Giản Dịch mới vừa múc nửa chén canh, ánh mắt nàng dừng lại trên cổ Vân Hân, trên làn da trắng nõn kia có nhiều vết màu hồng hơi tím hiện lên phá lệ bắt mắt.
"Thực xin lỗi......" Giản Dịch đỏ mặt.
Tràn đầy dấu hôn, lúc trước Vân Hân có nói qua với nàng là không cần làm dấu hôn ở trên cổ, nhưng là thời điểm ở trên giường...... Nàng đã sớm quên đến không còn một mảnh, cũng không biết bản thân đã làm cái gì.
Theo ánh mắt của Giản Dịch, Vân Hân mới biết được vì sao nàng lại xin lỗi. Vân Hân nhận chén canh trong tay Giản Dịch, làm như không có việc gì mà tiếp tục uống, sau đó mới ngẩng đầu cười, nói với nàng "Ừm, đêm nay biểu hiện không tồi, chị tha thứ cho em."
Hôm nay, ở trên giường Hân Vân lần đầu tiên cảm nhận được Giản Dịch chủ động như vậy, mặc dù ngốc nghếch vẫn là ngốc nghếch nhưng ít ra không có sợ hãi rụt rè như lúc trước.
Biết Vân Hân nói "biểu hiện" là biểu hiện đặc biệt ở trên giường, Giản Dịch hiểu ý cho nên mặt càng trở nên nóng hơn.
"Đương nhiên, còn có không gian tiến bộ rất lớn......" Vân Hân giống như đang cố ý, lại đoan chính mà phê bình. Điều này làm cho Giản Dịch nhớ tới buổi tối ngày hôm đó khi lần đầu tiên chủ động hôn Vân Hân, ngữ khí của cô cũng giống như vậy.
"Em......" Nhớ tới những chi tiết vừa mới phát sinh trên giường, Giản Dịch mắc cỡ muốn chết, nàng khẩn trương. Bỗng đột nhiên đứng lên, lúc sau ghế cùng mặt đất ma sát đột ngột vang lên tiếng vang, nàng nhược nhược mà nói "Em...... Em đi múc chút cháo."
Vân Hân nhìn bộ dạng Giản Dịch thẹn thùng rời đi, khóe môi hiện ra nụ cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề. Nhà ăn truyền đến tiếng cười lả lướt vào lỗ tai của Giản Dịch, trong phòng bếp, nàng cúi đầu múc đầy cháo, cũng khẽ cắn môi cười.
"Tiểu Dịch, chị có quà cho em."
"Ừm?"
"Trước tiên em hãy nhắm mắt lại."
"Cái gì nha?" Giống như từ sau khi quen biết Vân Hân, sinh hoạt của Giản Dịch nguyên bản là bình đạm, bây giờ sinh hoạt không bao giờ thiếu những điều kinh hỉ. Trong lúc lơ đãng, Vân Hân luôn có biện pháp làm nàng vui vẻ. Nói lên điểm này, bản thân mình thật không đủ tư cách làm một người bạn gái, ngay cả Vân Hân thích cái gì nàng cũng không biết.
"Nhắm mắt trước."
"Ừm." Giản Dịch bị Vân Hân kéo lên phòng ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường. Nàng mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, cảm giác được một cái hộp lớn bị nhét vào trong lòng của nàng "Có thể mở sao?"
"Được."
"Cái này là?"
Vân Hân ngồi xuống bên cạnh Giản Dịch, sủng nịch mà sờ sờ cái gáy của nàng "Mở ra nhìn xem, có thích hay không."
Giản Dịch rất cẩn thận mà mở ra, bên trong là một kiện lễ phục màu trắng, tươi mát nghịch ngợm nhưng lại không mất đi sự khéo léo hào phóng, Giản Dịch trợn lên mắt nhìn Vân Hân "Lễ phục?"
"Khi công tác tình cờ nhìn thấy, cảm thấy sẽ thích hợp với em." Vân Hân vươn bàn tay ôm lấy vai nàng "Chị muốn nhìn thấy bộ dáng em khi mặc nó."
Trì Gia nghiên cứu hàng xa xỉ không ít nên Giản Dịch đối với hàng xa xỉ ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết, không cần tra trên mạng, nàng cũng biết bộ lễ phục này không hề rẻ "Vân Hân, cái này......"
"Thích không?"
Giản Dịch đã sớm ý thức được giữa nàng và Vân Hân "giàu nghèo chênh lệch" nhưng cũng không chỉ một chút. Tuy nói giữa người yêu không cần phân biệt rõ ràng như vậy nhưng ngày thường đi ra ngoài chơi, đi ra ngoài ăn cơm, Giản Dịch cũng sẽ không nhượng cho Vân Hân trả tiền, luôn cảm thấy như vậy là không tốt.
"Thích, chính là...... Có thể hay không có chút đắt......"
Cho nên váy này có nên nhận hay không, Giản Dịch lại rối rắm.
"Tình cảm của chị còn không đáng giá bằng một cái váy sao?"
Cái này lại khiến cho Giản Dịch lại rối rắm "A?"
"Tình cảm của chị em cũng có thể tiếp thu." Vân Hân vuốt vai nàng, cúi đầu hỏi nàng "Vì sao không thể tiếp nhận một phần lễ vật?"
"Em...... Em không phải ý tứ đó......" Giản Dịch sốt ruột, hai cái này sao có thể nhập lại chung thành một thứ, nhưng nàng cũng biết, nếu bản thân mình ngoan cố không nhận thì Vân Hân nhất định sẽ không vui.
"Vậy nhận lấy --"
"Ừm......" Giản Dịch căng da đầu, chỉ là không nghĩ ra, hỏi Vân Hân "Nhưng...... Vì sao lại đột nhiên đưa lễ phục cho em?"
"Đến lúc đó em sẽ biết."
Vân Hân cứ úp úp mở mở, quả thực muốn bức tử Giản Dịch mà, nàng quấn lấy Vân Hân "Hiện tại em liền muốn biết~"
"Vân Hân ~" thường xuyên qua lại, đẩy đẩy kéo kéo, Giản Dịch trực tiếp đem Vân Hân "đẩy " ngã vào trên giường, một chân còn quỳ gối đặt giữa hai chân nàng. Tư thế này, lại làm nàng hiểu sai.
Giản Dịch vừa định đứng dậy, Vân Hân liền duỗi tay đem nàng ôm lấy, thấy sắc mặt nàng mất tự nhiên còn cố ý hỏi "Em lại suy nghĩ cái gì?"
"Không có --" Giản Dịch vô lại không chịu thừa nhận.
"Tiểu Dịch, buổi tối chị ăn chưa no......"
"Ưm ~" Giản Dịch còn chưa có kịp lý giải hàm ý của những lời bách chuyển thiên hồi* này, sau đó đã bị Vân Hân xoay mình đè ở dưới thân. Từng nụ hôn như những giọt mưa rơi xuống môi nàng, gương mặt, lan đến mảnh đất nơi mình mẫn cảm nhất.
* bách chuyển thiên hồi: ý là một câu nói bao hàm nhiều ý nghĩa =))
Về phần vì sao Vân Hân lại đưa cho nàng bộ lễ phục, đi đến công ty nàng liền hiểu.
Vừa đến công ty, Giản Dịch cởi áo khoác vì cảm thấy có chút nóng, liền nhân tiện đem đầu tóc búi lên. Lư Băng ở một bên cầm ly cà phê nóng, vừa uống một ngụm lại híp mắt nói "Giờ nói một chút tình hình đây ~ Tiểu Dịch, gần đây sinh hoạt rất dễ chịu đi?"
"Nào có......" Giản Dịch cười, trong lòng lại suy nghĩ, rõ đến như vậy sao? Giống như toàn thế giới đều biết nàng đang yêu.
"Được, cho dù không thừa nhận, nơi này nơi này......" Lư Băng khoa tay múa chân với Giản Dịch, ngón tay chỉ ở phía sau cổ sau đó cảm thán một câu "Tuổi trẻ thật tốt a --"
Giản Dịch chỉ là sờ sờ cổ, cũng không ý thức được cái gì, tiếp tục đi làm, nên làm gì thì làm. Thẳng đến buổi sáng đi đến toilet, Giản Dịch mới hiểu được buổi sáng Lư Băng khoa tay múa chân cái gì. Ở phía sau cổ có một khối dấu hôn, nếu bản thân không nghiêng đầu nhìn kĩ, căn bản cũng không phát hiện được......
Nàng chạy nhanh chóng đem tóc xõa hết xuống, che đậy! Cho nên vừa mới này đi một đường bị biết bao nhiêu người nhìn thấy, khó trách buổi sáng Lư Băng nói một đống thứ mình nghe không hiểu lắm.
Khẳng định là tối hôm qua Vân Hân cố ý làm, tuy rằng chỉ có một vết nhưng rất bắt mắt. Quả nhiên Vân Hân thực sự "mang thù", chủ động nhận sai cũng không làm được gì. Ngoài miệng Vân Hân rõ ràng nói là tha thứ nhưng thì ra là ở chỗ này trừng phạt mình!
Buổi chiều, nữ đồng nghiệp các nhánh lại bắt đầu tụ tập ồn ào.
- - Nghe nói năm nay họp mặt hằng năm lấy chủ đề là vũ hội.
- - Có cái gì để chờ đợi, mọi năm đều không khác nhau lắm.
- - Mỗi người một quan điểm đều vui vẻ, dọn dẹp dọn dẹp cho tốt, đua một phen không chừng còn có thể thoát ế.
- - Lễ phục của mọi người giải quyết như thế nào?
- - Đương nhiên là thuê a, có muốn thuê cùng nhau không? Giảm giá hơn năm mươi phần trăm!
- - Mang cho tôi một cái mang cho tôi một cái
"Tiểu Dịch, em muốn thuê cùng không?"
"Em......" Nguyên lai chút chuyện nhỏ này, Vân Hân đều giúp mình cẩn thận suy xét "Em không thuê, các chị cứ thuê đi."
Cuộc họp mặt hằng năm trôi đi, lại quá mấy ngày chính là kì nghỉ đông dài nửa tháng. Lại nói tiếp, đã gần một năm Giản Dịch chưa về nhà. Ba mẹ nàng cứ cách hai ngày liền gọi một cuộc điện thoại nói dông dài, lại hỏi khi nào về nhà.
Giản Dịch đã rời nhà lâu như vậy, đương nhiên nhớ nhà nhưng lại luyến tiếc rời xa Vân Hân. Tuy rằng mỗi ngày các nàng đều có thể ân ái trong chốc lát, nhưng chính là bởi vì thói quen ân ái này nên mới luyến tiếc. Giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt của nàng và Vân Hân giống như không hề kết thúc. Nói cách khác, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt khiến cho người ta đều có loại ảo giác này.
Hết thảy đối với Giản Dịch mà nói, đều tràn ngập cảm giác mới mẻ. Họp mặt hằng năm của công ty rất dụng tâm, phân thành hai buổi chiều và tối. Buổi chiều chủ yếu là những quy trình bình thường, đại khái là để cấp trên khen ngợi nhân viên, mà sau buổi chiều thì chương trình buổi tối liền tương đối tốt để vui chơi, là vũ hội mặt nạ.
Chỉ là vừa bước vào cảm giác giống như ở bar, Giản Dịch nhất thời còn chưa thích ứng được, nếu Trì Gia có ở đây thì này đúng là thiên hạ của nàng.
Ở lối vào có nhân viên đưa mặt nạ, còn tốt khi mặt nạ lông chim che khuất nửa khuôn mặt của Giản Dịch, hơn nữa ở giữa sảnh ánh đèn lờ mờ lập loè. Mặc dù ngày thường mọi người đều là đồng nghiệp, nhưng vừa vào trong thì ai cũng không nhận ra ai cho nên liền tính bản thân ngây ngốc trong đám người tay chân luống cuống này, cũng không khẩn trương lắm.
Vân Hân lựa chọn lễ phục cho nàng, quả thật rất thích hợp với bản thân. Thiết kế nhẹ nhàng thành thục, đơn giản không chút phức tạp, mà cũng không có vẻ quá mức thành thục giống như ông cụ non.
Không chỉ có lễ phục, hôm nay đều là Vân Hân giúp nàng trang điểm. Giản Dịch đêm nay trở thành tâm điểm của mọi người, tạo hình này không thể nghi ngờ, đều rất thành công. Bởi vì từ khi bước vào đến giờ, nàng đã cự tuyệt sáu nam nhân mặc tây trang tiếp cận.
Vũ khúc dần dần vang lên, Giản Dịch cảm thấy bản thân mình không cần lại gần sàn nhảy thì tốt hơn. Nàng thối lui ngồi xuống một bên, đánh giá mọi nơi, không biết đêm nay Vân Hân có tới không.
Không ngừng có những nam nhân hướng nàng đưa tay ra, nàng chỉ ngồi lắc đầu. Nàng cũng sẽ không uống rượu, chỉ là ngồi lấy tay trái chơi đùa tay phải, một lát sau liền cảm thấy không có gì thú vị.
Vân Hân bưng ly rượu đi xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở khu nghỉ ngơi, quả nhiên thấy có cái đồ ngốc kia đang buồn chán ngồi ở trong góc không nhúc nhích, giống như không thích hợp với bầu không khí.
Dựa vào bộ lễ phục kia, trong hoàn cảnh ồn ào, mặc dù tất cả mọi người đều mang mặt nạ nhưng Vân Hân chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra Giản Dịch.
"Chị, cùng đi chơi --" Vân Trạch cũng đến xem náo nhiệt đến chỗ nhận lấy mặt nạ, tiến đến trước mặt Vân Hân không biết xấu hổ mà nói "Mỹ nữ, rất hân hạnh mời nàng nhảy cùng một điệu nhạc ~"
"Ồn ào một mình đi."
Vân Trạch mất hứng, quay người lại giống như phát hiện một người làm bạn nhảy không tệ lắm, vì thế đi về phía Giản Dịch.
"Vân Trạch, trở về." Vân Hân giữ chặt cánh tay của hắn, sau đó đem ly rượu vang đỏ trong tay đưa cho hắn, trực tiếp tháo mặt nạ hắn xuống, đeo lên mặt mình.
"Ngươi tự đi lấy một cái khác là được rồi......" Vân Trạch nhỏ giọng mắng chửi. Chị hắn chính là đang kiêu ngạo, rõ ràng muốn cùng nhau chơi.
"Mỹ nữ, cùng nhau nhảy điệu nhảy đi."
Giản Dịch tiếp tục lắc đầu, nào biết được cái tên nam nhân mặc tây trang kia dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng, còn đưa cho nàng một ly vang đỏ "Vậy cùng nhau uống ly rượu?"
Giản Dịch vẫn là lắc đầu, một chút mặt mũi đều không cho.
"Vậy...... Cô ở bộ phận nào, có thể cho tôi phương thức liên hệ sao?"
"Cái này......"
Giản Dịch đang khó xử, lúc này một cánh tay thon dài khanh mảnh duỗi ra hướng mình. Người nọ mặc bộ lễ phục hở vai màu trắng, có thể nói tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, giống như nữ vương đang đứng trước mặt mình.
Bộ đồ ấy phối với xương quai xanh của người nọ thực sự rất câu người. Giản Dịch nhìn thấy dưới mặt nạ người nọ đang cong môi cười, trong lòng đã 99% xác định, cô chính là Vân Hân.
Khi người nọ nắm lấy tay mình, cái này đã khẳng định chắc chắn 100%. Bị Vân Hân kéo vào sân nhảy, Giản Dịch lại giống như được sống lại. Khi nàng đại học có học qua một chút về khiêu vũ, lại nói họp mặt hằng năm mọi người cũng chỉ là ầm ĩ cùng nhau chơi, cũng không yêu cầu chuyên nghiệp.
"Vân Hân?" Kỳ thật Giản Dịch có thể không cần hỏi, dù sao các nàng giống như đang mặc lễ phục "trang phục tình nhân", hơn nữa cảm giác khi nắm tay nhau... Còn có tư thái khi Vân Hân giơ tay nhấc chân, trước sau luôn một mực ưu nhã.
"Xem ra đêm nay có không ít người đến gần em?" Vân Hân cúi đầu thấp xuống thì thầm với nàng.
Vừa nghe đến thanh âm của Vân Hân, Giản Dịch liền hết sức an tâm, phảng phất giống như trong sàn nhảy to như thế cũng chỉ có hai người các nàng "Không có......"
"Xem ra đồ ngốc nhà chị còn có mị lực rất lớn."
Giản Dịch đỡ cánh tay của Vân Hân, bị nàng trêu chọc, vũ bộ đều rối loạn. Giản Dịch đã lười tranh cãi bản thân có ngốc hay không, bất quá ở trước mặt cô tiếp tục ngốc nghếch cũng nguyện ý.
Đạp nhịp, thỉnh thoảng dán vào lỗ tai thấp giọng nói vài câu thân mật mà ái muội, tất cả lãng mạng đều là Vân Hân tạo ra.
Đột nhiên, đèn tắt, âm nhạc đột nhiên im bặt.
"A......"
"Sao lại thế này ~"
Sân nhảy đã bắt đầu rối loạn lên.
"Mọi người đừng hoảng hốt lộn xộn! Công tắc nguồn điện xảy ra chút vấn đề nhỏ, năm phút sẽ sửa xong! Làm phiền mọi người đứng tại chỗ đừng nhúc nhích!" Nhân viên công tác ở hiện trường đứng ra duy trì trật tự.
Giản Dịch vừa nghĩ vì sao lại đụng phải chuyện này, sau đó liền cảm giác eo của mình bị đối phương ôm, bị Vân Hân ôm lấy. Tuy rằng duỗi tay không thấy năm ngón, nhưng chung quanh đều là đồng nghiệp a "Vân Hân......"
Kế tiếp phát sinh, làm Giản Dịch cảm thấy chỉ mới ôm thì đã tính là cái gì...... Vân Hân lại có thể cúi xuống hôn mình.
"Ưm ~~~"
Dưới tình huống như vậy mà hôn môi, tim Giản Dịch đập nhanh hơn bất cứ gì. Tưởng tượng đến chung quanh đều là những người quen, ngay cả lưng cũng có thể chạm đến cơ thể của người khác, nhưng Giản Dịch lại luyến tiếc rời môi Vân Hân. Loại cảm giác này mang theo khẩn trương bất an, cảm thấy thẹn thùng kích thích hưởng thụ. Từ xưa đến nay cũng không có cảm giác kích thích đến như vậy.
Giản Dịch thấp thỏm bất an mà cảm thụ đôi môi của Vân Hân, trong lòng nàng luôn lo lắng đèn sẽ đột nhiên sáng lên làm sao bây giờ. Nhưng con người chính là vậy, là một cá thể có khả năng mâu thuẫn, lại thích cảm giác bồi hồi ở bên cạnh. Các nàng hôn thật sự ôn nhu, nhưng lại có chút đi sâu.
Vân Hân vừa mới uống rượu xong, lúc môi lưỡi giao nhau còn lưu lại chút vị của rượu vang đỏ tinh khiết và thơm ngon. Giản Dịch cuốn lưỡi Vân Hân chậm rãi nếm thử, mềm mại lại say lòng người, thoải mái đến độ muốn hừ ra thành tiếng nhưng lại biết bản thân không nên phát ra âm thanh.
"Ưm~~" giữa môi vẫn là tràn ra một tiếng ''ưm'', giống như loại hoàn cảnh này, liền càng giống như là không khắc chế được bản thân mình. Thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức người bên cạnh cũng không chú ý, nhưng bản thân Giản Dịch lại nghe đến dị thường rõ ràng.
Các nàng trong bóng tối hôn đến một phút, một phút này tuy dài nhưng cũng lại ngắn ngủi. Giản Dịch ôm lấy Vân Hân, ỷ lại trong lòng cô mà thở gấp, tim đập nhanh đến giờ còn chưa khôi phục lại bình thường.
Cứ như vậy vẫn luôn ôm Vân Hân, chờ đến ánh đèn lóng lánh trở lại, âm nhạc tiếp tục vang lên, các nàng mới tách ra, tiếp tục nhàm chán mà nhảy.
Tô Tịnh Nhiên nhìn hai người kia trên sàn nhảy, yên lặng thất thần, uống ba ly rượu liên tiếp, chuẩn bị đứng dậy.
Mục Hàm giữ chặt nàng "Cô đi đâu?"
"Đi ra ngoài hít thở không khí."
"Tôi đi cùng cô."
Trùm lên chiếc khăn lông dày, ra khỏi khách sạn, trên bầu trời tuyết đang rơi. Mục Hàm bật lửa châm điếu thuốc, hút một ngụm, đưa cho Tô Tịnh Nhiên, cười lạnh một tiếng "Nhìn không được?"
Tô Tịnh Nhiên im lặng liếc nhìn Mục Hàm một cái, sau đó tiếp nhận, chậm rãi hút.
"Này cũng đều đã bao nhiêu năm, thời điểm vừa mới quen biết cô, ngay cả mùi thuốc lá cô cũng không ngửi được."
"Còn không phải do cô ban tặng."
"Bốn năm, xem ra cô vẫn không có thích tôi a? Cô cũng quá tuyệt tình......"
Tô Tịnh Nhiên đem nửa điếu thuốc còn lại ném trên nền tuyết trắng xóa, một lát tàn thuốc nhỏ đã cái lạnh của tuyết dập tắt "Mục Hàm, cô có tư cách gì nói như vậy. Từ lúc bắt đầu, cô chính là đang lợi dụng tôi......"
"Lợi dụng cô? Chẳng lẽ không phải cô tự tìm?"