Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 50:




Y.S chính là Vân Hân, Vân Hân chính là Y.S, đại não của Giản Dịch sau khi tiếp thu cái tin tức này phải qua một hồi lâu mới tiêu hóa được.
Giản Dịch còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp mặt Giản Dịch đã chỉ vào bức tranh sơn dầu treo trên tường của LEFT hỏi Vân Hân có phải của Y.S hay không, Vân Hân nói, "...... Chị đối với tranh sơn dầu không có nghiên cứu."
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu Vân Hân đã cố ý giấu diếm thân phận của bản thân mình, nhưng rốt cuộc vì sao lại không nói...... Tâm tình Giản Dịch trở nên rối rắm, rốt cuộc cũng không biết bản thân đã tiễn giáo sư Dương như thế nào, buổi chiều trở về công ty làm cũng chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cứ thế mà thả hồn theo mây gió mà suy nghĩ.
Giản Dịch đương nhiên kinh ngạc a, họa sĩ mình thích từ trước tới giờ, vốn ở bên cạnh chính mình, lại còn là bạn gái của mình?! Giản Dịch cho rằng bản thân đang nằm mơ, Y.S sao lại có thể là Vân Hân được? Nhưng càng nghĩ, Giản Dịch càng phát hiện, mọi chuyện trong nửa năm qua, thì ra đều không phải là trùng hợp...... Bốn năm nàng gửi biết bao tin nhắn đều không có phản hồi, rồi đột nhiên lại hồi âm, cái này không phải là ngẫu nhiên mà bởi vì nàng quen biết Vân Hân......
Cho nên Vân Hân lấy được chữ ký của Y.S, bởi vì bản nhân Vân Hân chính là...... Giản Dịch ủ rủ ghé vào trên bàn, nhẹ nhàng gõ gõ đầu mình. Đưa cho Vân Hân Họa Tập của Y.S, giới thiệu Y.S cho Vân Hân, xấu hổ hơn là còn ở ngay trước mặt Y.S bốc phét nói về tranh sơn dầu, mà không chỉ một lần... Thật xấu hổ, ngũ vị tạp trần, ngàn lời cũng không thể diễn tả hết tâm trạng của Giản Dịch lúc này, Vân Hân tại sao lại không lật tẩy mình......
Chậm chạp, Giản Dịch lấy ra di động, nhìn lại mấy chục tin nhắn mình đã cùng Y.S trao đổi trong năm nay, này... Đây đều là Vân Hân ở cùng mình nói chuyện phiếm! Khó trách ngày đó nhắn tin cho Y.S xong, Vân Hân lập tức gọi điện thoại không cho mình tiếp tục chơi di động...... Giản Dịch mờ mịt, xem ra Vân Hân không tính nói cho mình biết thân phận, xấu hổ a, còn có rất nhiều lần là Vân Hân ôm mình, tận mắt nhìn thấy mình gửi thư cho Y.S......
"Chị gọi điện cho em, em không nghe, người khác nhắn tin cho em, em lại như vậy?"
"Em rất thích cô ấy sao?"
"Em đối với chị là loại thích nào?"
Cho nên, Vân Hân còn tự ghen với chính mình? Giản Dịch cảm thấy không thể tiếp tục suy nghĩ đến mấy cái chi tiết này nữa, quan trọng là sau này phải đối mặt với Vân Hân như thế nào. Giản Dịch lướt lại những tin nhắn gửi cho Y.S, phát hiện mình đã nói rất nhiều lời ngu ngốc.
- - Em cũng quen bạn gái, chị ấy rất tốt bụng, rất đáng yêu, rất ấm áp.
- - Thật tốt quá, chúc hai người hạnh phúc.
- - Vẫn luôn đợi chị ấy, rốt cuộc chờ được rồi.
......
Giản Dịch hiện tại lại xem đoạn đối thoại này, lại cảm thấy ấm áp cảm động, bởi vì mỗi lần nghe Y.S nhắc tới bạn gái, Giản Dịch đều có thể cảm giác được trong mỗi câu chữ của đối phương đều chứa đầy cảm giác hạnh phúc, thì ra... Thì ra bạn gái mà chị ấy nói lại là mình.
Giản Dịch nhìn chằm chằm màn hình di động cảm thấy kinh ngạc, ảo não, cảm động, tức giận đồng loạt nổi lên, hận không thể lập tức liền đi tìm Vân Hân, hỏi chị ấy rốt cuộc có cái sở thích độc ác gì a! Còn lừa mình hơn nửa năm......
Bảy giờ tối, tòa nhà văn phòng, tan tầm đã được hai giờ, mọi người trong công ty đã về gần hết.
"Vào đi."
Vừa gọi đến, Vân Hân liền thấy Giản Dịch lén lén lút lút "lẩn" vào văn phòng của mình, giống "kẻ phạm tội" đem cửa khóa trái. Vân Hân cúi đầu tiếp tục bận rộn làm việc, "Chờ chị thêm một chút, đói bụng thì ăn chút bánh kem trước, nhưng đừng ăn nhiều quá...... Chờ lát nữa chúng ta đi ăn cơm."
Vân Hân nói xong lại thấy Giản Dịch còn đứng trước mặt mình không nhúc nhích, vẻ mặt giống như đã chịu oan ức to lớn, "Làm sao vậy? Ai bắt nạt em, oan ức như vậy?"
Giản Dịch liền đứng ở tại chỗ, đúng lý hợp tình mà nói: "Chị bắt nạt em."
Thấy Giản Dịch nổi lên tính khí Vân Hân không nóng không vội mà cười hỏi, "Nói chị nghe một chút, chị bắt nạt em như thế nào?"
"Em...... em hôm nay đi gặp giáo sư Dương." Giản Dịch không hề quanh co lòng vòng, suy nghĩ cả buổi trưa, vẫn cảm thấy Vân Hân không nên dối gạt mình lâu như vậy. Trước kia gạt liền thôi đi nhưng hai người hiện tại đều ở bên nhau, vì cái gì còn muốn gạt chính mình? Đến cuối cùng Vân Hân còn có bao nhiêu chuyện mà mình không biết.
"Giáo sư Dương?"
"Vân Hân, tại sao chị lại lừa em?" Giản Dịch nói chuyện vẫn là trước sau như một không có chút khí thế, đặc biệt là ở trước mặt Vân Hân, chỉ là trần thuật sự thật, "Chị rõ ràng chính là Y.S, tại sao lại lừa em lâu như vậy......"
Chuyện này chứng minh việc giấy vẫn là không gói được lửa. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn với Giản Dịch, chỉ là Vân Hân không dự đoán được chuyện này không phải do chính bản thân mình nói cho nàng biết, "Tiểu Dịch, em đã biết?"
"Nếu người khác không nói cho em, chị định vĩnh viễn lừa em, đem em xoay như chong chóng sao?"
"Em có biết vì sao chị lại không nói cho em?" Vân Hân đi đến trước mặt, đỡ vai Giản Dịch, "Chị muốn em thích chị hiện tại mà không phải bởi vì chị trong quá khứ... Mới tiếp nhận chị."
"Có cái gì khác nhau sao?" Giản Dịch còn chưa hiểu, với nàng chính bởi vì thích một người mới muốn tìm hiểu càng nhiều mà không phải những người khác đều đã biết nhưng chỉ có mình một người lại chẳng hay biết gì,
"Thế nhưng em thích chị a mặc kệ là hiện tại hay là quá khứ......"
"Không giống nhau, nếu người em thích là Y.S chị không thể biến thành bộ dạng như em thích."
Có lẽ Giản Dịch có thể đem Y.S cùng Vân Hân coi như cùng một người, nhưng Vân Hân lại không thể. Trong thế giới của cô đây là hai người. Nếu ngay từ đầu Giản Dịch là bởi vì thân phận Y.S mà thích mình vậy Vân Hân nhất định sẽ không để đoạn tình cảm này tiếp tục phát triển.
"Vân Hân... Không phải như vậy em thật sự thích chị! Dù chị không phải Y.S em cũng thích chị!" Lúc này đến phiên Giản Dịch sốt ruột, nhìn đến sắc mặt của Vân Hân thay đổi, lời nói lại còn tức giận như vậy làm Giản Dịch cảm thấy rất là khó chịu.
Vân Hân chờ Giản Dịch nói những lời này biểu tình dịu xuống một chút, ôm lấy Giản Dịch, ngữ khí mềm nhẹ rất nhiều, "Thật xin lỗi, chị không nên dối gạt em lâu như vậy."
"Chị không được nói như vậy một lần nữa..... Bộ dáng nào của chị em đều thích..." Giản Dịch ôm chặt cô, ấm ức mà nói. Lời nói vừa rồi quả thực hơi quá đáng mặc kệ như thế nào, chuyện đều đi qua lâu như vậy, Vân Hân cảm thấy chính mình không nên cực đoan với Giản Dịch như vậy, "Là chị bắt nạt em, thì em bắt nạt lại như thế ấy, được không?"
"Chị biết em sẽ không bắt nạt người..." Giản Dịch vòng qua eo cô cười, nhỏ giọng oán trách, "Vân Hân, em chính là......em chính là muốn hiểu chị hơn một chút......"."Thời gian còn rất dài, từ từ tìm hiểu không tốt sao?"
"Ừm." Giản Dịch dính ở trên người cô,
"Dù sao em cũng bắt đền chị."
"Em có thể hỏi chị một chuyện được không? Chỉ một câu......" Giản Dịch nói xong thấp thỏm bất an, bởi vì cảm giác được, Vân Hân không muốn đề cập quá khứ, nhưng Giản Dịch xác thật rất muốn biết, "Chị thích hội họa sao......"
"Thích."
"Vậy sao muốn từ bỏ?"
"Đây là câu hỏi thứ hai."
Giản Dịch chơi xấu, "Vừa mới... Vừa mới đó là một câu hỏi, chị trả lời quá nhanh, em chưa hỏi xong!"
Vân Hân chọc chọc sau gáy của nàng,
"Học cái tính láu cá này của ai?!"
"Vì sao?" Giản Dịch thật sự rất muốn biết vì sao Vân Hân lại vứt bỏ con đường này, giống như giáo sư Dương, cô rõ ràng rất có tài năng, năm 24 tuổi đã có thể mở triển lãm tranh ở Luân Đôn.Vân Hân trầm mặc.
"Không muốn trả lời cũng không cần miễn cưỡng......"
"Tiểu Dịch, em muốn nhìn chị vẽ tranh sao?"
Giản Dịch ngẩng đầu, con ngươi sáng lên, "Có thể chứ?"
"Cuối tuần dẫn em đi phòng vẽ tranh."
"Ừ ừ!"
Buổi tối, Giản Dịch lại cầm quyển Họa Tập lật xem, nhìn đến trang lót ký tên, Y.S chính là Vân Hân, này thật là cái "hố lớn". Bất quá, Vân Hân làm sao lại có tài như vậy a, cảm tưởng dường như nàng cái gì cũng biết, vẽ tranh sơn dầu còn tốt như vậy...... Giản Dịch tiếp tục lật, tuy rằng mỗi một bức họa đều vẽ phong cảnh, nhưng ở chỗ không quá dễ chú ý, đều có thể thấy được bóng hình của một cô gái tóc ngắn......
Từ lúc Giản Dịch biết được Vân Hân chính là Y.S, ánh mắt nhìn Vân Hân càng ngày càng mê gái, chính là không thể khống chế càng miễn bàn Vân Hân còn nói cuối tuần muốn mang nàng đi phòng vẽ tranh, cảm giác hưng phấn làm Giản Dịch buổi tối hôm trước đều không ngủ được.
Nếu bốn năm trước không có bỏ qua buổi ký tên kia thì từ bốn năm trước Giản Dịch liền có thể cùng Vân Hân gặp mặt. Nhưng nếu từ bốn năm trước Giản Dịch quen biết Vân Hân, vậy bốn năm sau hai người sẽ không đi đến với nhau, này đại khái chính là duyên phận đi.
Tháng 12 thời tiết vẫn luôn tốt, hơn mười mấy ngày qua bầu trời vẫn luôn trong xanh.
Phòng vẽ tranh ở vùng ngoại ô, nơi đây có rất ít người, Vân Hân bỏ tay trong túi áo khoác trước, Giản Dịch cũng đem tay bỏ vào, mười ngón nắm chặt, đặc biệt ấm áp. Giản Dịch đem nửa gương mặt giấu ở khăn quàng cổ, đi theo Vân Hân. Hiện tại thời tiết đã lạnh đến mức nói chuyện có thể phà ra sương trắng, "Chị lúc trước thường xuyên tới đây sao?"
"Trước khi xuất ngoại, thường xuyên tới vẽ tranh, phong cảnh mùa xuân nơi đây rất đẹp."
"Vậy mùa xuân tới chúng ta lại đến đây ~".
Vân Hân chỉ có thể nhìn rõ cặp mắt to đen nhánh kia của Giản Dịch, lấp la lấp lánh tựa như biết nói, cô cười,
"Được."
Ánh mặt trời rọi vào phòng vẽ thông qua ô cửa sổ, loang loáng chói mắt, còn có thể thấy rõ bụi bặm bay trong không khí. Phòng vẽ tranh có chút bừa bộn, trên mặt đất còn bày mấy hộp thuốc màu, đều dùng một nửa, giấy phác họa cũng có vài tờ rơi xuống dưới mặt đất, trên giá vẽ có một bức phác hoạ còn chưa hoàn thành, nhìn tựa như học sinh nào đó vừa vẽ một nửa, rồi lại ham chơi chạy đi.
Giản Dịch ghé vào bên cửa sổ phơi nắng, trên bãi cỏ dưới lầu có tốp năm tốp ba người, dựng giá vẽ, nghiêm túc vẽ cái gì đó.
"Tiểu Dịch, em đừng nhúc nhích, ngồi ở kia." Vân Hân chỉ chỉ một cái ghế cao bên cửa sổ, bảo Giản Dịch ngồi xuống.
"Hửm?" Giản Dịch quay đầu lại, phát hiện Vân Hân đã bỏ đi áo khoác, cuốn tay áo lên, duỗi tay cột lại tóc, đem sợi tóc rũ xuống vén ở sau tai, ngồi trước giá vẽ...... Biết Vân Hân đang vẽ chính mình, thân thể Giản Dịch lập tức liền cứng ngắc.
Vân Hân nhìn Giản Dịch một cái rồi lại nhìn giấy vẽ, vừa phác họa đường cong một bên vừa cười nói, "Thả lỏng một chút, không có việc gì."
Khăn quàng cổ vẫn che lấp nửa khuôn mặt, ánh mặt trời chiếu vào, Giản Dịch cảm thấy có chút nón bởi vì phòng vẽ tranh vốn dĩ mở máy sưởi Giản Dịch còn chưa kịp tháo khăn quàng cổ. Hơn nữa còn lại là lần đầu tiên làm người mẫu khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nhưng vừa thấy đến bộ dáng Vân Hân lúc vẽ tranh, giống như có cái gì cũng quên mất. Con người ở thời điểm chuyên chú đặc biệt hấp dẫn, càng miễn bàn là Vân Hân, đôi mắt Giản Dịch nhìn cũng không hề chớp mắt một cái.
"Tốt." Một bản ký họa chỉ mất vài phút. Cái đồ ngốc này, làm người mẫu vài phút liền căng thẳng như vậy, Vân Hân nhìn cũng mệt thay nàng.
"Nhanh như vậy ~" Giản Dịch một bên tháo khăn quàng cổ một bên hướng Vân Hân đi qua, mong có thể bớt nóng. Trên bức họa, Giản Dịch vẫn là dùng khăn quàng cổ che mặt, nhìn qua có điểm ngây ngốc lộ ra một đôi mắt to nhưng rất có hồn, "Em thật đẹp a ~"
"Càng ngày càng không biết xấu hổ ~" Vân Hân buông bút vẽ, thấy Giản Dịch đỏ bừng khuôn mặt liền muốn nựng lấy, đơn giản đem người kéo vào ôm trong lòng ngực, sau đó dùng ngón tay nhéo nhéo mặt, "Làm gì có ai khen chính mình xinh đẹp?"
Giản Dịch cầm tay Vân Hân, nghiêng nghiêng đầu, nói: "Bức họa này có thể tặng cho em không? Em thích......"
Vân Hân dán vào bên tai, nhẹ giọng thủ thỉ: "Nếu em thích, chị còn có thể vẽ cái khác."
"Thật không?"
"Chị còn có sở trường vẽ thân thể người nha em muốn làm người mẫu cho chị không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.