"Giản Dịch, em còn không xuống dưới là muốn chị lạnh chết hay sao?"
Chị ấy như thế nào đã quay trở lại? Còn mang theo hành lý, nhìn liền biết vừa mới về thành phố S liền tới đây. Giản Dịch biết bên ngoài rất lạnh không nỡ nhìn Vân Hân ăn mặc đơn bạc lại còn đứng trong đêm đông giá lạnh, vội vội vàng vàng đổi giày đi xuống, trên người cũng chỉ mặc một cái áo len mỏng ngay cả áo khoác cũng chưa khoác vào.
"Tại sao chị lại ở chỗ này?" Giản Dịch xuống lầu, đứng cách Vân Hân một thước khá xa, hỏi. Hiện tại đã quá nửa đêm, nàng còn nghĩ rằng hôm nay câu đầu tiên mình nói với chị ấy là "Sinh nhật vui vẻ", nhưng mà......
"Đương nhiên là tới tìm em." Vân Hân thấy Giản Dịch chỉ mặc một cái áo len mỏng, vì thế tiến lên đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Ôm Giản Dịch, một hồi lại cầm cánh tay của em ấy lên sờ sờ, thật sự chỉ mặc một lớp mỏng, "Mặc ít như vậy mà đã ra ngoài rồi có biết buổi tối lạnh lắm không?"
Nếu không có sự tình phát sinh vào ban ngày, 12 giờ đêm khuya Vân Hân xuất hiện ở trước mặt mình sau đó lại ôm mình như vậy, cứ như thế mà quan tâm đến mình, Giản Dịch khẳng định sẽ bị cảm động đến khóc, nhưng hiện tại...... Giản Dịch giật giật chỉ muốn đẩy cô ra.
"Tiểu Dịch, đừng nóng giận được không?" Vân Hân có thể cảm giác được nàng vẫn đang hờn dỗi, từ khi đi xuống đây đến giờ vẫn chưa nói những lời khác, vì thế thuận thế đem nàng ôm chặt hơn, cúi đầu nhìn vào đôi mắt của Giản Dịch dịu dàng nhỏ nhẹ mà giải thích, "Ban ngày là chị không đúng nhưng em hiểu lầm chị, cho chị một cơ hội giải thích có được không?"
"Vân Hân, em chán ghét chị......" Giản Dịch ngẩng đầu, không biết lấy dũng khí từ đâu mà nói ra những lời này. Nước mắt của Giản Dịch lóng lánh, bản thân mình quả thật không có một chút tiền đồ. Rõ ràng đang giận Vân Hân, nhưng vừa thấy chị ấy xuất hiện ở dưới lầu liền gấp đến không chờ nổi mà đi xuống dưới. Vân Hân ôm chính mình, bản thân liền luyến tiếc đẩy ra, tuy rằng nghĩ đến cảnh Vân Hân cũng thân mật với nữ nhân khác như vậy nhưng chính mình vẫn là không biết cố gắng trong đầu chỉ nghĩ về Vân Hân, vẫn cứ như vậy mà thích chị ấy.
"Em chán ghét chị......" Nước mắt Giản Dịch lại rơi xuống, chồng lên trên những giọt nước mắt cũ. Nhìn khuôn mặt Vân Hân, Giản Dịch càng muốn khóc lớn hơn, liền đẩy Vân Hân ra, dùng mu bàn tay lung tung xoa xoa nước mắt, "Vì sao chị còn tới tìm em......"
"Tiểu Dịch......" Đôi mắt, cái mũi của Giản Dịch đều đã khóc đến hồng hồng, tiếng khóc như chạm vào sâu trong lòng Vân Hân, nàng quả thật không nghĩ tới phản ứng của Giản Dịch sẽ quá kích đến vậy, "Chị hôm nay đáp ứng cô ta là bởi vì chị hoàn toàn nắm chắc sẽ thắng cô ta. Đương nhiên chị biết, cho dù có mười phần nắm chắc chị cũng không nên đáp ứng yêu cầu vô cớ này của cô ấy, nhưng mà Tiểu Dịch, chị hy vọng em có thể hiểu được chị......"
Phương án hạng mục lần này Giản Dịch cũng có tham dự. Đứng ở góc độ cấp dưới Giản Dịch biết lần này hợp tác rất quan trọng cũng hiểu được cách làm của Vân Hân. Nhưng dưới góc độ bạn gái, mặc kệ là thật hay giả nàng đều không thể chấp nhận được việc Vân Hân cùng với người khác ái muội......
Nếu Vân Hân cảm thấy đây chỉ là một việc rất bình thường thì nàng thật sự không tiếp nhận được. Đôi mắt Giản Dịch ngập nước, mở to ủy khuất mà nhìn Vân Hân, nói với giọng cực kỳ nghiêm túc: "Em đã rất nỗ lực nhưng mà không thể tiếp thu việc như vậy......"
"Đồ ngốc, chị bảo em chấp nhận việc đó khi nào......" Vân Hân lau nước mắt cho nàng, lại ôm nàng một lần nữa, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, dùng gương mặt mình cọ vào cái trán của nàng, hứa hẹn, "Chị đáp ứng em sẽ không có lần sau, sẽ không làm cho đồ ngốc lại tức giận......"
Hai phút trôi qua, Giản Dịch cứ đứng như vậy, không đẩy Vân Hân ra nhưng không có chủ động ôm lại, cũng không nói lời nào cư xử giống như một khúc gỗ.
"Em còn giận chị?" Vân Hân cúi đầu xuống, nhìn kỹ mặt Giản Dịch.
"Không có.''
Cái miệng nhỏ đã chu đến vậy lại còn nói không có, nhưng rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, "Còn cãi bướng......"
"Em không có."
Vân Hân một tay ôm eo nàng tay kia trực tiếp nâng cằm Giản Dịch lên, cưỡng bách nàng nhìn thẳng mình, đưa đầu để sát vào nàng một chút, dùng chóp mũi cọ cọ cái mũi nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng ái muội nói "Vậy để chị thử xem, rốt cuộc là mềm hay vẫn là cứng......"
Dứt lời, Vân Hân nhắm mắt lại, tiến đến hôn Giản Dịch, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi của nàng. Đầu tiên là thân mật mà cọ, sau đó lại ôn nhu mà mút vào, từng chút từng chút một theo tuần tự tiến đến, sợ đem người trong lòng ngực mình dọa chạy đi mất.
"Ưm ~ " lúc này đây khi Vân Hân cọ mũi mình, Giản Dịch cũng đã nhắm mắt lại cảm nhận được cánh môi lạnh lẽo của cô. So với lần trước ở bể bơi còn lạnh hơn có thể là nhiệt độ bên ngoài rất thấp. Rõ ràng chỉ là hôn lướt qua như cánh chuồn chuồn lướt nước, Giản Dịch lại có chút thở không thông, nàng thực bị động, ngay cả cằm vẫn đều là Vân Hân dùng tay nâng lên......
Trừ bỏ lần ở bể bơi, đây là lần đầu tiên nàng cùng với Vân Hân hôn môi. Giản Dịch cảm thấy khi Vân Hân cúi đầu ngậm lấy cánh môi của mình ngọt ngào giống như được liếm kẹo. Loại cảm xúc này còn mềm mại hơn so với kẹo bông gòn. Có thể là do bản thân mềm lòng, một khắc bị Vân Hân hôn lên môi Giản Dịch liền tha thứ
Quả là nói không sai, cùng người mình thích hôn môi mới có cảm giác. Trước đây Giản Dịch chưa từng trải qua cảm giác này, cùng Vân Hân hôn môi thật sự rất thoải mái. Cánh môi mềm mại khiến tâm mình xáo động đến ngứa ngáy...... Khi Giản Dịch nhón chân muốn chủ động đáp lại nàng, thì đôi môi mình quyến luyến đột nhiên rời đi.
Sau đó có loại cảm giác mất mát.
Vân Hân buông môi nàng ra dùng trán kề sát vào trán Giản Dịch, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua chỗ mình vừa mới hôn, "Vừa thơm vừa mềm, vì sao lại luôn mạnh miệng?"
Thời điểm vừa mới hôn môi mặt Giản Dịch còn không có đỏ lên hiện tại bị Vân Hân sờ môi còn nói một câu như vậy mặt liền trực tiếp đỏ lên.
"Tiểu Dịch, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi lên."
"Dạ." Sau khi bị Vân Hân hôn qua, nháy mắt Giản Dịch trở nên nghe lời hơn, ngoan ngoãn giống như cô vợ nhỏ.
Vân Hân cười, lại cúi đầu hôn lên môi nàng, "Ngoan~ "
Ở bên ngoài bị đông lạnh đã lâu khi trở về phòng thân thể liền ấm áp không ít. Giản Dịch thay Vân Hân đem hành lý vào trong nhà, căn nhà này một người ở còn rộng hai người liền cảm thấy có chút chật chội, nhưng vẫn rất ấm áp.
"Chị uống một chút nước nóng cho ấm người." Giản Dịch đưa cho Vân Hân một ly nước ấm, căn phòng này nhỏ như vậy còn không bằng gian phòng ngủ lớn ở nhà Cảnh Nhuế cũng không biết Vân Hân có ở được không.
"Tiểu Dịch......" Vân Hân ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ thuận tay đem Giản Dịch kéo vào trong lòng ngực mình, ôm lấy nàng, "Lạnh quá, cho chị ôm một chút."
"Dạ." Giản Dịch không cẩn thận đụng tới tay Vân Hân, lạnh giống như khối băng, như thế nào đã đi lên lâu như vậy mà tay chị ấy vẫn còn lạnh.
Vân Hân ngồi thẳng dậy đem Giản Dịch ôm lấy từ phía sau, đầu gác ở trên vai nàng, nhẹ giọng nói, "Chị chờ ở dưới lâu như vậy, em đều không đau lòng cho chị?"
Nào có không đau lòng, Giản Dịch đau lòng muốn chết so với bản thân mình bị đông lạnh còn khó chịu hơn. Nàng yên lặng đem tay Vân Hân đặt trong lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng xoa, dùng chính thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho cô. Một lúc lâu, mãi đến khi cảm giác được cả đôi tay Vân Hân ấm áp trở lại mới nói một câu, "Thực xin lỗi."
"Đồ ngốc......" Vân Hân nhìn đồng hồ treo trên vách tường, hiện tại đã hơn một giờ sáng, "Hôm nay là sinh nhật chị, em biết không?"
Giản Dịch xoay đầu sau đó lại gật gật đầu có điểm mất mát. Vốn dĩ muốn chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật hoàn hảo cho Vân Hân nhưng lại bị bản thân mình phá hủy. Nàng xoay người, ngồi trước mặt Vân Hân, "Vân Hân, thực xin lỗi......"
"Vì sao lại nói xin lỗi..."
"Em muốn chuẩn bị cho chị một bữa tiệc sinh nhật, chính là......" Chính là lại để Vân Hân nửa đêm ở bên ngoài gần như bị đông lạnh, lúc này Giản Dịch còn nhớ tới, quà sinh nhật mình chuẩn bị cho Vân Hân còn đặt ở chỗ chị Cảnh Nhuế, quên cầm theo!
Vân Hân nhéo mặt nàng, "Chuyện này là chị không tốt không được tự trách mình, có nghe hay không?"
"Nhưng em ngay cả quà sinh nhật cũng đã quên lấy......" Giản Dịch bị sự ngốc nghếch của bản thân khiến cho muốn khóc.
Vân Hân thò đầu qua, dùng đôi tay nhéo mặt nàng, cười trêu ghẹo, "Hiện tại là chị không có quà, nhưng em lại ủy khuất. Lúc chúng ta vừa mới quen, em không phải đánh bậy đánh bạ tặng cho chị quà sinh nhật sao? Chị vẫn luôn cất giữ......"
"Vân Hân......" Giản Dịch nhịn không được cũng đưa đầu qua, nhắm mắt lại chủ động hôn khóe môi cô một chút, sau đó lại mang chút thẹn thùng mà rụt trở về, nói, "Sinh nhật vui vẻ."
Vân Hân nhìn chằm chằm gương mặt thẹn thùng của nàng một hồi lâu, như thế nào lại có thể đáng yêu như vậy...... Thế nhưng nghĩ đến bộ dáng nàng không nhận điện thoại, không để ý đến người khác mỗi lần đều như vậy, thật là làm cho người ta khóc không ra nước mắt, tức giận cũng không thể làm như vậy, luôn không nhận điện thoại thật khiến cho người khác lo lắng.
"Cho nên...... chỉ muốn hôn chị?"
Giản Dịch không thể nghĩ được sẽ nói như vậy, vì thế ngây ngốc hỏi, "Vậy...... Vậy chị còn muốn thế nào?"
"Tiểu Dịch, đáp ứng chị một ước nguyện của ngày sinh thật được chứ?"
"Dạ, chỉ cần em làm được.''
"Em làm được, đưa điện thoại cho chị......" Vân Hân mở tay Giản Dịch ra, lấy di động của nàng, mở giao diện thông tin ghi chép ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt, nhấn một dãy chữ màu đỏ, tất cả đều là đến từ 【 lão bà 】 số cuộc gọi nhỡ không nhận, ít nhất cũng hơn hai mươi cuộc đi, "Về sau không cho phép không nhận điện thoại của chị."
"Tiểu Dịch, chị biết em tức giận tâm tình em không tốt nhưng mặc kệ như thế nào em không thể không nhận điện thoại của chị, chị thực sự rất lo lắng cho em......"
Lần trước cũng vậy lần này cũng vậy, không nói một tiếng liền rời đi, sau đó mặc kệ chính mình liên hệ như thế nào đều không nhận điện thoại.
Điều này, Vân Hân cảm thấy nhất thiết phải cùng Giản Dịch nói chuyện, "Nếu em không vui, hoặc là đôi khi chị không quan tâm đến cảm thụ của em khi đó em đều có thể trực tiếp nói với chị giống như tối hôm nay, em có thể nói em chán ghét chị...... chị sẽ thay đổi......"
"Em không có ý tứ đó, em chỉ nói khi giận dỗi."
"Chị đương nhiên hiểu ý của em nhưng chị không muốn nhìn thấy em một mình sinh hờn dỗi, càng không muốn nhìn thấy em một mình yên lặng biến mất, đừng làm cho chị lo lắng được không?"
"Vân Hân, em biết sai rồi......" Thuận miệng nói câu "thực xin lỗi" hay chủ động nhận sai gì đó, đã là thói quen được dưỡng nhiều năm của Giản Dịch. So sánh với Vân Hân, bản thân quá ngây thơ, tâm tình không tốt liền sinh hờn dỗi, cho tới nay Giản Dịch đều như thế này không hề suy nghĩ đến cảm nhận người khác.
"Nhận sai rất nhanh nhưng nếu lần sau lại tái phạm làm sao bây giờ?"
Vân Hân để cho người khác nhận sai cũng ôn nhu như vậy, Giản Dịch nhìn thấy rất cảm động. Bạn gái nàng vì sao lại có thể thấu hiểu lòng người như thế a.
Chậm rãi quen dần cách Vân Hân nhân nhượng với mình, lúc này, lá gan của Giản Dịch cư nhiên lớn hơn, tiến đến làm nũng, gật đầu "Dạ", sau đó chậm rãi tiến vào trong lòng ngực Vân Hân, vòng tay ôm chặt eo cô. Khi ôm cảm giác đặc biệt ấm áp, còn dùng đầu cọ cọ trên bả vai của cô, trong miệng nói thầm: "Thật sự sẽ không......"
Giản Dịch giống như con mèo con đang làm nũng trong lòng mình, đây là lần đầu tiên Vân Hân thấy Giản Dịch chủ động làm nũng, một chút giận dữ còn sót lại cũng tiêu tan, mỉm cười vuốt tóc nàng, "Mau đứng lên tắm rửa đi ngủ."
"Vậy còn chị?"
"Đã trễ thế này, em còn muốn đuổi chị đi?"