Chờ Tôi Có Tội

Chương 123:




Khi Vưu Minh Hứa tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà xám trắng cùng bình truyền dịch bên cạnh. Hứa Mộng Sơn không có ở đây, người trông coi đang ngồi cuối giường là một đồng nghiệp khác.
Vưu Minh Hứa giãy giụa muốn ngồi dậy song lại cảm nhận cơn đau kịch liệt sau lưng. Đồng nghiệp vội vã bước đến nói: “Đừng động, còn đang quấn băng đấy.” Anh ấy vui mừng, vội ấn chuông gọi y tá.
Bác sĩ và y tá đến rất nhanh, Vưu Minh Hứa im lặng một lát, hỏi: “Phán Giai…”
Một tia đau buồn vụt qua gương mặt người đồng nghiệp, anh ấy hạ giọng nói: “Lễ an táng định vào ba ngày sau, người nhà cô ấy đã đến rồi.”
Vưu Minh Hứa trầm mặc, dùng tay che mắt, song dòng lệ vẫn tuôn rơi.
Đồng nghiệp cũng lau nước mắt, giọng nói tắc nghẹn: “Sẽ được truy danh liệt sĩ, được ghi công.” Nói đoạn, đành tự cười khổ.
Vưu Minh Hứa cũng nhếch khóe môi, giọng nói run run: “Được, được.”
Hai người cùng im lặng, bác sĩ và y tá cũng đã kiểm tra xong, dặn dò xong những điều cần chú ý. Vết thương trên người cô nhìn rất đáng sợ, cổ họng thâm tím, lưng cũng bầm một mảng lớn, vết thương nhỏ nhiều không đếm xuể, song may thay đều không quá nghiêm trọng, qua vài ngày là có thể xuất viện dưỡng thương.
Vưu Minh Hứa hỏi: “Ân Phùng đâu?”
Đồng nghiệp nói: “Anh ấy ở phòng cách vách.” Ngừng một lát lại nói: “Còn chưa tỉnh.”
Vưu Minh Hứa rút ống truyền dịch, vịn tường khó khăn đi đến trước cửa phòng bệnh Ân Phùng, y tá và đồng nghiệp theo sau đều hết cách, làm thế nào cũng không cản được cô.
Trần Phong ở trong phòng bệnh, mắt thâm quầng, thần sắc cũng có chút tiều tụy, thấy Vưu Minh Hứa thì vội đón: “Sao cô đã xuống giường rồi? Vết thương không nghiêm trọng chứ?”
Vưu Minh Hứa nhìn người trên giường, đầu anh quấn một lớp băng dày, mặt trắng bệch như tờ giấy, nằm bất động tại đó.
“Anh ấy sao rồi?” Giọng Vưu Minh Hứa như bị xe cán qua vậy. Suýt chút nữa bị người ta siết chết, cái cổ họng này của cô ít cũng phải chục ngày nửa tháng mới khỏi được.
Trần Phong ngừng một chút, nói: “Một tin tốt, một tin xấu. Tin tốt là sau khi bị đánh, cục máu tụ trong đầu thầy có dấu hiệu tan, cũng tức là, tương lai thầy ấy có khả năng khôi phục kí ức và tâm tính; tin xấu là, chưa biết chừng tình hình sẽ chuyển biến xấu bởi dù sao cũng là não bộ, chẳng ai nói chắc được. Cũng có khả năng xuất huyết não hoặc tâm trí càng tổn thương nghiêm trọng.”
Vưu Minh Hứa im lặng một hồi, cười khổ: “Tâm trí càng tổn thương nghiêm trọng, là biến thành 2, 3 tuổi sao? Còn trẻ con hơn cả hiện tại?”
Trần Phong thở dài: “Có lẽ sẽ không. Cô Vưu, thực ra tôi rất cảm ơn cô. Khoảng thời gian này thầy Ân theo cô, cô không phát hiện ra dù thầy không nhớ lại chuyện cũ, song tâm trí đang dần trưởng thành đó sao? Là cô đã cho thầy động lực và khích lệ. Hiện giờ thầy lại gặp nạn lần nữa, tôi khẩn cầu cô tiếp tục chăm sóc thầy ấy. Xin cô đó.”
Vưu Minh Hứa nói: “Không cần anh nói, anh ấy vì tôi nên mới bị thương.”
Trần Phong mỉm cười: “Tôi nghĩ là thầy cam tâm tình nguyện. Bác sĩ nói hai ngày này có lẽ thầy sẽ tỉnh, tôi ở phòng cách vách, có việc gì cô cứ gọi tôi.”
Vưu Minh Hứa gật đầu, Trần Phong ra khỏi phòng, còn dẫn cả y tá ra, đóng cửa lại.
Vưu Minh Hứa tập tễnh bước tới, ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh chỉ cảm thấy anh lại gầy thêm một chút mất rồi. Cô vươn tay vuốt ve mặt anh, mắt anh, chậm rãi quyến luyến giữa sống mũi và bờ môi anh.
Sau đó cô lại nhớ đến Phán Giai, còn cả Hứa Mộng Sơn. Tỉnh lại sau hôn mê, não bộ vẫn nằng trình trịch, song trái tim như bị một tảng đá đè nặng, ghim trong máu thịt. Nỗi đau đó không sắc bén, mà là từng đợt từng đợt, từ từ, chậm rãi gia tăng mức độ. Hình ảnh Phán Giai nằm trong gian nhà giết mổ lại vụt lên trong đầu cô, nước mắt cô lăn dài trên má.
Cô cảm nhận thấy nỗi đau trước nay chưa từng có. Cô cũng biết, về sau dù nỗi đau có vơi đi cũng sẽ theo cô cả một đời, vĩnh viễn nằm trong trái tim cô. Cô nghẹn ngào nhìn Ân Phùng, nỗi đau đó khiến cô mù quáng muốn làm điều gì, muốn tìm kiếm điều gì đó.
Cô mơ hồ nhận ra, thứ cô cần tìm, chỉ có anh mới có thể mang lại cho cô.
Cho nên cô cúi đầu, hôn anh trong hoang mang, mặc kệ anh vẫn còn đang hôn mê.
Đôi môi anh lạnh ngắt, không có lấy một chút ấm áp khiến trái tim Vưu Minh Hứa càng thêm lạnh.
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Ân Phùng ngốc đến mức không thể ngốc hơn, nhào đến đỡ cú đập thay cô trong gian nhà giết mổ đó. Anh không cần mạng nữa hay sao? Cô đã mất đi Phán Giai rồi, tuyệt đối không thể……
Cơ thể anh chợt run lên, môi hé mở. Trái tim Vưu Minh Hứa cũng theo đó mà run rẩy, sau đó liền cảm thấy lưỡi anh vươn tới. Cô mở bừng mắt, quả nhiên thấy đôi mắt đen long lanh đó đang tròn mắt nhìn mình.
Vưu Minh Hứa vừa vui vừa buồn, khó lòng kìm chế.
Cô một lần nữa vươn tay che khuất đôi mắt trong vắt đó như lần đầu hôn anh. Sau đó hôn càng thêm mãnh liệt, điên cuồng. Lúc này anh cũng phản ứng lại, ôm chặt eo cô, để cơ thể hai người kề sát. Nụ cười dần hiện trên khóe môi anh.
Mãi đến khi Vưu Minh Hứa hít một ngụm khí lạnh, không chịu nổi cơn đau trên lưng nữa, Ân Phùng mới vội vã buông cô ra. Vưu Minh Hứa đỡ eo, từ từ ngồi thẳng dậy, chỉ có điều vẫn không rời mắt khỏi anh.
Anh bị thương ở đầu, cơ thể không vấn đề gì bèn chống giường ngồi dậy, đôi mắt xoay chuyển liên tục, hỏi: “Đây là… phần thưởng vì tôi chạy đến nhà họ Đặng giúp cô sao?”
Vưu Minh Hứa lúc này chẳng muốn suy nghĩ điều gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, đáp: “Không phải.”
Anh kéo một tay cô đến, nắm chặt: “Vậy thì là gì?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Sau này sẽ không còn phần thưởng nữa.”
Anh ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, cả người cứng đờ.
“Vì sao?!”
Vì sao chứ?
Vì em thoát khỏi quỷ môn quan.
Vì em đã mất đi chiến hữu thân thiết nhất.
Vì em hiểu ra, không thể mất đi anh.
Vưu Minh Hứa nhìn anh, ửng hồng khóe mắt, đáp: “Vưu Anh Tuấn, sau này em là của anh. Còn phần thưởng gì nữa chứ? Anh muốn hôn thì hôn, muốn làm gì, em sẽ đều làm cùng anh.”
Ân Phùng sững sờ nhìn cô một lúc lâu rồi ôm chầm lấy cô. Vưu Minh Hứa bật cười, rất ngọt ngào, cũng rất đắng chát, song cũng cảm nhận được sóng lòng trước nay chưa từng có, cô biết bản thân đã kìm chế quá nhiều với anh. Nhưng anh lại như một đứa trẻ con đạt được thứ trong mộng đã lâu, im lặng ôm chặt lấy cô. Vưu Minh Hứa rên lên vì đau, anh mới vội buông tay: “Em không sao chứ?”
“Không sao, vết thương vặt thôi.”
Anh yêu thích không nỡ rời tay song cũng không biết nên làm thế nào, không biết nên ôm chặt, hay nên nắm chặt tay cô, bèn cúi đầu, kề lên trán cô: “Của anh? Thực là của anh? A Hứa, em, em là cảnh sát, nói lời phải giữ lời đấy! Không được hối hận đâu đấy nhé?”
“Ừ.” Vưu Minh Hứa khàn giọng, “Lời của cảnh sát, một lời nói ra chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối không hối hận.”
Miệng anh hoàn toàn không khép lại được nữa, dè dặt ôm eo cô. Trái tim Vưu Minh Hứa đập từng nhịp lặng lẽ mà vang vọng. Những lần “ý loạn tình mê” khi trước của hai người đều là nữ trên nam dưới, cô ép trên anh. Lúc này, một tay anh chống trên giường, một tay khác ôm cô, dù mặc quần áo bệnh nhân cũng rất cao lớn, cô ngược lại trở thành cô gái bé nhỏ trong lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.