Chờ Tôi Có Tội

Chương 105:




Ba năm trước chính là thời gian hiện tượng vay vốn sinh viên phát triển nhanh chóng và điên cuồng nhất, quy mô nghiệp vụ công ty tăng vọt một cách chóng mặt. Khi đó bọn họ gần như ngồi trên bộn tiền. Nhưng do một vài công ty ngu ngốc dính dáng đến mạng người, chính phủ đã đưa ra những chính sách quản thúc nghiêm ngặt, rất nhiều công ty đều phải đóng cửa. Song sự nhanh nhạy, cẩn thận, đặc biệt là kiên quyết không dính nhân mạng và phạm tội của đám người trong công ty Phân Kim Bảo đã đưa công ty vượt qua đầu sóng ngọn gió. Về sau tuy nghiệp vụ đã thu nhỏ lại, nhưng trên thực tế vẫn giữ vị trí quyết định trong thị trường cho vay vốn sinh viên tại khu vực Hoa Trung*.
*Khu vực miền Trung – Trung Quốc.
Thủ đoạn quay video khỏa thân cũng bắt đầu xuất hiện từ đó. Trong số những nữ sinh vay tiền có vô vàn người đẹp. Có những lúc các cô ấy được đưa đến văn phòng Chu Vinh Phong. Có những người sau một hồi làm bộ làm tịch rồi cũng chịu lên giường. Khi những nữ sinh đó rời đi cũng chẳng thấy bao nhiêu biểu cảm tuyệt vọng. Nhưng Trương Vy biết, dù đã dùng cơ thể để đổi lấy một bộ phận tiền nợ thì số tiền họ nợ vẫn là một cái động không đáy, sẽ ngày càng nhiều hơn mà thôi. Bọn họ cũng sẽ ngày càng bị công ty khống chế chặt chẽ.
Ban đầu, có những người kiên quyết không chịu khuất phục, Chu Vinh Phong cũng không miễn cưỡng vì sợ gây ra phiền phức. Nhưng có những lúc Trương Vy cảm thấy, dục vọng của gã đàn ông này đã dần dần trở nên biến dạng, dường như gã ta muốn sưu tập, càng ngày càng không biết thỏa mãn, muốn có được càng nhiều các cô nữ sinh hơn.
Về sau, Hà Kỳ và Tạ Đường Mậu cũng tham gia. Những người làm nghề này vốn dĩ đã chẳng phải hạng người tốt đẹp. Một đế quốc tiền bạc không có bất kỳ trói buộc nào, dục vọng ngấm vào cốt tủy, mỗi một cô gái bị chọn trúng thì sau đó sẽ là một cuộc hoan ái điên cuồng.
Trần Chiêu Từ là nhân viên cốt cán của công ty. Chu Vinh Phong để cậu ta đưa những cô gái đó đến, cậu ta cũng chẳng thắc mắc nguyên nhân. Vì thế Chu Vinh Phong rất vừa lòng với cậu nhân viên này. Thỉnh thoảng sẽ tặng một cô cho cậu ta chơi đùa, nhưng Trần Chiêu Từ nói không hứng thú nên cũng thôi.
Về sau nữa, người Chu Vinh Phong đã nhìn trúng sẽ không được phép cự tuyệt. Đồng ý tất nhiên là tốt, sau một màn mây mưa thì mỗi người đều đạt được điều mình mong muốn. Nếu không đồng ý thì sẽ đến lượt Trương Vy ra mặt, lợi dụng sự buông lỏng phòng bị vì đều là phụ nữ, dễ dàng bỏ thuốc đối phương. Chơi xong, những sinh viên đó cũng được miễn nợ thì sẽ chẳng ai làm to chuyện nữa. Có những cô gái thậm chí còn sa ngã, nguyện ý đến lần hai, rồi lần ba…
Mỗi khi Trương Vy đóng một vai diễn trong đó, chị ta phát hiện hóa ra bản thân chẳng cảm thấy chút tội lỗi nào, thậm chí khi nhìn những cô gái đó bị chơi, cõi lòng chị ta còn thoải mái vô cùng. Chị ta nghĩ: thực ra đều là tự tìm đến cả. Những người đó đều tự tìm đến, cũng giống hệt như chị ta năm đó. Nhưng chị ta của hiện tại đã nắm bắt được cơ hội và đã thành công rồi.
Chị ta và Trần Chiêu Từ giống như chiếc lưỡi thè ra của con rắn độc, im lặng, bàng quan, chuẩn xác và vô tình.
Có một lần, mấy bọn họ cùng dùng cơm, đám Chu Vinh Phong còn cười đùa tính toán dã từng chơi bao nhiêu cô nữ sinh, Hà Kỳ khoảng hơn 50 người, Tạ Đường Mậu càng tích cực hơn, tổng cộng hơn 80 người, còn Chu Vinh Phong đã vượt qua 100, con số cụ thể thì không nhớ rõ nữa.
……
Việc của Lưu Y Sa quả thực chỉ là ngoài ý muốn. Ai mà ngờ được một cô gái đã hoàn toàn khuất phục lại đột nhiên định chạy, khi đó mọi người đều đã uống rượu, có người còn dùng cả thuốc kích dục, Chu Vinh Phong nhất thời lỡ tay, hoặc giả cơ thể cô gái yếu ớt, chết trong chớp mắt.
Khi đó ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, rượu cũng tỉnh một nửa. Kiểm tra thế nào thì cô gái cũng không còn hô hấp nữa.
Chu Vinh Phong chết sững mất một lúc, nhìn về Trần Chiêu Từ cũng đang đờ đẫn, nói: “Là người cậu mang về vốn đã có bệnh đúng không? Người bình thường bị va đập một cú như vậy sao mà chết được? Cậu mau nghĩ cách đi.”
Mặt Trần Chiêu Từ trắng bệch, run rẩy cúi đầu: “Tôi sẽ xử lý sạch sẽ.”
Mấy kẻ lãnh đạo chạy chối chết vì sợ dính đến mạng người. Trương Vy thương xót cho cậu ta, hỏi: “Cậu định xử lý thế nào?”
Trần Chiêu Từ nhìn có vẻ hiền lành nhưng thực chất đầu óc nhanh nhạy, có thể nghĩ ra rất nhiều các giải quyết khác nhau. Cậu ta trầm lặng nhìn thi thể rồi nói: “Em đã từng đọc được một bài viết trên mạng, năm ngoái có vụ giết nữ sinh, đến hiện tại vẫn chưa tìm được hung thủ. Vết thương trí mạng hình như cũng nằm tại phần đầu, có lẽ đây chính là ý trời. Chúng ta chỉ cần làm cẩn thận, giống một chút, cảnh sát sẽ tưởng rằng là kẻ đó tiếp tục gây án, sẽ không nghi ngờ tới chúng ta.”
……
Khi Hứa Mộng Sơn giơ tấm ảnh của Triệu Phi Nhi ra, Trương Vy nghi hoặc: “Triệu Phi Nhi? Tôi không nhớ có người này. Những cô gái bọn họ đã từng chơi tôi đều có chút ấn tượng. Cô gái này chắc chắn không nằm trong số đó. Cô ấy cũng bình thường, không xinh đẹp, sẽ không trở thành mục tiêu của bọn họ.”
Trương Vy cười tự giễu: “Đã đến nước này rồi, tôi không cần phải giấu các người. Người bọn họ lỡ tay giết chết quả thực chỉ có một mình Lưu Y Sa thôi. Những cô gái đó chết chẳng có lợi gì cho chúng tôi cả, rất dễ vác họa vào thân. Chúng tôi… còn mong mấy cô gái đó sống khỏe mạnh dài lâu ấy chứ. Như vậy, chúng tôi mới có thể tiếp tục vắt kiệt cuộc đời của bọn họ.”
“Còn về Phán Linh Linh, chúng tôi quả thực không ngờ cô ấy là cảnh sát. Nhưng sau khi Chu Vinh Phong bị đánh, nhận ra cô ấy khác lạ, lại kiểm tra máy tính phát hiện bị người động qua mới biết. Không ngờ đoạn video đó vẫn rơi vào tay anh chị. Tên biến thái Chu Vinh Phong đã quay rất nhiều video như vậy. Nhưng video đã tìm được mà vẫn chưa tìm thấy người ư? Sau khi cô ấy bị đưa tới văn phòng Chu Vinh Phong thì tôi quả thực không gặp lại cô ấy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.