại khái là vĩnh viễn cũng sẽ nhìn không đủ đi.
"Chờ lát nữa chị gặp khách hàng trước, sau đó lại mang em đi chơi, được chứ?"
"Được nha, khách hàng gì?"
Vân Hân lựa chọn thời gian này quay về thành phố L kỳ thật cũng là vì ở phía trên vừa vặn có công việc vội yêu cầu tới thành phố L một chuyến. Mời người phát ngôn cho hạng mục mới, lúc trước có liên hệ qua với Tiểu Việt, cô ấy còn được gọi là "Nữ hoàng trò chơi điện tử", sở hữu lương fan đông số một số hai trong nước.
Vốn dĩ Tiểu Việt đã cùng với Runner ký xong hợp đồng hợp tác nhưng giữa chừng lại công ty khác đào góc tường, cũng may bởi vì thù lao là nguyên nhân nên trước mắt cả hai công ty cô cũng không có ký cho nên Runner vẫn còn có hy vọng. Lần này Vân Hân tự mình tới thành phố L cũng là vì chuyện này.
"Tiểu Việt a?"
"Em biết cô ấy?"
"Có nhìn thấy cô ấy phát sóng trực tiếp, Tiểu Kiệt thích nàng."
Giản Dịch gật gật đầu, kỳ thật nàng đối với phương diện trò chơi không có hứng thú. Lúc trước thời điểm Giản Kiệt xem tin tức nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua cho nên cũng coi là biết mặt:
"Cô ấy ký hợp đồng chính thức sao?"
Phải biết rằng trò chơi này ở trong nước không có bao nhiêu nổi tiếng, fan của Tiểu Việt đã có hơn hàng chục triệu người nếu có thể mời cô làm người phát ngôn cho trò chơi này thì lợi nhuận không biết bao nhiêu mà nói.
"Vậy phải xem chị đàm phán như thế nào."
Vân Hân dừng xe. Cô đem địa điểm gặp mặt hẹn ở sân bắn bởi vì trò chơi này vừa đúng là loại xạ kích, cô cũng muốn nhìn một chút về Tiểu Việt có xứng với danh xưng ''Nữ hoàng trò chơi'' hay không. Hiện tại cũng có không ít người được tung hô qua mạng nhưng sự thật nào có ai biết được mấy phần.
Buổi sáng 10 giờ, tại sân bắn đạn thật.
Giản Dịch nhìn thấy một nữ nhân cũng mang áo khoác da ngắn đi tới bên cạnh là hai người trợ lý. Lại đi đến gần một chút, người đó hẳn là Tiểu Việt. So với lúc phát sóng trực tiếp không được đẹp lắm nhưng dáng người thật sự rất tốt. Giản Dịch nghĩ, chờ lát nữa có cần hỏi cô ấy ký tên giúp không, phỏng chừng Giản Kiệt sẽ rất vui đi.
"Vị này chính là Vân tổng?"
"Chào, tôi là Vân Hân đến từ Tổng bộ Runner." -Vân Hân đưa tay ra bắt lấy tay đối phương.
Tiểu Việt nắm lấy tay Vân Hân lại chậm chạp không buông, ánh mắt đánh giá toàn thân Vân Hân:
"Không nghĩ tới Vân tổng lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy."
"Tiểu Việt tiểu thư so với khi phát sóng trực tiếp còn muốn xinh đẹp hơn, không hổ là nữ vương trò chơi."
"Ôi, nếu như quý công ty ngay từ đầu tìm một mỹ nhân xinh đẹp như vậy đến nói chuyện cùng tôi, tôi đã sớm ký kết với các ngài."
Vân Hân rút tay về, cười nói:
"Tiểu Việt tiểu thư nói đùa, hôm nay tôi đúng là vì việc này mà đến."
Giản Dịch ở một bên nhìn, khí tràng của Vân Hân một chút cũng không thua kém gì Tiểu Việt, ngược lại so với Tiểu Việt càng có khí chất hơn. Cách ăn nói cẩn thận làm cho người vừa nhìn liền thích, ngược lại bản thân Tiểu Việt quá ngả ngớn cùng với người trong tưởng tượng Giản Dich chênh lệch rất nhiều.
"Những chuyện đó đều là chuyện nhỏ, chuyện đó cứ tạm thời gác qua một bên, quyền phát ngôn tôi nhất định sẽ ký với Vân tổng, ai bảo Vân tổng hợp mắt tôi làm chi? Những chuyện đó chờ lát nữa hãy nói, chúng ta đi chơi trước đi--"
Tiểu Việt đi đến phía sau Vân Hân:
"Vân tổng ngày thường chơi cái này sao?"
"Không thường xuyên chơi nhưng có hiểu sơ qua một chút."
Tiểu Việt từ phía sau cầm tay Vân Hân, nửa ôm lấy cô:
"Xem ra chúng ta rất có duyên, còn mặc trang phục tình nhân, tôi đây dạy Vân tổng là được?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.