Cho Thuê Người Yêu

Chương 8:




Tuy dụ bắt là không đúng, mà tranh thủ thời cơ lấy sự cảm thông cũng quá gian trá, nhưng có trời đất chứng giám, động cơ của anh tuyệt đối là lương thiện tốt bụng.
Anh biết cô cần có thời gian để thích nghi được với những thói quen của anh, cần thêm thì giờ để hiểu biết nhau. Nhưng không sao, anh thật sự rất sáng suốt, bắt đầu từ thói quen cùng giường chung gối, rồi tiến đến hiểu thân thể của nhau, đêm nào cũng kéo cô ngủ cùng, hưởng thụ thời gian thân thiết vô hạn.
Cô nói hai người ngủ chung một giường rất chật, không sao cả, chỉ cần anh đổi một cái giường lớn hơn là xong thôi.
Cô phản đối việc anh gặp ai cũng nói là bọn họ đã đính hôn, vậy thì anh sẽ không nói nữa, mà trực tiếp tuyên bố rõ ràng với mọi người, dán lên người Tạ Thái Dao cái mác quyền sở hữu cá nhân, khiến cô muốn hối hận cũng không được.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Việc anh cần ghi nhớ không phải là cuộc họp hội đồng sẽ mở cái gì, mà là nhớ đủ những món ăn yêu thích của vợ chưa cưới.
Trong laptop anh nhét đầy ảnh của cô vợ chưa cưới xinh đẹp, ngay cả máy tính để bàn trong phòng làm việc cũng có ảnh của cô.
Trong ví da của anh có tấm ảnh hai người chụp chung với nhau, còn sinh nhật của cô nữa, đợi lúc tan tầm, anh ghi chép lại cùng cô đi lúc mấy giờ muốn làm cái gì, còn chi tiết hơn cả lịch làm việc của anh.
Ngay đến số đo ba vòng của cô là bao nhiêu, giày đi số mấy, quần áo size gì, tất cả anh đều biết rõ, bởi vì chỉ cần “sờ qua” là biết liền, thậm chí hỏi anh đêm qua năm dấu tay bị in trên mặt dài bao nhiêu cm, anh cũng có thể nói cho bạn biết.
Nữ đào hoa muốn xứng với nam đào hoa, cô phải tiếp tục giúp anh cắt cành đào hoa, anh thì lại muốn cô biết rằng đàn ông trong thiên hạ không phải ai cũng xấu, cũng có người chung tình, cũng có người rất tôn trọng phụ nữ, cũng có người coi vợ như bảo bối, giống như anh.
Trong khi cô lại bắt đầu ương bướng, không chịu thừa nhận rằng cô đã có ý với anh, thì anh nhanh chóng in một nụ hôn thật sâu lên môi cô, khiến cô trở tay không kịp.
Trong lúc cô giả vờ làm mặt lạnh, không chịu tiết lộ thật ra bản thân cũng rất nhiệt tình, thì anh lại đột nhiên ôm cô thật chặt, khiến cô không thể không hòa tan, thôi thì cứ coi như là bị đánh vậy, cũng rất thích mà.
Tóm lại, bây giờ đường làm quan của anh rộng mở, chờ một bước lên thảm hồng vậy!
Tạ Thái Dao phát hiện thấy mình với người nhà họ Mạnh hết sức ăn ý, bác trai Mạnh, bác gái Mạnh là một đôi vợ chồng trung niên cực kì đáng yêu, hai vợ chồng đều khéo miệng lại hài hước.
Bác trai giáo dục hai người con theo hướng phương Tây, bề ngoài thì ông có vẻ nghiêm túc, nhưng thực chất bên trong rất hài hước. Mà bác gái lúc nào cũng luôn cười nói, là một người phụ nữ thông minh lại sáng suốt, nói chuyện cùng với người dốt đặc cán mai thì lúc nào cũng làm cho đối phương cho rằng người phụ nữ này là người cần có trong cuộc sống của mình.
Trong những năm qua, hai vợ chồng luôn kính yêu lẫn nhau, có việc gì cũng cùng nhau trao đổi, có chuyện vui thì cùng nhau hưởng thụ, ở chung với con mình cứ như bạn bè, nên đối với cô, tự nhiên cũng giống vậy.
Thưở nhỏ cô sống trong bóng ma của người cha bợm rượu, mẹ lúc nào cũng nhẫn nhục chịu đựng, bị bố đánh thì chỉ biết âm thầm mà khóc, cam chịu số phận bất hạnh, không hề có ý muốn vùng lên. Không khí vui vẻ hòa thuận trong nhà họ Mạnh cùng với những quan niệm mới khiến cô ước ao lại không thể tưởng tượng nổi, đó cũng là lí do vì sao mà rất nhanh cô đã yêu quý bọn họ.
Nhưng mà, người mà khiến cô hiếu kỳ nhất chính là em trai của Mạnh Hiêng Ngang – Mạnh Hiên Triệt, cùng từ một cha mẹ sinh ra, nhưng lại là phiên bản hoàn toàn khác với Mạnh Hiên Ngang.
“Anh chú đang ở trong phòng bếp, chú ngồi xuống đây đã.” Tạ Thái Dao nhiệt tình mời mọc, đối với người nhà Hiên Ngang, thái độ của cô đã rất thân thiết.
“Ban nãy mới đi xem nhà, thuận tiện đi qua nơi này nên liền vào, hi vọng không quấy rầy chị dâu.” Cậu đã đổi giọng gọi cô là chị dâu rồi, nói đi xem nhà chỉ là cái cớ, kỳ thật đã sớm muốn tới đây để thăm dò, cậu rất tò mò, ông anh bề ngoài thì thư sinh, nhưng bản chất lại như thổ phỉ, khi ở cùng chị dâu thì sẽ thế nào.
“Thật đúng lúc, anh trai chú có mua bánh ngọt đây, ăn thử đi!”
“Cám ơn.” Hai mắt cậu sáng lên, đây chẳng phải là món bánh xoài mà ông anh thích nhất sao? Cậu có thể ăn nó rồi, trước đây mỗi lẫn mua về, anh ấy đều không nỡ để người khác ăn.”
“Còn có thêm cà phê đặt trực tiếp từ nước ngoài về, hôm nay mới chyển tới, chú cũng uống thử xem.” Tạ Thái Dao rót một cốc cà phê thơm nồng đưa cho cậu, mới ngửi mùi đã biết là thượng hạng.
Đối với việc thưởng thức cà phê, anh trai cậu luôn rất chú trọng, có thể thu thập được hàng cao cấp Đài Loan mà vốn không thể mua nổi, trước kia anh chỉ uống trộm có một tí, bây giờ lại có cơ hội quang minh chính đại nhấm nháp.
Chị dâu và anh trai rất khác nhau, cậu đã lớn lên với anh trai, anh ấy đã từng tiếp cậu như thế, nếu chưa cho phép mà dám ăn vụng bánh ngọt mà anh yêu thích nhất hoặc uống trộm một ngụm cà phê quý giá thì, dép lê sẵn sàng bay tới.
Chỉ mới nhấp một ngụm, mà cậu đã mê đắm quên mình, bánh ngọt hoàng gia phối với cà phê đế vương, thật đáng khen!
“Vợ ơi~~ Món gà dầu mè mà em thích nhất đã làm xong rồi~~.” Từ phòng bếp truyền đến tiếng kêu đầy thâm tình của Mạnh Hiên Ngang, người cũng theo tiếng nói mà tới.
Mạnh Hiên Ngang vô cùng thích thú bê nồi đun nước đi ra, trên mặt hiện lên một nụ cười vô hại như thiên sứ.
Nhất thời hai anh em bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, cả thân hình Mạnh Hiên Ngang chấn động, Mạnh Hiên Triệt thì phun cà phê khắp nhà.
“Ơ kìa, sao uống cà phê lại bị sặc đến thế chứ?” Tạ Thái Dao vội lấy khăn tay ra cho cậu lau, cũng vỗ vỗ lưng giúp cậu thuận khí, hoàn toàn không thấy vẻ kinh ngạc trên mặt người chồng sắp cưới.
Mạnh Hiên Ngang hóa đá, nếu trước đó biết cậu em muốn tới, anh nhất định sẽ đem nhốt tiểu tử này ở bên ngoài, cho tên này nếm mùi đời.
Sở dĩ Mạnh Hiên Triệt phun cà phê ra là vì cách ăn mặc của ông anh, rất là kình bạo, người ngoài không biết, toàn thân trên dưới của anh ấy không hề phát ra tí mùi lưu manh nào cả, nhưng bên trong lại là tên đầu sỏ thổ phỉ.
Mới trước đây, cậu và anh còn chơi trò “cảnh sát bắt cướp”, anh ấy lúc nào cũng giả dạng kẻ cướp, và lần nào cũng hạ đo ván cậu, ngồi phía trên người cậu mà cười gian, còn cố ý đếm tới mười.
Rõ ràng là so với cậu còn dã man hơn, ngày thường cố tình trưng ra bộ mặt thư sinh lừa gạt mọi người. Mà cái gọi là chân chính lương thiện, thì cậu lại hoàn toàn khác với ông anh, ngày thường thô lỗ ngỗ ngược, đi trên đường, thể nào cảnh sát cũng sẽ kiểm tra cậu trước.
Ông anh trai ở nhà làm Bá Vương, bây giờ lại đột nhiên mặc tạp dề màu phấn hồng đi xào rau, hai tay bưng nồi, trên mặt còn hiện lên nụ cười rất hiền tuệ, đã hoàn toàn trở thành người đàn ông của gia đình, khiến người ta nhìn thấy mà chỉ muốn phun trà ra, may mà bánh ngọt đã ăn hết rồi chứ nếu không sẽ bị nghẹn chết mất.
Trong lúc không khí quỷ dị bao trùm lấy hai anh em, nếu không phải là vì Thái Dao ở đây, Mạnh Hiên Ngang đã sớm đặt nồi xuống, xé rách tạp dề, hướng về cậu em trai mà đá bay một cước, phải đánh nhừ tử. Xem ra vì nén cười mà khuôn mặt có chút run rẩy.
Tạ Thái Dao bị món gà dầu mè trong tay Mạnh Hiên Ngang thu hút, sau khi đính hôn với anh, cái tốt nhất chính là việc này.
Hai người họ mỗi ngày ở cùng một chỗ, ngủ cùng một nơi, mặc dù cô có cố chấp chiếm ưu thế hơn, còn anh thì cả ngày thật đáng thương, nhưng lại không hiểu tại sao, cuối cùng người có cảm giác bị thua lại là cô, chỉ duy trên phương diện ăn uống thì cô lại thu lợi rất nhiều, bởi vì Hiên Ngang là một người theo chủ nghĩa mỹ thực, đối với thức ăn rất hay xoi xét tỉ mỉ, đồng thời cũng nấu ăn rất giỏi. Một người vốn không hề kén chọn như cô sau khi ăn qua đồ của anh nấu thì đã bắt đầu trở nên ‘chọn lựa kĩ càng’, không nói gì nữa, bây giờ dạ dày của cô đã bị anh làm hư rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào món gà dầu mè kia mà nuốt nước miếng. “Thơm quá…” mới ngửi mùi thôi mà đã không nhịn được rồi.
“Mau đi lấy bát đũa đi.”
“Được!” Cô vui vẻ nói.
“Thơm quá đi…” Một người khác cũng chảy nước miếng, ánh mắt dán chặt vào món gà dầu mè, giống như ruồi bọ bu lấy gạo ruộng vậy.
Thấy ông chú trẻ này cũng thèm nhỏ dãi, làm chị dâu đương nhiên không thể bạc đãi.
“Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi.” Cô cười nói.
“Ấy, sao em lại không biết xấu hổ cơ chứ? Đó là của anh làm riêng cho chị dâu, nếu em ăn thì anh ấy mắng em mất.” Mạnh Hiên Triệt cố ý nói, không thèm để ý đến ánh mắt cảnh cáo của người khác, cũng vẽ nên một nụ cười gian. Bình thường bị người nào đó “chiếu cố” rất nhiều, vừa hay thừa dịp này “báo ơn”.
“Không sao đâu, anh em rất nghe lời chị, chị muốn em ăn, thì anh ấy tuyệt đối không có ý kiến đâu, đúng không?” Cô đắc ý nhìn về phía Mạnh Hiên Ngang, nhìn thấy anh ôn thuần gật đầu.
“Đúng thế, lời của vợ là thánh chỉ, em quyết định là được rồi.”Anh điềm đạm nói, hoàn toàn làm theo “Tại gia tòng phụ, xuất ngoại cũng tòng phụ (1) ” và “phu đức (2)”, ôn hòa thuần hậu không hề nóng nảy.
“Xem đi.” Cô dương dương đắc ý khoe với Mạnh hiên Triệt, nói cậu đừng ngại.
“Vậy thì em không khách sáo.” Gian kế đã đạt được! Gian kế thực hiện được rồi!
“Em đi lấy bát đũa đây.” Cô nhận lấy cái nồi trong tay Hiên Ngang đặt ở trên bàn, sau đó đi vào phòng bếp.
Cô mới bước vào phòng bếp, trong phòng khách kia liền xảy ra trận đấu võ.
“Mẹ nó! Em dám ăn gà dầu mè của anh!” Thấp xích, hàng cẩu thập bát chưởng (3) đều lần lượt tung ra.
“Là chị dâu muốn mời em, liên quan gì đến anh!” Mạnh Hiên Triệt đã sớm luyện được cho mình công phu né tránh, sử dụng tuyệt chiêu Lăng Ba Vi Bộ.
“Nếu em không nói, làm sao cô ấy mời em!”
“Chẵng nhẽ ăn một chút thì sẽ chết à!”
“Có ngon lại đây! Là em cố ý đến để xem bộ dạng người đàn ông của gia đình của anh đây, để mỗi ngày sau này đều cười nhạo đúng không!”
“Hiếm lắm mới thấy anh có “tính đàn bà” như thế, để em cười một chút là sẽ chết sao!”
“Nghĩ hay quá nhỉ! Không cho phép em làm bóng đèn.”
“Cẩn thận em sẽ mách lẻo với chị dâu!”
“Được lắm! Là em muốn ăn đòn nhé!”
Hia người đánh nhau một vòng, anh trai chọc vào lỗ mũi của cậu em, khiến em trai dùng chân đá vào cằm ông anh, hai anh chàng đẹp trai đã biến thành heo cả rồi.
“Lại đây, cùng nhau ăn thôi.” Tạ Thái Dao nhẹ nhàng đi tới, gọi to hai anh em họ đang ngồi trên ghế sa-lon trong phòng khách, không khỏi sửng sốt. “Này? Hai người các anh làm gì vậy?”
“Bọn anh? Bọn anh đang nói chuyện phiếm!” Ông anh cười đáp.
“Đúng vậy, hai anh em chúng em lâu lắm rồi chẳng có dịp tâm sự với nhau.” Cậu em phụ họa.
“Thế thì vì sao cả tóc với quần áo của hai người lại lộn xộn thế?” Vừa rồi rõ ràng còn rất chỉnh tề mà!
“Thì bọn anh đùa với nhau mà, giống như thế này này.” Ông anh mượn cơ hội gãi gãi mái tóc của cậu em, biến nó thành rơm rạ, nhưng cậu em gượng gạo giả vờ cười tươi.
Vẻ mặt Tạ Thái Dao rất hồ nghi, nhưng không muốn nói nhiều nên chỉ nhún vai.
“A, quên lấy thìa mất rồi, để em đi lấy đã.” Nói xong, cô lại quay người trở về phòng bếp.
Chiến tranh lại mở ra, từng phút từng giây nhất quyền nhất cước đều xông tới đối phương.
“Bộ dạng anh mặc tạp dề thật là mê người!” Mạnh Hiên Triệt cười gian, thật sự rất vô sỉ.
“Anh không ngại coi em như bao cát đâu!” Mạnh Hiên Ngang cười đến nỗi tà ác.
“Hay là cứ nói thẳng cho mọi người tin vui này để cùng nhau thưởng thức, anh cảm thấy sao?”
“Em dám nói với người ngoài xem!”
Hai người xoay từ phía đông đến phía tây, lại từ phía tây cút về phía đông, lúc Thái Dao đi ra thì lại chạy trở về ghế sa-lon khôi phục nguyên trạng, thời gian được coi là rất vừa vặn.
Mới không quá vài giây đồng hồ, trên mặt hai anh em họ đều có những vết đen.
“Vừa rồi em mới bị ngã sấp xuống đụng vào mặt.” Mạnh Hiên Triệt giải thích.
“Còn anh thì cứu chú ấy nên cũng không để ý mà đụng vào.” Mạnh Hiên Ngang bổ sung.
Thật sự là vậy sao?
Cô vẻ mặt rất nghi ngờ, tuy rằng hai người cười cười nhìn giống như anh em thâm tình, nhưng thật sự rất đáng nghi.
“Lại đây ăn đi.” Cô đưa cho hai người bát cơm, trên mặt đầy dầu mè.
Món chính gà dầu mè là thức ăn ngon nhất vào lúc trời lạnh, mặt khác còn có thể làm đồ ăn sáng.
“Cám ơn chị dâu.” Mạnh Hiên Triệt nịnh nọt nói.
“Đâu có gì, ăn nhiều vào một chút, đừng khách khí làm gì.”
“Yên tâm đi chị, em sẽ ăn ngay cả đáy chén cũng liếm sạch sẽ.” Lời này, là cậu đặc biệt nói cho anh trai nghe, như là muốn khiêu khích anh.
Mạnh Hiên Ngang ngoài cười nhưng trong thì không, chợt nơi đáy mắt hiện lên một tia xảo trá.
“Thái Dao, gắp giúp anh cọng rau kia được không?”
“Được thôi.”
Vừa nói Tạ Thái Dao vừa nghiêng người về phía trước gắp thức ăn, cũng lúc ấy một chiếc nĩa bay tới phía Mạnh Hiên Triệt, trong lúc cô gắp xong thức ăn thì cũng vừa lúc chứng kiến cái nĩa cắm trên đầu ông chú trẻ mà trợn mắt há hốc mồm.
“Ngoài việc để ăn cơm thì thật ra nĩa ăn còn có công dụng mát xa da đầu nữa chị à.” Cậu thong thả giải thích cho bà chị dâu biết, còn phối thêm vẻ mặt rất thoải mái.
“Vậy sao?” Dùng nĩa để mát xa? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy thế, còn về Mạnh Hiên Ngang, thì ở một bên cười mãi không ngớt.
“Tóc em có dính dầu mè kìa, lấy khăn mà lau này.” Cô chìa tay đưa chiếc khăn cho người đối diện, vừa quay đầu, liền kinh ngạc trong miệng Mạnh Hiên Ngang có thêm một chiếc dép lê.
“Anh cắn dép làm gì thế?” Cô lạ lùng thấp giọng.
Là đồ ngu mới có thể cắn dép lê, dĩ nhiên là do cậu em trai thừa dịp anh mở miệng cười đã nhanh như chớp ném kiệt tác đến, nhưng anh không thể nói, lại còn phải giả vờ cười.
“Anh bỗng thấy chất lượng của chiếc dép lê này rất tốt, không biết là nhà xưởng nào sản xuất nhỉ? Sáng sớm mai phải đi mua về mới được.”
Dùng răng để thử chất lượng của dép lê? ! Hại cô suýt tí nữa phun cả ra, mặt lạnh cảnh cáo: “Buổi tối không cho phép anh hôn em, bẩn chết đi được!”
Mạnh Hiên Ngang cứng đờ, lời này đối với anh chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
“Này…sao có thể…”
“Ai bảo anh cắn dép lê làm gì! Hử…Hại em bắt đầu buồn nôn rồi đây này, tóm lại, đêm nay không cho phép anh đụng tới em!” Cô đặt đũa xuống, nhanh chóng dọn dẹp đi vào phòng bếp.
Trên bàn cơm chỉ còn lại hai người, mắt to trừng mắt nhỏ, ngọn lửa hết sức căng thẳng.
“Nói trước, chuyện này không liên quan đến em.” Mạnh Hiên Triệt nhìn sắc mặt ngày càng âm u của ông anh mà mồ hôi lạnh ứa ra.
“Em còn dám nói.”
Thật nguy hiểm! Mới chỉ ra lệnh cấm hôn thôi mà ông anh đã kích thích rồi.
“Này…trông sắc mặt anh có vẻ không tốt, có phải chuyện phòng the rất vất vả không, chẳng lẽ cứ phải nóng tính thế à –”
Keng!
Một chiếc thìa sắt bay tới, trúng ngay thiết đầu Mạnh Hiên Triệt.
“Này! Đau lắm đấy!”
“Không đau thì đánh em là gì?” Một nụ cười gian xảo nở ra trên gương mặt nhã nhặn.
“Có qua có lại cả thôi, không trả lễ em chịu không nổi!”
”Đều là anh em một nhà, không cần khách khí!”
Quyền qua cước lại, hai người cứ thể mà đấu khẩu nhau, đánh cho hừng hực khí thế, cả người đều dán đây giấy đỏ.
Khi Thái Dao bưng dĩa hoa quả lên, cả người bỗng sửng sốt, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hai tên ăn tàn phá hại kia. Cả hai người mắt đều có vết tím bầm, quần áo thì rách nát, trông bộ dáng rất chật vật, vậy mà hai tên này lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Họ nghĩ cô là con ngốc sao?
“Xin hỏi vì sao thìa của tôi lại mắc trên móc treo trên vách tường thế kia?” Cô cười hỏi.
“Đúng thế, vì sao thìa lại ở trên tường thế anh?”
Được lắm tiểu tử, dám đem vấn đề này giao cho anh!
“Haha, treo ở đó cũng tốt mà.” Anh cười cười trả lời câu hỏi của vợ.
“Hả? Vậy thì xin hỏi tiếp, tại sao quần của anh lại rách đến thế?”
“Chẳng lẽ em không biết thay đổi ngoại hình là một việc tốt sao?”
Nói thế thì ai mà tin.Ánh mắt cô trở nên nghiêm nghị, hai tay chống hông chất vấn: “Hai người đánh nhau!”
”Nào có, bọn anh chỉ luận bàn thôi.”
“Đúng! Đúng! Bọn em thường vậy mà chị, chỉ để là thắt chặt tình cảm mà thôi.” Mạnh Hiên Triệt phụ họa.
Cô tức giận nói: “Vậy hả, thắt chặt tình cảm, thắt chặt đến nỗi đông một vệt xanh, tây một vệt tím, nếu còn gây rối nữa thì tôi sẽ cho hai người biến thành con nhím lưng cắm đầy dao đấy!”
“Vợ à~~”
“Giả vờ đáng thương cũng vô ích thôi.” Cô xoay người về phía người đang còn cười trộm kia. “Cậu cũng giống thế phải không! Ăn cơm lại ăn bằng đầu, cái bánh bao ở trên đầu cậu ở đâu ra thế?”
“Chị dâu, đây không phải là bánh bao, mà là cục sưng.”
“Đương nhiên là chị biết! Đã lớn cả rồi, sao còn bày trò đánh nhau như trẻ con thế kia, hai người mau đi tắm rửa thay quần áo cho tôi, sau đó còn bôi thuốc nữa!”
“Được được, xin nghe lời vợ.” Mạnh Hiên Ngang cam tâm tình nguyện bị cô mắng, tuyệt nhiên không cãi lại, bởi vì anh cảm nhận được ánh mắt xót xa của cô, cô xót xa tức là quan tâm đến anh, mắng anh chứng tỏ cô để tâm đến anh, cho nên dù anh có bị mắng cũng thấy ngọt như đường.
Đáng tiếc vào thời khắc lãng mạn như vậy, lại có một cái bóng đèn cản đường, lại còn giễu cợt anh.
“Em dọn dẹp lại đã, hai người tắm xong thì ra ăn trái cây.”
Lời của vợ là thánh chỉ, Mạnh Hiên Ngang đi đầu bước vào phòng tắm.
“Chị dâu, để em giúp chị.” Mạnh Hiên Triệt cười hì hì, cậu thấy rất rõ ràng, đối với ông anh mình thì chị dâu chính là cái lồng giam giữ chân anh ấy, chỉ cần nịnh bợ chị dâu nhiều vao, sau này ắt có lối thoát!
Tạ Thái Dao dịu dàng nói: “Không sao, chú mau đi tắm đi, chị làm là được rồi, tắm rửa thay áo quần đi, chị chờ…hả?” Chỉ mới đó thôi, ông chú trẻ chẳng biết tự khi nào đã nằm gục trên đất, bên cạnh còn có một vật màu da cam, rõ ràng nó là hung khí.
“Mạnh, Hiên, Ngang—”
Hự! Cô sẽ bị anh dọa cho tức chết sao?
[1] Tác giả nói lái đi theo câu tam tòng tứ đức của nữ tôn là ‘Tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, phu tử tòng tử’. Chữ Phụ trong hai vế trên là chỉ phụ nữ chứ không phải là cha, mình giữ nguyên bản gốc vì ở vế sau có chữ cũng.
[2] người chồng có đức.
[3] vốn là Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.