Chờ Tôi Có Tội

Chương 48:




Bấy giờ đã là nửa đêm. Ánh sáng ở một nơi rất xa, con đường này khuất nẻo và tối tăm. Bên cạnh chính là dãy núi Lộc Sơn, ven đường mọc đầy cỏ dại cao gần quá đầu người, cành lá chúng lúc này đang nhiễm đầy màu máu.
Cách rất xa Vưu Minh Hứa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng khiến lòng người phiền muộn. Ngược lại, Ân Phùng cạnh cô điềm tĩnh như một đóa hoa dại ven đường.
Vưu Minh Hứa chợt nghĩ, anh hiện tại thế này cũng tốt, vô ưu vô lo, cho dù đối diện với máu tanh cũng vẫn cứ hồn nhiên chân chất nhất thế giới này. Anh khăng khăng bản thân trong quá khứ sống không hạnh phúc, có lẽ anh của hiện tại thực sự sống rất vui vẻ? Vậy cứ sống như bây giờ có gì là không tốt?
Thế nên Vưu Minh Hứa vẫy tay: “Theo sát tôi.” Hiện trường án mạng không thể để anh chạy lung tung được.
Anh nhanh chóng gật đầu bước lên, y hệt như cái móc treo hình người dính chặt lưng cô: “Thế này… đủ sát chưa?”
Vưu Minh Hứa đau đầu, nỗi thương hoa tiếc ngọc trước đó bay bằng sạch: “Lùi ra! Không phải bảo anh dính trên người tôi!”
Thi thể được một công nhân làm ca đêm đi qua phát hiện. Hiện tại người đó vẫn đang kinh hồn bạt vía, cảnh sát đang lấy lời khai. Hứa Mộng Sơn và Phán Giai đã đến từ sớm, bọn họ ngẩn người khi thấy Vưu Minh Hứa xuất hiện cùng Ân Phùng. Nhưng Vưu Minh Hứa căn bản không định giải thích, đeo xong găng tay liền đi thẳng về phía thi thể nạn nhân.
Ân Phùng nở nụ cười với Hứa Mộng Sơn và những người còn lại. Cảnh sát câm lặng đứng nhìn thẻ chứng nhận chuyên gia do chính Sở trường cấp đang treo lủng lẳng trên ngực áo T-shirt màu vàng non của anh. Trên thực tế, mọi người cũng chẳng có thời gian rảnh để ý tới một người nhàn hạ là anh.
Người chết phủ phục trên mặt đất, sau lưng có vô số vết dao. Từ hình dáng cơ thể có thể biết được đây là một người đàn ông trẻ tuổi. Máu chảy lênh láng trên mặt đất, vết chém loạn xa không quy luật vì vậy càng thêm thê thảm. Anh ta gần như biến thành một người máu thịt lẫn lộn mơ hồ. Tàn nhẫn hơn chính là khuôn mặt nạn nhân cũng bị chém rất nhiều nhát dao, không còn giống mặt người mà giống đống bùn nhão.
Vưu Minh Hứa ngồi trước thi thể quan sát lúc lâu, cố đè nén cảm giác nghẹn thở buồn nôn trong lồng ngực. Cô nói: “Hung thủ tấn công từ phía sau, nhát đầu tiên chém rất sâu, chớp mắt đã khiến nạn nhân mất đi năng lực phản kháng. Sau đó hung thủ chém liên tiếp, nạn nhân thậm chí không kịp quay người, phía trước cơ thể không có vết thương, trực tiếp ngã gục trên mặt đất.”
Ánh mắt cô dừng lại trên ví tiền hơi cũ, nhiễm đầy máu bên cạnh thi thể nạn nhân. Chiếc ví là hàng da kém chất lượng, bên trong rỗng tuếch, cũng dính một chút máu.
“Hung thủ lấy đi mọi thứ trong ví tiền.” Vưu Minh Hứa nói, “Hiện trường không phát hiện điện thoại, có lẽ cũng đã bị lấy mất. Hắn còn chém rất nhiều nhát trên khuôn mặt nạn nhân nhằm hủy hoại khuôn mặt. Sau đó lẩn trốn.”
Sau khi nói xong như đang lẩm bẩm một mình, cô nhìn Ân Phùng đang ngồi cạnh bên kia thi thể. Nghĩ bụng lão tử đang làm gì thế này, vậy mà lại vô thức trao đổi cùng anh. Coi anh là partner thật đấy à? Chết tiệt, Hứa Mộng Sơn đi đâu mất rồi.
Ân Phùng rất nghiêm túc lắng nghe, khẽ gật đầu, nhe răng cười ngay bên cạnh cỗ thi thể máu thịt mơ hồ: “A Hứa đều nói ra hết những điều trong đầu tôi rồi.”
Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu, lười kiểu ‘tâm đầu ý hợp’ với anh. Kết quả, anh lại nói tiếp: “Có điều tôi có nhiều hơn chị một câu.”
“Câu gì?”
“Hủy mặt nạn nhân, hoặc là để nhằm kéo dài thời gian xác nhận thân phận. Hoặc là, muốn cướp đoạt thân phận và nhân cách của nạn nhân. Tôi đoán, là vế sau.”
Vưu Minh Hứa lặng thinh nhìn khuôn mặt người đã khuất.
Thân phận nạn nhân quả nhiên rất nhanh đã được xác nhận. Bởi vì trước túi áo ngực của anh ta có thẻ công tác. Cảnh sát dựa theo thông tin trên thẻ đã mời những người liên quan của công xưởng đến xác nhận, gần như có thể xác định nạn nhân là công nhân kỹ thuật của công xưởng. Mấy tiếng sau cũng có thể nhận kết quả DNA và vân tay chuẩn xác.
Theo như thông tin trên thẻ, nạn nhân tên Từ Gia Nguyên, 25 tuổi, người huyện Lăng tỉnh Hồ Nam, đến công xưởng làm việc đã được hơn 2 năm. Theo như tin tức phía công xưởng phản hồi lại, hôm nay cậu ta không làm ca đêm, có người thấy cậu ta đánh bài cùng mấy đồng nghiệp trong kí túc xá. Cậu ta không sống trong công xưởng mà cùng mấy công nhân thuê trọ ở trấn bên cạnh, vì sống ở đó tiện hơn. Con đường này thông với nơi thuê trọ.
Hứa Mộng Sơn phụ trách liện hệ với phía công xưởng, rất nhanh đã nhận được thông tin xác nhận: Tối nay, Từ Gia Nguyên và năm công nhân cùng chơi bài tới hơn 10 giờ đêm, vì thua mấy trăm tệ nên mất hứng, rời khỏi công xưởng. Thời gian gần như trùng khớp với phán đoán của pháp y, cũng có nghĩa là, cậu ta bị sát hại trên lối tắt về nhà.
Vưu Minh Hứa là tổ trưởng, sau khi nghe báo cáo, cô nói: “Hung thủ rất có khả năng nắm rõ thói quen của nạn nhân, đồng thời biết rõ tối nay cậu ta đánh bài ở xưởng nên đã bám theo hoặc ngồi phục sẵn tại đây, lập mưu sát hại nạn nhân.”
Mọi người đều gật đầu. Đã làm trong ngành cảnh sát nhiều năm, những phán đoán mấu chốt vừa nghe là đã hiểu. Bọn họ cảm thấy vụ án này cũng giống như rất nhiều án trước, chọc thủng được lớp giấy phủ mỏng tang là hung thủ sẽ hiện ra ngay trước mắt.
Vậy nên, lối tư duy của bọn họ đều rất rõ ràng, lập tức chia thành hai hướng, một bên đi điều tra những người cùng đánh bài với nạn nhân; bên còn lại đi điều tra ba người cùng thuê trọ.
Vưu Minh Hứa cùng Ân Phùng đến gặp những người chơi bài, bởi bọn họ là những người tiếp xúc với nạn nhân lần cuối.
Án mạng xảy ra, không khí trong công xưởng vô cùng căng thẳng, mọi người cực kỳ phối hợp, liên tục cung cấp thông tin, cũng gọi toàn bộ những người chơi bài đến gặp cảnh sát. Chỉ có điều, khi nhìn thấy chiếc áo in hình hoạt hình của vị chuyên gia kia, ai nấy đều sẽ chú ý vào anh nhiều thêm một chút.
Thế là Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, ngày mai cô phải lột bay chiếc áo T-shirt thân yêu đó ra, để anh mặc một bộ trang phục bình thường. Nếu sau này anh đi theo cô thì không thể tiếp tục để anh mất mặt được.
Ân Phùng thực chất rất nhạy cảm, cũng ý thức được những người khác đều nhìn vào mình. Anh mỉm cười, ưỡn thẳng ngực. Anh hiện tại đã biết bản thân rất đẹp trai, mọi người đều thích nhìn, có điều anh mới không thèm để tâm tới bọn họ.
Trong lúc Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đưa ra câu hỏi, Ân Phùng chỉ ngồi im lặng một bên, chốc chốc lại quan sát từng người một. Vưu Minh Hứa làm việc nghiêm túc, thỉnh thoảng có những lúc dừng lại uống ngụm nước, cô mới chú ý đến vẻ trầm tư của anh. Cảm thấy dù anh ngốc song cũng rất chuyên nghiệp, rất hiểu quy củ.
Đến nửa chừng, Hứa Mộng Sơn ra ngoài sắp xếp mọi việc, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Vưu Minh Hứa lật mở quyển sổ ghi chép, nói: “Hôm nay rất ngoan.”
Ân Phùng đáp: “Tôi vẫn ngoan.”
Vưu Minh Hứa cười nói: “Gần đây là ai hơi chút thì giận dỗi không buồn nói chuyện, cúi đầu bực dọc đòi dỗ dành vậy nhỉ?”
Mặt anh dần đỏ hồng, cãi biến: “Nhưng chẳng phải mỗi lần A Hứa dỗ, tôi đều ngoan ngoãn đó sao?”
Vưu Minh Hứa nhìn anh, cúi đầu tiếp tục ghi chép.
Hứa Mộng Sơn mau chóng dẫn người vào.
Tối nay có tất cả năm người cùng tham gia đánh bài. Khẩu cung của bọn họ đều giống nhau: Từ Gia Nguyên đánh tới hơn 10 giờ, thua hơn 800 tệ, trên người chỉ còn lại hơn 100 tệ, là sinh hoạt phí cho mấy ngày tới đây. Cậu ta bực dọc nên về trước. Khi đó có người thắng hơn 1000 tệ, một người nữa thắng 300 tệ, ba người còn lại đều thua. Người còn lại vẫn chơi bài cho đến ban nãy.
Tuy căn phòng bọn họ đánh bài không có camera, song mỗi tầng và cửa ra vào đều lắp đặt, cũng có không ít nhân chứng. Những lời bọn họ nói chẳng mấy chốc đã có thể xác nhận rõ ràng.
Đợi đến khi Hứa Mộng Sơn đưa những người này ra ngoài, Vưu Minh Hứa đang sắp xếp bản ghi, chợt cảm thấy hơi thở âm ấm đang nghiêng tới mặt mình. Cô không thèm ngẩng đầu, tiếp tục làm việc của bản thân. Ân Phùng mở miệng: “Bổn Anh Tuấn cho rằng……”
Vưu Minh Hứa suýt chút bị hô hấp của chính mình làm cho tắt thở.
Còn anh – người nói ra lời buồn cười như thế, vẫn điềm tĩnh nói: “Bổn Anh Tuấn cho rằng, bọn họ đều nói thật. Vì tôi đã quan sát những biểu cảm nhỏ nhặt nhất cùng logic hành vi của họ đều chân thực hợp lý. Hơn nữa chi tiết nhỏ nhặt trong lời khai của bọn họ đều ăn khớp với nhau.”
Vưu Minh Hứa không lên tiếng.
Trên thực tế cũng chính là như vậy. Rất nhanh, Hứa Mộng Sơn đã mang đến đoạn video được cắt ra từ camera giám sát của phòng bảo vệ chứng minh cho khẩu cung của bọn họ.
Năm người này, tạm thời trực tiếp loại khỏi diện tình nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.