Chờ Người Nói Yêu Tôi

Chương 91:




Gạt Vân Hân là ý của Giản Dịch, nhưng Giản Kiệt vẫn lén liên hệ Vân Hân. Hắn biết Giản Dịch đang cậy mạnh, hiện tại đây là thời điểm nàng cần người ở bên cạnh nhất, cho nên lúc này Giản Kiệt không màng đến ý tứ Giản Dịch, tự chủ trương thông báo cho Vân Hân, vừa đúng lúc có thể biết thái độ của Vân Hân sẽ như thế nào.
Trước khi nhận điện thoại của Vân Hân, Giản Dịch dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt, sau đó cho bản thân ba giây để bình tĩnh.
"Vân Hân --"
"Hiện tại em đang ở đâu?"
Giản Dịch cũng không biết Giản Kiệt đã nói hết với Vân Hân mọi chuyện từ đầu đến cuối, nàng ra vẻ thoải mái mà trả lời, phảng phất giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, "Em... Em ở nhà xem TV đây......"
"Còn nói dối! Chị đều đã biết... Chuyện lớn như vậy, vì sao không có nói với chị?!" Tức giận cùng nôn nóng, nhưng đều bị lo lắng và đau lòng đè ép xuống, Vân Hân nghe Giản Kiệt nói, tối hôm qua Giản Dịch bị đánh, "Em cũng không cần đi đâu, hiện tại chị liền đến tìm em."
"Vân Hân......" Giản Dịch giơ điện thoại đã bị ngắt, xem ra nàng thật sự không thể làm tốt chuyện gì, nàng không muốn làm Vân Hân nhọc lòng, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
Cả ngày, Giản Dịch cũng chưa ăn cái gì, ở trong phòng ngơ ngác ngồi đến trời tối, 3 giờ chiều Vân Hân gọi điện thoại cho nàng, mãi cho đến thời điểm buổi tối bảy tám giờ, ngoài cửa mới vang lên một trận tiếng đập cửa dồn dập.
Giản Dịch mở một cửa, Vân Hân phong trần mệt mỏi mà đứng ở ngoài cửa, trên quần áo, trên tóc còn dính thật nhiều bông tuyết, Giản Dịch kéo Vân Hân vào phòng, vừa mới chạm vào một tay của nàng, giống như là rơi vào hầm băng lạnh cóng.
"Giản Dịch! Em có thể để cho chị ít lo lắng một chút không được sao!"
"Em...... Thực xin lỗi......" Nhìn thấy Vân Hân, đôi mắt Giản Dịch lại đỏ ửng, lại chậm rãi trở thành ướt át, Vân Hân chưa từng dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với mình.
"Trừ bỏ thực xin lỗi em còn có thể nói cái gì?!" Các nàng ở bên nhau cũng đã ba năm, Vân Hân tức giận, Giản Dịch gặp phải chuyện gì cũng đều giữ trong lòng, chuyện lớn như vậy cũng im bặt không nhắc gì tới với mình.
Nàng nói không sai, ngoài trừ nhận sai ra thì bản thân giống như cái gì cũng sẽ không nói, Giản Dịch cúi đầu trầm mặc không lên tiếng.
Vân Hân ném túi xuống, trực tiếp dùng sức kéo Giản Dịch vào trong lòng ngực, gắt gao ôm nửa phút, nếu không phải Giản Kiệt nói cho bản thân mình biết chuyện này, Giản Dịch định một mình đem mọi khổ sở ôm vào lòng hết sao? Vân Hân vuốt ve cái gáy nàng, tự trách lại đau lòng, "Không nên cậy mạnh càng muốn cậy mạnh...... Chuyện này, trước hết em phải nói cho chị......"
Hai con mắt của Giản Dịch đã khóc giống như quả hạch đào, vừa hồng lại vừa sưng, Vân Hân ôm nàng một cái, nước mắt càng không thể kìm được mà trút xuống, Vân Hân ôm dùng rất nhiều sức, đè nặng lên vết thương trên người nàng, vô cùng đau đớn, nàng lại còn cố nén, cười nói, "Em không có việc gì, cho em thêm một chút thời gian, em có thể xử lý tốt......"
Nói đến điểm này, Vân Hân càng tức giận, gạt người nhà chơi trò mất tích, này được gọi là biện pháp gì? Bởi vì trải qua quá một chút sự tình, cho nên Vân Hân đối tình thân phá lệ coi trọng hơn, "...... Em chính là dùng phương thức như vậy mà xử lý? Em có biết hiện tại ba mẹ em rất lo lắng hay không?"
"Em biết......" Giản Dịch gương con mắt đẫm lệ nhìn Vân Hân, nàng làm sao lại muốn dùng phương thức như thế này để làm tổn thương cha mẹ, "Em cũng không còn cách nào... Vân Hân... Em thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ......" Giản Dịch khóc lóc nói ra những suy nghĩ từ trong đáy lòng.
Vân Hân hối hận vì đã nói những lời quá nặng với Giản Dịch, hoàn cảnh gia đình của mỗi người không giống nhau, nàng không có tư cách chỉ trích Giản Dịch như vậy, mà chuyện này, nàng cũng chưa từng cân nhắc, nàng không có cùng với Giản Dịch đối diện trực tiếp vấn đề này, thậm chí hiện tại Giản Dịch có ý niệm cùng mọi người trong nhà xuất quỹ nàng cũng không biết, "Chị cùng em về nhà, có cái gì chúng ta cùng nhau đối mặt."
"Không được......" Giản Dịch dùng sức lắc đầu, dù cho ba mẹ nàng đánh chửi mình cũng không có sao, nhưng nếu dùng những lời lẽ độc ác như vậy nói Vân Hân, vậy thì làm sao bây giờ? "Chị không thể đi......"
"Tiểu Dịch......" Vân Hân vì nàng lau đi nước mắt, "Hai người ở bên nhau có ý nghĩa, vô luận tốt xấu, đều phải cùng nhau gánh vác, em biết không?"
"Chính là em không muốn......" Đạo lý này Giản Dịch đều hiểu, nhưng nàng vẫn không muốn Vân Hân chịu ủy khuất.
"Em chịu ủy khuất thì chị càng đau lòng hơn, đồ ngốc......" Hốc mắt của Vân Hân cũng đỏ lên, lúc trước nàng nói muốn Giản Dịch tránh sau lưng nàng, đến bây giờ, bản thân nàng lại trở thành "Rùa đen rút đầu", "Này không phải là chuyện của mình em, nếu chị không ra mặt, đó chính là không có gánh vác, ba mẹ em càng không muốn đem em giao cho chị."
"Ưm......" Tay Giản Dịch ôm bên hông nàng, khẩn trương nắm chặt quần áo nàng, cho đến các ngón tay đều trắng bệch, Giản Dịch kiên định quyết tâm, "Mặc kệ như thế nào, chị đều phải cùng em cùng nhau... Vân Hân, chị cũng không được rời bỏ em, không được!"
"Làm sao chị có thể rời bỏ em đi." Vân Hân than nhẹ.
Giản Dịch nhắm mắt lại, đầu dựa lên vai nàng, lại muốn ôm thêm một chốc.
Mãi cho đến 11 giờ tối, Giản Dịch và Vân Hân mới đến nhà, mở cửa chính là Giản Kiệt, hắn nhẹ giọng nói với hai người: "Các chị cứ bình tĩnh nói chuyện, ba mẹ cũng không phải là người không nói lý......"
"Cảm ơn."
Vân Hân trực tiếp nói lời cảm ơn, Giản Kiệt nghiêng đầu nói một câu, "Chị chỉ cần đối tốt với chị em là được rồi."
Tạ Phân cùng Giản thông minh đang ngồi trên ghế sô pha, đã bắt đầu ngồi từ chiều đến giờ, chờ đến khi Giản Dịch trở về.
"Ba mẹ, chị đã về!"
"Nó còn biết trở về!" Giản thông minh đứng lên giận dữ nói, Tạ Phân ở bên cạnh lôi kéo ống tay áo của hắn, để cho hắn kiềm chế lại một chút, sợ con vừa mới trở về, lại bị dọa sợ mà chạy mất.
"Lão Giản, ngàn vạn lần đừng động tay a......" Tối hôm qua Giản Dịch bị thương còn chưa có bôi thuốc, Tạ Phân liền sợ lát nữa Giản thông minh lại đánh nàng một trận, "Chờ lát nữa ta nói với các nàng."
"Thúc thúc a di, thực xin lỗi, là con không chiếu cố tốt tiểu Dịch." Nói xong, Vân Hân khom lưng xin lỗi trước.
Tạ Phân chặn ngang đem Giản Dịch đang ở bên cạnh Vân Hân kéo về bên người mình, vẻ mặt lạnh nhạt, "Con gái của ta, không cần ngươi chiếu cố."
"Mẹ......"
Tạ Phân cũng không thể hiểu được, Vân Hân thoạt nhìn cũng không phải là tuổi trẻ không biết gì, vì sao lại cùng Giản Dịch làm ra loại chuyện "Hồ đồ " này, ngay từ đầu nàng chỉ cảm thấy Vân Hân đang "Đùa bỡn" tình cảm của Giản Dịch, nhưng nếu chỉ là chơi đùa, vậy vì sao Vân Hân hôm nay lại còn hơn nữa đêm mà đến đây?
Bởi vì lúc trước Giản Kiệt có nói một trận, nên tình huống so với trong tưởng tượng của Giản Dịch tốt hơn rất nhiều, ba mẹ nàng thấy Vân Hân, cũng không có lập tức liền tức giận, nàng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm.
"Một mình chúng ta nói chuyện." Tạ Phân nói với một mình Vân Hân.
"Mẹ... Vì sao lại muốn một mình......" Giản Dịch thấy nàng mẹ muốn đơn độc tìm Vân Hân nói chuyện, lập tức liền luống cuống.
"Không có việc gì." Vân Hân dùng ánh mắt vững vàng mà kiên định nhìn Giản Dịch.
Vân Hân không hiểu cha mẹ nàng, đương nhiên cho rằng không có việc gì, Giản Dịch lôi kéo cánh tay Tạ Phân, "Có cái gì chúng ta cùng nhau......"
"Tiểu Kiệt, trông chừng chị của con." Tạ Phân trực tiếp " Hạ lệnh " cho Giản Kiệt, sau đó dẫn Vân Hân vào phòng nói chuyện.
"Vân Hân......" Giản Dịch vội vã muốn đi theo sau, Giản Kiệt giữ chặt nàng, "Chị yên tâm, sẽ không có việc gì!"
Sau khi Tạ Phân đã đem cửa phòng ngủ đóng kĩ, đánh giá Vân Hân, nàng cùng con gái ở bên nhau ba năm, nói là đùa giỡn cũng không có khả năng, nhưng nàng không thể hiểu được, vì sao Vân Hân lại coi trọng Giản Dịch...
"Điều kiện con tốt như vậy, vì sao một hai cứ phải... một hai cứ phải quấn lấy tiểu Dịch, nàng cũng chỉ là một người bình thường không có cái gì, với con căn bản cũng không cùng một thế giới, con buông tha cho nàng được không!"
"A di người là người từng trải, hai người ở bên nhau chính là vì tình cảm chứ không phải là vì điều kiện. Con và tiểu Dịch chính là bởi vì yêu nhau mới có thể cùng nhau đi đến bây giờ, có lẽ ở trong mắt những người khác nàng là người bình thường, nhưng trong lòng con nàng là người đặc biệt nhất, bởi vì con yêu nàng...... con tin tưởng nàng cũng có cảm giác giống như con. Chúng con đã suy nghĩ rất lâu, quyết định hôm nay thẳng thắn nói ra chuyện này, cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, bao gồm cả con đường mà về sau chúng con sẽ đi." Vân Hân giữ chặt tay Tạ Phân, đôi mắt có chút phiếm hồng mà nhìn chăm chú đối phương, "A di, cho chúng con một cơ hội được không, coi như là khảo nghiệm cũng được."
"Nàng...... Nàng vẫn là không thích hợp với ngươi......" Tạ Phân thấy nàng nói vừa thành khẩn lại nghiêm túc, thiếu chút nữa đã mềm lòng, "Các ngươi chia tay đi, đối với tất cả mọi người đều tốt."
"Mẹ! Thích hợp hay không không phải chúng con là người hiểu rõ nhất sao!" Giản Dịch vẫn là nhịn không được mà tiến vào, nàng gắt gao cầm lấy tay Vân Hân, "Hai mươi năm nay chuyện con hạnh phúc nhất, chính là gặp được chị ấy. Con đã trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của bản thân, con rất ít nói với ba mẹ về suy nghĩ của bản thân, nhưng thực xin lỗi, lúc này đây con không thể tiếp tục nhịn được......"
Giản Dịch nắm tay Vân Hân thật chặt, giống như tự tạo thêm dũng khí cho bản thân, nàng ngẩng đầu nhìn Vân Hân, rơi lệ đầy mặt mà cười cười, "Mẹ, Vân Hân là người con nhận định, là người con nhận định cùng nhau trải qua hết cả cuộc đời. Từ nhỏ mẹ và ba đã dạy con, suy xét vấn đề phải cẩn thận, con muốn cùng Vân Hân ở bên nhau, đây là vấn đề con đã suy xét cẩn thận không chỉ một lần, cha mẹ có đánh con mắng con như thế nào, cũng không thay đổi được...... Đây là suy nghĩ trong lòng con."
"Con...... Con hồ nháo!" Đây là những lời sâu thẫm trong trái tim mà nói, Tạ Phân cảm thấy Vân Hân rất tốt, nhưng mấu chốt nàng và Giản Dịch không thích hợp giới tính a, "Các các con đều là hai người con gái...... Biến thành như vậy, đi cả đời?! Vui đùa cái gì vậy...... Ta đem lời nói ra, con không thể cùng nữ nhân ở bên nhau!"
Tạ Phân đã biểu thị thái độ rõ ràng, giống như hoàn toàn không có đường sống vẹn toàn.
"Giới tính quan trọng đến như vậy sao......" Một sốt ruột, Giản Dịch cũng bắt đầu nói lẫy, "Có phải con chỉ cần tìm một người nam nhân gả cho, ba mẹ liền vừa lòng?! Nếu là như vậy...... Con...... Con sống cũng không có ý nghĩ gì......"
Một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, trước khi vào nhà, Giản Kiệt cố ý dạy nàng.
"Phi phi phi......" Tạ phân vội phi ba lần, quét một chút đen đủi.
"Tiểu Dịch, em đừng nói bậy!" Vân Hân quát lớn Giản Dịch.
"Không có nói bậy." Giản Dịch ôm lấy Vân Hân, vừa nghẹn ngào vừa nói, "Nếu là ba mẹ nhất định phải tách em với chị ra, em cũng không muốn sống nữa......"
"Không được nói nữa, có nghe thấy không!" Vân Hân cũng ôm lấy nàng, này vừa nhìn là biết do Giản Kiệt dạy, Giản Dịch sẽ không dùng "Cách trẻ con mà giải quyết".
Nghe con gái muốn "Đòi chết đòi sống", Tạ Phân sợ tới mức ngữ khí lập tức hòa hoãn không ít, nàng là làm người truyền bá tin tức, tư duy cũng không có hạn hẹp như vậy, vì thế bổ sung khuyên, "Mẹ không phải là kì thị..... tình cảm đồng tính, xã hội tuy rằng cũng ở bao dung... Nhưng phần lớn mọi người vẫn dùng định kiến mà đánh giá các con, hiện tại các con có thể chịu được, nhưng về sau trong lòng sẽ cảm thấy mệt mõi, cũng liền tan vỡ, đau dài không bằng đau ngắn, còn không bằng hiện tại liền thu tay lại."
"A di, luôn sống dưới cái nhìn của người khác, vậy mới gọi là mệt mỏi."
"Ừ!" Giản Dịch gật đầu phụ họa Vân Hân, cùng thích người ở bên nhau vui vẻ còn không kịp, vì sao lại mệt, "Kết hôn còn khả năng ly hôn, nếu là đều lo lắng này lo lắng nọ như vậy...... không bằng một mình sống cô độc đến hết cuộc đời......"
"Ngươi đứa nhỏ này...... Hôm nay làm sao vậy!" Tạ Phân phát hiện bản thân hôm nay không có nói lại Giản Dịch, Giản Dịch còn thường xuyên tranh luận, hết sức để tâm vào những chuyện vụn vặt, sau khi ôm Vân Hân, đến bây giờ cũng chưa nới lỏng tay ra, ở trước mặt người khác cũng không có chút quy cũ.
"Mẹ, cho chúng con một cơ hội đi......"
Tạ Phân một mình sao có thể nói lại hai cái miệng của các nàng, huống chi Giản Dịch còn một khóc hai nháo ba thắt cổ đều dùng hết, vạn nhất lại tiếp tục bức bách, bức cái tốt mà thành cái xấu, vậy muốn nàng phải hối hận cả đời, hiện tại trong lòng nàng chỉ hi vọng Giản Dịch và Vân Hân không làm bậy gì, chủ động kết thúc quan hệ một cách sạch sẽ mới tốt.
"Mẹ...... Vậy mẹ là đồng ý chúng con......"
Tạ Phân không trực tiếp trả lời Giản Dịch, nhưng thấy Giản Dịch vẫn luôn ôm Vân Hân trong lòng làm ầm ĩ, "Mẹ và Vân Hân nói chút chuyện, con đi ra ngoài trước đi."
Giản Dịch nghiêm mình mà nhìn chằm chằm Tạ Phân, cũng không nói lời nào cũng không đi, tiếp tục hờn dỗi.
Vân Hân cúi đầu nói: "Nghe lời, em đi ra ngoài trước đi."
"Chính là...... Ừm......"
Bản thân mình nói chuyện nữa điểm nàng cũng không có nghe lời, Vân Hân chỉ nói một câu liền nhanh chóng nghe theo, chuyện này thiếu chút nữa đã khiến cho Tạ Phân nổi giận đến ngất.
"Nói với ta về tình huống cụ thể của các con......" Tạ Phân nói như vậy, cũng là mười phần bất đắc dĩ, "Nếu không, ta làm sao có thề yên tâm để con và tiểu Dịch ở bên nhau."
Giản Dịch lo lắng sốt ruột mà đi đi lại lại trong phòng ngủ, Giản Kiệt liền đi đến, hưng phấn mà nhỏ giọng hỏi, "Thế nào, hữu dụng sao?"
Giản Dịch nhìn nhìn Giản thông minh còn đang ngồi trên sô pha, sau đó gật gật đầu, cũng nhỏ giọng trả lời, "Hữu dụng, nhìn mẹ không giống như phản đối......"
Vừa rồi những lời Giản Dịch nói ở bên trong, có phân nửa là do Giản Kiệt bảo nàng nói.
"Em đã nói là mẹ sẽ chịu loại này mà." Giản Kiệt dương dương tự đắc, ban ngày liền đem bọn họ nóng nảy một phen, gặp lại khẳng định sẽ không bức Giản Dịch chặc như vậy.
Các nàng trò chuyện xong đã là nữa đêm, Giản Dịch vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, Tạ Phân thấy thời gian cũng đã muộn, còn để cho Vân Hân ở lại ngủ, không đuổi người đi, Giản Dịch liền biết chuyện của nàng và Vân Hân, bát tự có một phiết, trong lòng phải nói là rất cao hứng.
Tạ Phân để cho Vân Hân ngủ ở phòng cho khách, Giản Dịch muốn nói các nàng có thể ngủ chung một phòng, nhưng không có mặt mũi nói ra, thẳng đến một chút, Giản Dịch thấy tất cả mọi người đều trở về phòng, lúc này mới lén lút đẩy cửa phòng Vân Hân ra.
"Tiến vào lại không gõ cửa." Lúc này Vân Hân đã thay áo ngủ của Giản Dịch, chuẩn bị lên giường.
"Chị đã cùng mẹ nói chuyện gì?" Giản Dịch dẫm dép bông vụng về đi về hướng của Vân Hân, tối hôm qua quỳ lâu lắm, hiện tại đầu gối còn nhức mỏi, Giản Dịch cười chặn ngang ôm lấy nàng, "Nói cái gì nha?"
"Không nói cho em." Vân Hân xoa mặt nàng.
Đều có tâm tình nói giỡn, xem ra mẹ nàng chưa từng nói ra những lời khó nghe. Giản Dịch nhìn đôi mắt bị che kín tơ máu che kín của nàng, tuy rằng nàng cha mẹ cũng không có làm khó dễ nàng, nhưng để cho Vân Hân lăn lộn thành bộ dạng tiều tụy như vậy, trong lòng thật hụt hẫng, Giản Dịch vuốt mặt nàng, "Thực xin lỗi, khiến chị chịu khổ."
"Cánh tay em sao vậy?" Khi nàng nâng cánh tay Vân Hân nhìn thấy, ống tay áo rộng thùng thình theo cánh tay áo rời xuống, thấy được một vết xanh tím.
Giản Dịch cuống quít rũ xuống tay, "Không có gì, đụng phải một chút."
Vân Hân trực tiếp lôi kéo tay nàng, đem ống tay vén lên, này rõ ràng chính là vết bầm, màu tím xanh còn tính vết thương nhẹ, có vết thương đã biến thành ô tím...... Nguyên lai tối hôm qua Giản Dịch đều bị đánh thành như vậy, cũng trách không được hôm nay Tạ Phân không dám làm khó xử các nàng, "Còn có hay không......"
Vén ống tay áo còn lại lên, vẫn là một vết xanh tím như cũ, Vân Hân nhìn những vết thương kinh người trên cánh tay trắng nõn mềm mại của nàng, cái mũi đau xót, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
"Chị đừng khóc, trên tay chỉ có hai ba vết......" Tối hôm qua Giản Dịch quỳ trên mặt đất để cho ba nàng đánh, vết thương nhiều nhất ở trên lưng, nàng không dám nói cho Vân Hân, còn cười nói: "Ai đánh có một chút cũng không có việc gì, chỉ cần bọn họ không phản đối chúng ta ở bên nhau......"
Xuống tay nặng như vậy, làm sao có thể chỉ có hai tay bị thương, Vân Hân không tin lời nàng, duỗi tay lôi kéo cổ áo ngủ của nàng, quả nhiên trên vai cũng thấy được vết thương, "Đem quần áo cởi, cho chị kiểm tra một chút..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.