Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 67:




Buổi tối đầu tiên sau khi về nhà, Giản Dịch liền mất ngủ. Vân Hân không nằm bên cạnh nàng, nàng không ngủ được. Giản Dịch kéo chiếc chăn bông lại thành một đoàn rồi ôm lấy, ở chỗ nào ôm lấy Vân Hân đều thoải mái.
Cả đêm đều ngủ không sâu, cái miệng nhỏ dẩu lên nguyên một đêm, đến ngày hôm sau tỉnh lại vẫn còn vểnh lên. Nếu bị Vân Hân thấy, khẳng định lại muốn vân vê miệng của nàng.
Buổi sáng, Giản Dịch tỉnh lại khi mới sáu giờ rưỡi, nằm ở trên giường trợn mắt lại nhắm mắt, trở mình, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến bảy giờ, hoàn toàn nhịn không được...... Lật qua bò trên giường, Giản Dịch cầm lấy di động liền gọi điện thoại cho Vân Hân. Dựa theo lịch làm việc và nghỉ ngơi ngày thường của các nàng, bảy giờ là thời điểm vừa mới tỉnh ngủ. Nếu ngay kỳ nghỉ, Giản Dịch liền muốn tỉnh, cũng còn có thể ở trên giường dính lấy Vân Hân trong một giờ, lại đến tám giờ mới rời giường ăn bữa sáng.
"Sớm a --"
Nghe giọng Vân Hân lười biếng thoải mái, trong đầu Giản Dịch nhớ đến bộ dạng cô vừa mới tỉnh ngủ. Nhất thời lại động tâm, không gì hơn sáng sớm mỗi này, ánh mắt đầu tiên của Giản Dịch đều nhìn đến bộ dạng của Vân Hân.
Giản Dịch thích xem mặt mộc của Vân Hân. Khi cô không mang theo lớp trang điểm thì mặt mày đặc biệt ôn nhu, ngay cả âm thanh khi nói chuyện cũng ôn nhu mềm mại, hoàn toàn không giống Vân tổng khi ở trong công ty người người kính sợ, cái gọi là khí tràng, đơn giản là đối với người khác mà nói.
Giản Dịch duỗi cái eo lười nhỏ nhắn, "Sớm ~"
"Rời giường sao?" Vân Hân cũng còn nằm ở trên giường.
"Không đâu ~" nghe được giọng Vân Hân liền rất vui vẻ, Giản Dịch vui tươi hớn hở mà lại lật mình một cái, tiếp tục nhìn trần nhà, sau đó oán trách bĩu môi lải nhải một câu, "Buổi tối em ngủ rất lạnh......"
Mùa đông ở phía nam vừa ẩm ướt vừa lạnh, lại không có máy sưởi, vẫn là phương bắc thoải mái, bất quá, Giản Dịch còn có dụng ý khác.
Một chút tâm tư nho nhỏ của nàng, Vân Hân chỉ cần một chút là có thể đoán được.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Vân Hân cười, sau khi cười xong cô mới nói, "Nhanh như vậy đã nhớ chị?"
Giọng nói của Vân Hân mang theo ý cười, còn có một chút ý vị sủng nịnh. Câu người khiến cho trong lòng Giản Dịch ngứa ngáy, ngón tay níu lấy khăn trải giường. Mỗi lần Vân Hân nói câu này, nàng luôn luôn nhịn không được mà có một chút không tự nhiên, "Kỳ thật...... Kỳ thật tối hôm qua em đã rất nhớ chị."
Điện thoại kia đầu cười đến lợi hại hơn.
Đứa bé ngốc trời sinh này chính là bị người khác trêu chọc, thực đáng yêu. Mặc kệ nói cái gì, nàng đều dùng ngữ khí nghiêm túc nói ra, ngay cả bày tỏ cũng cứng nhắc như vậy. Vân Hân vẫn cứ thích trêu ghẹo nàng, nhìn thấy bộ dạng nàng vừa thẹn tay chân thì lại luống cuống.
"Chị đừng cười nha......" Giản Dịch cảm thấy bản thân nói được cũng rất nghiêm túc. Vân Hân cười đến như vậy khiến cho lòng nàng cảm giác bản thân mình lại ngớ ngẩn.
"Ừ, chị không cười --"
Cứ như vậy ngươi một câu ta nói một câu, nói về một chút sự tình vụn vặt, thỉnh thoảng lại ân ái hai ba câu rồi nói lời âu yếm, một giờ trôi qua rất nhanh.
Ngày thường đúng bảy giờ Tạ Phân sẽ ở phòng bếp chuẩn bị cơm sáng. Đã bao nhiêu năm đều là như thế này, nhưng mấy ngày nay bởi vì Giản Kiệt mang bạn gái trở về, nên nàng đặc biệt đem thời gian kéo dài thêm nữa tiếng đồng hồ, sợ cô gái trẻ người ta không có thói quen dậy sớm.
Nhưng mà, Giản Dịch mới là người dậy trễ nhất trong cả nhà.
8:00 am, tất cả mọi người đều rửa tay sạch sẽ chuẩn bị ăn bữa sáng. Giản Dịch còn nằm ở trên giường cùng Vân Hân vừa nói vừa cười, hoàn toàn không có khái niệm thời gian.
"Tiểu Dịch, thân thể không thoải mái sao?" Tạ Phân đứng trước phòng ngủ dành cho khách gõ cửa, phải biết rằng con gái bà từ nhỏ đến lớn đều sẽ không rời giường chậm hơn bảy giờ rưỡi, hiện tại đã là tám giờ còn không thấy bóng dáng đâu.
Qua hai phút Giản Dịch mới bò xuống giường đi mở cửa, bộ dạng vừa mới dậy, "Không có việc gì, con ngủ quên."
"Bây giờ đã chín giờ, đứa nhỏ này sao lại lười thành như vậy?!" Tạ Phân thúc giục, "Mau mau mau, mọi người đều chờ con đến ăn sáng."
Rõ ràng mới tám giờ lẻ một phút, Giản Dịch không dám phản bác, nàng nếu là phản bác, mẹ nàng nhất định sẽ nói không dứt lời.
Hiện tại mỗi ngày Giản Dịch đều bấm thời gian, khi nào quay về thành phố S, ở nhà gọi điện thoại cũng đều phải lén lúc. Lại nói, năng lực quan sát của mẹ nàng có thể giống như thám tử, chỉ cần có một cơn gió thổi làm cho cọng cỏ lay động, thì bà cũng phản ứng nhanh hơn mọi người. Có hai lần Giản Dịch gọi điện cho Vân Hân, đã bị Tạ Phân đụng phải.
Tạ Phân luôn cảm thấy tình hình của con gái có chút không thích hợp liền lôi kéo Giản Kiệt, để cho hắn thử Giản Dịch.
"Vào đi."
Giản Kiệt đẩy cửa phòng ra, đưa đầu ra dò xét rồi mới tiến vào, "Chị, muốn cùng chị trò chuyện một lát."
Trò chuyện thì đến trò chuyện thôi, từ khi nào đã khách khí như vậy, Giản Dịch luôn cảm thấy nụ cười của hắn có chút "Không có ý tốt".
Giản Kiệt đặt mông ngồi xuống trên ghế sô pha, hít một hơi, sau đó thử thăm dò mà hỏi, "Chị, có phải chị đã thoát cô đơn rồi hay không?"
Giản Dịch tiếp tục lật sách trong tay, đều không cần ngẩng đầu, "Mẹ bảo em đến đây đi?"
"Sao có thể a, em đây chính là quan tâm chị ~" Giản Kiệt chính là bản sao của Trì Gia, luôn là cợt nhả mà đem lời nói của mình làm bộ làm tịch, "Em thấy chị mấy ngày nay không ít lần lén lút gọi điện thoại, thế nào, có phải em có anh rể mới?"
Giản Dịch khép sách lại, đánh lên cánh tay trên Giản Kiệt một cái, cảnh cáo hắn, "Em đừng nói bừa, ba mẹ sẽ cho là thật."
"Em sẽ không nói với họ." Giản Kiệt làm mặt quỷ nhìn Giản Dịch, "Chị, chị cũng đừng giấu em. Hai ngày trước Trì Gia mới nói với em, chị lại yêu đương?"
Trừ bỏ khi ở trước mặt Vân Hân dễ dàng vụng về, nhưng ở trước mặt những người khác, Giản Dịch không có ngốc đến mức đó. Lần nào Giản Kiệt và Trì Gia cũng đều dùng chiêu nói lời khách sáo khiến nàng cũng có lực miễn dịch, "Không có, em thật là rảnh rỗi."
Chẳng lẽ lúc này là ảo giác? Nhưng lần này Giản Dịch trở về rõ ràng là mặt mang đầy ý xuân, cả người đều giống như thay đổi. Giản Kiệt thấy Giản Dịch bên này làm bộ không nói ra, liền tính toán hỏi Trì Gia kia một chút. Trì Gia là cái miệng rộng, trong lòng nàng không có che dấu được bí mật nào hết.
"Em nói một chút...... em nghĩ như thế nào lại mang bạn gái về nhà?" Giản Dịch còn rất tò mò, đây là lần đầu tiên Giản Kiệt mang bạn gái về nhà, chẳng lẽ hoa tâm đại củ cải lại muốn làm lại từ đầu thay đổi triệt để?
Thời điểm Giản Dịch rời thành phố L, Giản Kiệt còn độc thân, ăn tết liền mang theo bạn gái trở về, này cũng là hiệu suất quá cao đi, "Bọn em ở bên nhau đã bao lâu?"
"Cuối tháng mười năm ngoái ở bên nhau, hiện tại chính là dính người đây. Nói là ở bên nhau trong Lễ Tình Nhân đầu tiên, cái thứ hai cũng phải cùng trải qua. Em không lay chuyển được nàng, liền dứt khoát mang nàng đến đây."
Thực xấu hổ, năm nay Lễ Tình Nhân vừa vặn trước giao thừa một ngày, cùng nhau ở với người mình yêu hay vẫn là cùng người nhà ở cùng nhau? Ừm, đây là vấn đề.
Mà vấn đề này, Giản Dịch cũng rối rắm đã lâu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là không tim không phổi mà lựa chọn ở cùng với Vân Hân, vì thế lén lút sửa thời gian đăng kí vé máy bay đi về, trực tiếp dời đến trước mấy ngày.
Cho nên, trước giao thừa một ngày liền phải quay về thành phố S, cũng chính là Lễ Tình Nhân. Nàng vẫn chưa nghĩ được cách nào tốt nhất để nói với ba mẹ, đây mới là chuyện nàng rối rắm nhất.
"Chị, chị đang nghĩ gì thế?"
"A, không có gì......"
Chuyện này, Giản Dịch vẫn luôn kéo dài tới buổi tối trước Lễ Tình Nhân một ngày, cũng không dám nói với ba mẹ nàng. Hiện tại chỉ còn lại một chút thời gian cuối cùng, có loại "Đại nạn đã đến", cảm giác rất cấp bách, túng cũng phải nói!
Trên bàn cơm, Giản Dịch làm nhai cơm nhưng thực chất là không biết mở miệng như thế nào...... Đối với người không am hiểu nói dối như Giản Dịch mà nói, nhiệm vụ này có thể coi là dị thường gian khổ.
Đôi đũa trong tay Giản Dịch ngừng lại, "Mẹ......"
"Cái gì nha?"
Giản Dịch lấy hết can đảm mở miệng, "Ăn nhiều đồ ăn một chút......"
Trong lòng đã khóc thành dòng, thật vất vả mới mở miệng, cư nhiên chỉ nói ra được một câu như vậy. Nhìn một bàn cơm đều đã ăn hơn phân nửa, Giản Dịch lại uống một ngụm nước ấm, "Mẹ......"
"Có phải con có chuyện gì muốn nói a?" Con gái chính là miếng thịt trên người bà rơi ra. Khi Giản Dịch ấp a ấp úng gọi bà, bà liền đã nhận ra.
Giản Dịch gật đầu, sau đó lấy đôi đũa bới trong chén cơm, miệng cũng không thể mở to, thanh âm giống như muỗi rầm rì, "Ừm...... Ngày mai con phải về công ty......"
Một câu không cần đến một giây đã nói xong rồi, nhưng trên bàn ăn bốn người còn lại không có ai nghe rõ. Giản thông minh đỡ đỡ khung kính, mặt nghiêm túc, "Nói chuyện cho rõ ràng."
Ba nàng mở miệng, Giản Dịch liền khẩn trương. Từ nhỏ nàng đã rất sợ ba, cho nên phần lớn mọi chuyện nàng cũng đều cùng Tạ Phân thương lượng trước.
"Trong khoảng thời gian này công ty có một chút công việc gấp, cho nên ngày mai con phải về thành phố S tăng ca ngày mốt không thể cùng mọi người ăn tết, còn vé máy bay đều đã đặt xong hiện tại đang là thời kì đặc thù nên không thể thay đổi được cho nên ngày mai con phải đi."
Giản Dịch một hơi nói xong một đoạn dài, ngay cả dấu chấm đều không có, giống như đang học thuộc lòng.
Còn về phần vì sao hôm nay nàng có thể nói lưu loát đến thế, đó là bởi vì tối hôm qua cái gì nàng cũng không làm, chỉ lo luyện tập tìm cớ như thế nào. Nhưng là vừa nãy khẩn trương nên trực tiếp đem một đống này nói hết một hơi.
Giản Dịch đột nhiên nói liên tục làm cho mọi người trên bàn ăn bối rối, Tạ Phân chỉ nghe rõ câu cuối cùng, hình như là cái gì phải đi, "Đứa nhỏ này, nói từng câu một!"
"Ngày mai con phải quay về công ty." Dưới "ánh mắt giết người" của mọi người, Giản Dịch phải tự mình khái quát ý tứ muốn biểu đạt.
"Ngày mai?!" Tạ Phân đem đôi đũa đặt qua một bên, "Không phải nghỉ đông nửa tháng sao? Cái công ty gì mà giao thừa còn muốn tăng ca?!"
"Công ty cần có người ở lại, con cũng không có biện pháp......" Còn tiếp tục như vậy, Giản Dịch sẽ phải trở thành một người nói dối không hơn không kém, đặc biệt sợ hãi cái loại này.
"Mẹ, mẹ đã làm biên tập hơn nửa đời người, cái gì đều làm phải từng bước, không thể trong nghề mà không biết tình hình nghề đó. Ở bên ngoài đi làm cũng không như vậy, nói muốn tăng ca liền phải tăng ca, đêm ba mươi tết đài chúng ta cũng có người tăng ca, đúng không Phồn Phồn?" Giản Kiệt nháy mắt với Phàn Phồn.
"Đúng vậy." Phàn Phồn lập tức hiểu ý, đây cũng là một đôi hiểu ý nhau.
Nếu không tại nói tại sao nói song sinh cũng có chút tâm linh tương thông. Giản Kiệt vừa nghe thấy Giản Dịch nói như vậy, liền biết nàng đang nói dối. Ngày mai chính là Lễ Tình Nhân, nhìn bộ dạng vô cùng lo lắng của Giản Dịch, ai biết chị hắn là vội vàng tăng ca, hay là vội vàng quay về ngay Lễ Tình Nhân?
Với trình độ nói dối của Giản Dịch Giản Kiệt đều nhìn không được, vội vàng giúp đỡ một chút, trước tiên gạt ba mẹ đã còn lại thì để nói sau.
Giản Dịch lau mồ hôi, chuyện này may mà có Giản Kiệt, chỉ cần có Giản Kiệt mở mồm ra nói giúp nàng, thì tất cả mọi thứ đều dễ dàng nói.
"Đêm ba mươi tết còn phải tăng ca, công ty này cũng không có tình người đi. Tiểu Dịch a, năm sau vẫn là nên đổi công tác, mẹ thấy làm ở đây không được. Ngày khác mẹ sẽ nhờ cô Lý an bài cho con làm ở thư viện......"
Lại tới nữa, mẹ nàng lại tiếp tục đặt kế hoạch nhân sinh cho nàng. Tạ Phân chỉ hy vọng nàng có thể ở nhà bên này làm một công việc nhỏ, ổn định vững chắc, đừng quanh năm suốt tháng cứ chạy ở bên ngoài.
"Nếu có công việc chưa giải quyết xong, ngày mai con cứ đi đi, ba mẹ hiểu rõ." Giản ba bắt đầu thuyết giáo như mọi ngày, "Tiểu Dịch, nhưng con nhớ kỹ, nếu muốn từ chức, thì trước hết phải đem công việc trong tay mình làm cho tốt, đừng để cho người khác xem thường."
"Dạ!" Này nói cái gì và cái gì, càng ngày càng lệch xa, dù sao Giản Dịch cũng đáp lời, chỉ cần ngày mai có thể đi là được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Dịch trực tiếp chạy đến sân bay, vẫn là Giản Kiệt mượn xe ba đưa nàng đi, dọc đường đi cũng không bớt dong dài.
"Chị, chị muốn cảm ơn em như thế nào?"
"Cái gì......"
"Chuyện tối hôm qua em đã giúp chị che giấu đấy! Hôm nay là Lễ Tình Nhân, chị thật cho rằng em tin chị quay về để tăng ca?"
Giản Dịch không lên tiếng, yên lặng cắm tai nghe, làm bộ không nghe thấy.
"Sau năm nay em mang Phồn Phồn đi đến thành phố S chơi, chị và anh rể mời bọn em ăn bữa cơm cũng không quá phận đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.