Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 9:




Khung cảnh ngoài cửa sổ xe một mảnh mơ hồ, do xe đi quá nhanh hay do đôi mắt tràn đầy nước đây? Giản Dịch càng không muốn nhớ đến hình ảnh ấy thì nó lại càng như hiện ngay trước mắt.
Chỉ là một tên đàn ông xấu xa thôi mà nàng còn phải cảm ơn vì không cưới phải hắn. Nếu trước đó chia tay còn chút tiếc nuối thì hôm nay ngoài trừ cảm thấy tức giận cùng ghê tởm ra thì Giản Dịch không còn có cảm giác gì khác. Trong mắt người khác nàng là hạt cát nhu nhược, Trì Gia nói nàng ngốc là đúng, tại sao lại vì loại người đó mà rơi lệ, đây không phải là ngốc sao?
Không được khóc, Giản Dịch dùng sức lấy tay lau nước mắt, cánh tay dính nước mắt nhanh chóng làm nhòe đi kẻ mắt.
"Muốn khóc thì khóc đi"
Vân Hân đưa hộp giấy tới trước mặt Giản Dịch, dưới đáy lòng cô cũng đang tràn lên một cảm xúc khó chịu...bởi vì cô hiểu được cảm giác đó của nàng..
"Cảm ơn...."
Giản Dịch nhận lấy hộp khăn giấy ôm vào trong ngực, bỗng nhiên không khống chế được mà khóc nức nở nhưng lại lập tức cố nén lại....Nàng cảm thấy bản thân nhất định là điên rồi, vì sao lại kêu Vân Hân cùng nàng uống rượu đây? Hay là cảm thấy mình còn chưa đủ chật vật muốn cho chị ấy nhìn thấy bộ dáng thảm hại hơn?
Thật sự Giản Dịch cảm thấy có chút hối hận.
Chuyện này....nàng không muốn nói cho Trì Gia nhưng lại có thể tin tưởng Vân Hân, dường như chỉ cần một ánh mắt, một động tác của cô đã có thể làm cho nàng bình tĩnh trở lại vậy.
Xe rẽ trái tiến vào Garage, sau đó Vân Hân lại đưa nàng tiến vào một tòa nhà cao cấp hay nói cách khác chính là Vân Hân đưa nàng về nhà của mình.
"Nhà của chị không có rượu, Whisky được không?" Vân Hân mở túi ra lấy chìa khóa mở cửa, xoay người cười hỏi Giản Dịch.
"W...Whisky?"
Giản Dịch kinh ngạc ấp a ấp úng, lúc ấy do cảm xúc kích động nên nàng mới nói vậy không ngờ Vân Hân lại tưởng thật, đoán chừng một hai giọt rượu mạnh nàng cũng không chịu nổi rồi. Hơn nữa....nàng không muốn ở nhà Vân Hân say rượu làm càn, nghĩ tới thật mất mặt.
" Thực ra...."
Cửa vừa mở ra, Giản Dịch còn chưa nhìn rõ thì một vật thể màu đen không xác định liền nhào tới
"Gâu..."
"Whisky"
Vân Hân trực tiếp ngồi xuống lấy tay vuốt đầu nó.
Nhìn thấy bộ dạng Vân Hân như cún con, Giản Dịch không tin được điều đang diễn ra trước mắt mình. Whisky lại là một con cún lại càng không tin nổi.... Vân Hân lại nuôi nấng nó, cảm thấy tính khí của nàng thật không phù hợp.
Whisky không nhút nhát với người lạ, nó rất thích vui đùa cho nên khi vừa thấy Giản Dịch nó liền phe phẩy cái đuôi, cọ lên người nàng.
Giản Dịch cúi xuống thấy nó thè lưỡi ra kêu ra một tiếng, đôi mắt như híp lại thành một đường thật giống như tự cười mình. Nàng cảm thấy buồn cười vì thế ngồi xổm xuống, lấy tay gãi bụng nó. Quả nhiên bộ dáng nó thè lưỡi ra trông thật đần độn
"Ha ha ha..."
Giản Dịch không nhịn được cười ra tiếng, Vân Hân thấy tâm trạng nàng đã tốt lên nhiều, quả nhiên không cùng nàng đi uống rượu là đúng đắn. Vẫn hay nói "Nhất túy giải vạn sầu" nhưng không phải tỉnh lại sẽ vẫn như trước sao, tốt nhất vẫn là không nên chạm vào.
" Nó có vẻ rất thích em..."
Vân Hân vừa cùng nàng vui đùa với nó vừa nghiêng đầu nói với nàng
"Em gọi Tiểu Uy là được"
"Tiểu Uy?"
Giản Dịch vuốt đầu Whisky nói nhỏ 1 câu
" Tiểu Uy...."
Whisky dường như đang làm nũng với Giản Dịch, đầu nó dụi vào đầu gối nàng vui vẻ phe phẩy cái đuôi giống như đứa trẻ, dù nghịch thế nào cũng vui mừng.
" Nó thật ngoan~"
Vân Hân lắc đầu cười, giọng nói có chút bất đắc dĩ:
"Đó là do em chưa thấy bộ dạng ầm ĩ của nó, vừa về tới nhà là làm mọi thứ rối tung lên"
Lúc này Giản Dịch mới chú ý tới xung quanh, so với buổi lễ âm nhạc thì nơi này thật sự là một nơi yên tĩnh.
Chẳng qua....Căn phòng trông thật vắng vẻ này lại nằm ngoài dự đoán của nàng. Vân Hân kinh doanh một tiệm cà phê rất phong cách mà nhà mình lại...có hơi "đơn sơ" một chút. Ngoài mấy thứ vật dụng trong nhà ra hầu như không có các đồ trang trí khác, sắc thái lạnh phối hợp của hai màu đen trắng làm cho người ta cảm giác thấy lạnh như băng.
"Cứ ngồi tự nhiên"
Giản Dịch còn chưa đi tới Whisky liền đi theo rồi, thật là bám người khiến cho Vân Hân phải xụ mặt cảnh cáo
" Tiểu Uy! Nghe lời!"
Giản Dịch vừa mới ngồi xuống sô pha Whisky đã nhảy vào trong lòng ngực nàng nằm, quả nhiên chẳng sợ người lạ một chút nào, thật không có mặt mũi. Cũng may là Giản Dịch là một người yêu thích động vật nhỏ không thấy phiền toái ngược lại vui vẻ vô cùng
"Không sao đâu, rất đáng yêu. Tiểu Uy bao tuổi rồi?"
"Một tuổi rưỡi, là Cảnh Nhuế tặng cho chị, khi đó nó mới 6 tháng tuổi"
Vân Hân từ phòng bếp mang ra 2 cốc nước, cô xoay người đặt ở trên bàn trà sau đó ngồi xuống cạnh Giản Dịch.
"Cái kia...Vì sao lại gọi là Whisky? Thật đặc biệt..."
Vân Hân dùng ngón tay thon dài vuốt bộ lông Whisky. Tay cô rất đẹp, tinh tế thẳng tắp, móng tay cắt tỉa sạch sẽ, vân tay trên lòng bàn tay rõ ràng tạo cảm giác đẹp đẽ, cũng không gầy. Vân Hân dừng một lúc mới trả lời Giản Dịch:
"Lúc ấy tâm trạng chị không tốt lắm, Cảnh Nhuế sợ chị uống nhiều rượu hại sức khỏe nên mới đưa tiểu tử kia, cho nó ở cùng chị."
Nhớ lại 1 năm trước, Vân Hân cũng mới về nước được 2 năm, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh. Rất nhiều chuyện thời gian không xóa được, ngược lại theo năm tháng chậm rãi lên men như sự cô đơn chẳng hạn. Vân Hân là một người sợ sự cô đơn, nhiều năm trước như vậy, hiện tại cũng như vậy. Cuộc sống hiện tại của cô cũng là dựa vào thú vui cãi nhau cùng Whisky nên mới không thấy quạnh quẽ.
Nếu để trong lòng Giản Dịch bầu ra 1 người hoàn mỹ nàng nhất định dùng phiếu này bầu cho Vân Hân.
Vân Hân làm cho người ta cảm giác thấy 1 loại tốt đẹp như không có thật, cho nên Giản Dịch rất khó tưởng tượng ra bộ dạng Vân Hân đau lòng uống rượu đến say mèm.
Xem ra mỗi người đều có phiền não của riêng mình chẳng qua là che giấu tốt hay không thôi.
Giản Dịch nhớ tới chuyện xảy ra buổi chiều, trong lòng có chút áy náy. Nàng chủ động hẹn Vân Hân ra như vậy mà cuối cùng kết thúc lại là một trò cười
"....Buổi chiều nay, thật là ngượng ngùng....Còn có, cảm ơn chị đã giúp em."
"....Thật ra...em đã muốn chia tay hắn."
Đối mặt Vân Hân, Giản Dịch giống như không thể nói rõ được ý mình, nàng giả vờ tỏ ra thoải mái nhưng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười tự giễu
"....Lúc ấy trong lòng có chút buồn bực nên mới xúc động như vậy. Thật sự....thật sự xin lỗi."
Gặp phải tình huống như vậy mà vẫn còn lo lắng cảm nhận của người khác, Vân Hân xoa đầu nàng cười. Nụ cười này...Giản Dịch cảm thấy chính mình cũng thấy ấm áp.
"Có một số việc muốn đạt mục tiêu nhất định phải trải qua, trốn tránh không được thì thản nhiên mà tiếp nhận đi. Em còn trẻ cần tôi luyện dần dần, không phải sao?"
"Ừm"
Không biết vì sao, Giản Dịch đặc biệt nhớ tới muốn ôm cô một lần nữa chẳng qua vẫn không đủ dũng khí cho nên chỉ hé miệng gật đầu.
"Đúng rồi...."
Vân Hân đứng dậy, đột nhiên nhớ tới cái gì
"Em chờ chị một chút, chị có một thứ này cho em."
Vân Hân xoay người đi đến thư phòng, trên bàn bày đầy những tập tranh, các tập tranh đều là《Spring》nhưng lại không phải là do Giản Dịch tặng cô, mở ra trang đầu có thể thấy 1 chữ ký.
"Cái này..."
"Mở ra nhìn xem"
"Chị tại sao lại....Sao lại có....bản chữ ký của Y.S?!"
Giản Dịch còn đang cảm thấy buồn bực vì sao Vân Hân đem tập tranh trả lại cho mình thì mở ra trang đầu mới biết được cái tập tranh này không bình thường.
"....Chị nhờ một người bạn tìm được, cô ấy vừa hay ở nước Anh."
"Vậy bạn của chị có thể liên hệ với Y.S không?"
Mỗi khi nhắc tới hội hoạ hai mắt nàng giống như tỏa sáng, bình thường nói không nhiều nhưng khi nhắc tới tác phẩm của Y.S thì Giản Dịch có thể thao thao bất tuyệt(*), Vân Hân hỏi nàng
"Em rất thích nàng sao?"
(*)thao thao bất tuyệt: thường có ý chê mang nghĩa nói liên tục từ cái này sang cái khác không dừng lại. Ý t/g ở đây là Giản Dịch có thể nói về tranh của Y.S không dừng được
"Nếu có cơ hội, em hy vọng có thể gặp cô ấy một lần."
"Có lẽ....cô ấy không giống như trong tưởng tượng của em đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.