Cho Ta Một Viên Thuốc Hối Hận

Chương 6:




Đại khái thời gian trôi qua một đến hai phút, các thành viên trong lớp Đường Tinh rốt cuộc cũng bắt đầu chậm chạp bước đi, cô bước theo mọi người đi về phía trước, cuối cùng cũng đi đến đầu tầng 2, nhìn xuống dưới, phía trước khoảng 100m là có thể thấy được đường chạy cùng sân tập thể dục của trường cấp 2 cấp 3, sân tập thể dục cùng với sân bóng rổ và phòng thí nghiệm là nơi tất cả mọi người đều được sử dụng.
Ngay tại thời điểm này quả đúng thật tất cả học sinh đều đang hướng về phía đó để có thể nhìn thấy vị học trưởng là thần long thấy đầu không thấy đuôi cùng với các vị học tỷ, những tiền bối khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy rất phấn khích. Sao có thể không phấn khích được cơ chứ khi học sinh cấp 3 trong mắt học sinh cấp 2 là đại nhân vật, mà hiện tại chỉ cách đại nhân gần một bước, hơn nữa khoảng cách với mình lại vô cùng gần.
Điều này giống như quan hệ cuống rốn, cuống rốn vừa gắn kết với thai nhi đồng thời lại gắn liền với cơ thể của người mẹ.
Khiến cho đám học sinh này sinh lòng hướng tới.
"Lớp mới nhập học sao? Lớp của các bạn đứng hàng thứ 16 từ bên trái ngược về nhé " một giọng nam dịu dàng trong trẻo cất lên, dừng một chút, "Ở nơi đó. . . . . . Từ nơi này đi. . . . . . Vị bạn học này cẩn thận một chút."
Cách xa một chút thì thanh âm đứt quãng, trong lòng Đường Tinh không hiểu sao nhói đau một chút, theo trực giác của cô thì đây là thanh âm của Lý Nam Trúc, cô có chút gấp gáp không dằn lòng được, cô muốn nhìn xem một chút người bị đầu của đám nam sinh che khuất rốt cuộc người này là ai.
Nhưng mà ở phía trước quả thực người quá nhiều dày đặc luôn, khuyết điểm cầu thang của trường học đó là quá chật hẹp, phải duy trì trật tự, nếu không rất dễ dàng xảy ra sự cố dẫm đạp lên nhau, cô không tài nào có thể đi qua được, gấp gáp chỉ có thể làm đó là nhìn xem cùng với chờ đợi.
Diêm Linh đi bên cạnh thấy Đường Tinh có cử chỉ khác thường, thấy chân của cô trước thì bước nhanh giờ thì đang dừng lại không đúng chỗ, thấy vậy liền kéo mạnh Đường Tinh một cái, mới đem được Đường Tinh đang mất hồn triệu được hồn về.
"Này này, cậu đang nghĩ đi đâu vậy, ở chỗ này sao có thể đi đứng như vậy được, cậu ngại bản thân mình nhiều máu quá ngã không phải lo sao ?"
Nếu như Diêm Linh không nhắc nhở, Đường Tinh thậm chí đã quên mất rằng mình đang đứng trên cầu thang, cúi đầu nhìn xuống chân của mình, mới thấy rằng chân của cô hai ba phần cũng đang ở phía ngoài của bậc thang rồi, cô chỉ cần thoáng nghiêng về phía trước một chút, hoặc là có người không cẩn thận vô ý đẩy vào cô, cô chắc chắn là sẽ bị ngã rồi.
Trong lòng biết rằng bản thân mình đuối lý mất rồi, Đường Tinh liền cười làm lành nói: "Tớ chỉ là gấp gáp muốn nhìn một chút xem Lý Nam Trúc rốt cuộc anh ấy trông như thế nào."
"Cậu là muốn nhìn anh ấy?" Diêm linh trợn to hai mắt, "Để làm gì vậy, không phải là cậu thích anh ấy nhé?"
"Cái gì cơ cái gì cơ, không phải đâu! Tớ, tớ, tớ chính là tớ tò mò thôi mà."
Từ trong miệng của Diêm Linh nói ra từ yêu thích này, cảm giác không khỏi cũng quá buồn cười?
Diêm Linh cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không có cái gì gọi là mất tự nhiên, còn có làm ra vẻ bản thân mình là người từng trải một cái, rồi nheo mắt lại: "Cậu sao lại lắp ba lắp bắp như vậy cơ chứ? Sao vậy cậu chột dạ nha?"
Đường Tinh không ngờ rằng Diêm Linh như vậy mà lại có thể đoán được ý tứ của mình qua sắc mặt, tại sao lại không phát hiện được Diêm Linh lại có bản lãnh này?
Cô buồn bực phủ nhận: "Không phải đâu mà, làm sao có thể?"
"Trước mặt các bạn cùng lớp! Là lúc nói những chuyện như vậy sao!" Giáo viên hướng dẫn ở phía trên phát hiện ra 2 người các cô đang nói chuyện nhiệt tình, ngay lập tức lên tiếng ngăn cản.
Đường Tinh cùng Diêm Linh đều ngượng ngùng thè lưỡi một cái, nghĩ thầm bị bắt ngay tại trận rồi.
Không ngờ tới tại thời điểm này bị nói những lời như vậy, bất thình lình đoàn người chợt im lặng trong một giây đồng hồ, giáo viên hướng dẫn lời nói quá to, khiến cho lúc đó tất cả mọi người đang nói chuyện cùng lúc không hẹn đều im lặng.
Mà lúc đó trong nháy mắt, Đường Tinh im lặng cúi đầu, Lý Nam Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người cùng lúc đối diện nhau.
Đường Tinh có loại dự cảm rằng, dường như đang tháng chín trời đẹp nhưng sắp trời long đất lở.
Trước giờ học là lúc hoạt động của hội bát quái.
Thị lực của Đường Tinh không được tốt cho lắm, cận thị gần 1,5 độ, mới vừa rồi ánh mắt đối diện nhau, đến tột cùng có đúng hay không ánh mắt đó là ánh mắt vẫn ở trong lòng cô, giống như không rõ ràng cho lắm có đúng hay không Lý Nam Trúc cùng cô nhìn nhau đó chỉ là ảo giác của cô, tại lúc đó nhịp tim của cô bỗng đập dồn dập hoàn toàn không còn cách nào có thể kiểm soát để lấy lại bình tĩnh, cô không dám nhìn nơi đó nữa lập tức thu hồi ánh mắt quay đi nhìn nơi khác.
Không biết là do như thế nào, nhưng cô bắt đầu có cảm giác sợ hãi, đó là cái cảm giác lo được lo mất, lại muốn đến gần một chút nhưng mà cũng lại sợ hãi muốn cách xa.
Nhưng mà Lý Nam Trúc chính là ngược lại, hắn nhìn thấy cô rồi.
Thấy một con thỏ nhỏ bởi vì tâm tình khó chịu mà cúi đầu xuống, mặc dù con thỏ nhỏ này không có điểm gì đặc biệt cả, thế nhưng đột nhiên hắn lại có cảm giác muốn vươn tay ra sờ con thỏ nhỏ vừa mềm mại lại vừa đáng yêu với mái tóc ngắn kia một chút. Thậm chí trong nháy mắt hắn còn cảm thấy mới vừa rồi không khí còn rất oi bức nhưng trong phút chốc đã tiêu tan hết, trong lòng thầm nghĩ vốn dĩ đáp ứng thầy Tiết đi làm khổ sai một chuyến cũng có chỗ tốt nha, ít nhất để cho hắn gặp được và thoạt nhìn vô cùng ngon miệng tiểu đáng yêu kia.
Không biết từ lúc nào, khóe miệng như có như không khẽ nhếch lên thành đường cong, Lý Nam Trúc tự mình cũng không hề có phát hiện ra.
Đương nhiên, những thứ nhỏ nhặt lúc mới gặp này, Đường Tinh vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được.
Được người ta gọi là tiểu đáng yêu, Đường Tinh rất đáng yêu sao?
Nhưng mà ngược lại chính nàng chưa bao giờ cho rằng bản thân mình như vậy, bởi vì nói về cảm tính thì cô không có, chỉ cần không ai chọc vào cô, tự nhiên cô sẽ an phận ngồi một góc mãi cho đến khi có người phát hiện ra cô thì mới thôi.
Nếu như là lúc nóng tính, bất tri bất giác ngẫu nhiên bộc phát thói quen theo thời gian tự mình xù lông nếu như vậy mà lại được coi là một loại cá tính, vậy thì coi như là cô có cá tính vậy đi.
Đại đa số thời điểm, cô sẽ chỉ tự mình phát tiết những khi khó chịu mà thôi.
Vì vậy có thể tưởng tượng được, đối với cô mà nói, chuyện cướp hôn là một quyết định trọng đại.
Cho nên theo như kiếp trước mười năm sau tại thời điểm biết Lý Nam Trúc tổ chức hôn lễ vào giờ phút đó, cô đã thề với bản thân,tin chắc rằng không thể nào mất đi Lý Nam Trúc một lần nào nữa.
Nhưng bây giờ đối với cô lần đầu gặp mặt cùng hắn trong kiếp này tự nhiên có phần sợ hãi, hơn nữa Đường Tinh nhớ rõ ràng, cô cùng với Lý Nam Trúc không thể nào quen biết nhau sớm như vậy được.
Bọn họ gặp nhau lần đầu tiên vào một ngày hết sức bình thường, hôm đó là chủ nhật tại thư viện của trường học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.