Chờ Tôi Có Tội

Chương 166:




Tại đây, dấu chân trở nên vô cùng hỗn loạn, đã từng ngừng lại, sau đó rời đi ở phía bên kia đầm.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Cảnh Bình nói: “Tôi xuống.” Anh bắt đầu cởi quần áo.
Hứa Mộng Sơn nói: “Đầm rộng thế này, chúng ta cùng tìm.” Anh ấy cũng bắt đầu cởi đồ.
Vưu Minh Hứa cũng cởi áo khoác, cột chặt tóc. Vì đang tra án, không để ý được quá nhiều, cô cởi quần ngoài, bên trong là quần tất.
Hiện tại đang là khoảng thời gian lạnh nhất của mùa đông, người thường chẳng thể nào chịu đựng được việc tắm đông, nước suối trong rừng lại càng lạnh thấu xương nhưng Vưu Minh Hứa làm ngơ. Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn nhảy vào đầm, cả hai đều lạnh run người, song vẫn cắn răng lặn xuống nước.
Vưu Minh Hứa mặc áo bó quần bó, vừa định nhảy thì tay bị giữ lại. Cô lạnh mặt nhìn Ân Phùng.
Anh nói: “Vưu Minh Hứa, nước đầm quá lạnh, cô là phụ nữ. Đi nhanh về nhanh, không cần miễn cưỡng.”
Vưu Minh Hứa im lặng không đáp.
Cô chợt nghĩ, nếu lúc này là Vưu Anh Tuấn, có lẽ anh sẽ không nỡ để cô xuống nước, sẽ nhất quyết cản cô lại, cô phải tốn hết nước bọt mới có thể thuyết phục được anh.
Nhưng Ân Phùng trước mắt dù nhăn mặt nhíu mày, song chỉ dặn dò cô rằng: Đi nhanh về nhanh, không cần miễn cưỡng.
Đầu mày Vưu Minh Hứa bất giác giãn ra, hờ hững nói: “Biết rồi.” Nhớ đến người này vừa gặp nước là sẽ như con gà sắp chết, ngừng một lát, cô nói: “Ở yên đây đừng động, có việc thì hét lên.”
Ân Phùng “hừ” một tiếng coi như đáp lại.
Vưu Minh Hứa nhảy vào trong nước.
Vì là suối nguồn nên độ trong cao hơn rất nhiều so với ao hồ bên ngoài. Vưu Minh Hứa lặn xuống mấy mét, quả nhiên cả người đều lạnh đến phát đau, da thịt như bị đứt rời. Cô cắn răng chịu đựng, có thể nhìn được đường nét cơ thể của Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn ở phía trước, cô quan sát hết một lượt, không chịu đựng được nữa mới nổi lên mặt nước, lấy hơi rồi lại tiếp tục lặn.
Tìm khoảng hơn chục phút đồng hồ, ba người đã lạnh đến nỗi mặt mày trắng bệch, song không ai kêu rên mà tiếp tục kiên trì hết lần này sang lần khác.
Bọn họ sắp mò hết đáy đầm rồi.
Cảnh Bình lặn một lần nữa, làn nước lạnh như băng vồ tới, lần này anh lặn sâu hơn vì muốn có được một đáp án chính xác. Dần dần, anh sờ thấy một nơi có thủy tảo quấn chặt dưới đáy đầm, độ cảnh giác cũng vì thế mà tăng lên. Anh cắn răng, từ từ vén lớp thủy tảo. Đáy nước như bị một tầng sương mỏng che mờ, thế rồi tim anh đập thình thịch khi bất chợt nhìn thấy hình người trong đám thủy tảo đó. Lúc bấy giờ anh đã hết hơi, buộc phải ngoi lên, hít lấy hít để từng ngụm khí lớn, sau đó dùng sức đập mặt nước.
Hai người còn lại phát giác, ngoi đầu lên, Cảnh Bình chỉ về phía ban nãy rồi ba người cùng lặn xuống.
Hai mắt cá chân của Quách Hưng đều bị thắt dây thừng, buộc chặt vào đá, chìm sâu trong nước. Hứa Mộng Sơn rút dao cắt đứt sợi dây, ba người kéo thi thể Quách Hưng lên.
Bơi đến bên bờ, ba người hợp lực lôi Quách Hưng lên cạn, Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa lập tức chạy lên bờ tìm quần áo. Cảnh Bình nhìn thi thể một hồi mới bước ra khỏi đầm, đi mặc quần áo.
Vưu Minh Hứa túm đồ, chạy về phía bụi cây rậm rạp phía sau. Cô cởi bộ đồ ướt nhẹp, vội vã mặc áo len, áo khoác, xỏ tất nhưng vẫn lạnh đến run cầm cập. Cô ôm chặt hay cánh tay, bước ra khỏi bụi cây, Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn đều đã thay xong quần áo. Hứa Mộng Sơn đi sang một bên gọi điện thoại, Cảnh Bình không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc lá, khuôn mặt trắng trẻo lúc này đã thành trắng bệch, rít từng hơi lớn. Anh đi đến bên xác chết, ngồi xuống, quay lưng về phía họ.
Vưu Minh Hứa vừa định đi đến bên Cảnh Bình, Ân Phùng đã bước tới, cởi áo phao khoác lên người cô.
Chiếc áo thấm đẫm hơi ấm và mùi nước hoa nhàn nhạt bao trọn lấy cô. Vưu Minh Hứa thấy anh chỉ mặc độc một chiếc áo len, nói: “Không cần.” Cô định cởi trả áo, song Ân Phùng ấn tay lên vai cô: “Lẽ nào cô còn hy vọng hai tên “gà đông lạnh” kia đưa quần áo của họ cho cô?”
Vưu Minh Hứa: “……”
Ân Phùng đã quay người đi sang một bên. Vưu Minh Hứa nhìn anh hai tay đút trong túi quần, mặt mũi hơi chút sa sầm, tựa như thực sự không thấy lạnh. Còn cô đích thực là lạnh muốn chết, vẫn còn đang run lên từng cơn, sau khi được khoác thêm chiếc áo phao, cơ bắp mới từ từ khôi phục lại cảm giác. Thế là cô cũng lười khách sáo với anh, kéo luôn khóa áo lên, để cơ thể mau chóng lấy lại độ ấm.
Lúc này, Vưu Minh Hứa nhìn bóng lưng Cảnh Bình, Ân Phùng cũng đang nhìn anh ấy.
Không biết vì sao, Vưu Minh Hứa cảm nhận được sự tĩnh lặng như nước của Cảnh Bình có mấy chút biến hóa khó nói thành lời. Anh quỳ một gối bên cạnh xác chết, một tay chống trên đầu gối, một tay khác kẹp điếu thuốc buông thõng, tàn thuốc rơi xuống từng chút một, song anh không hút, vì lạnh mà ngón tay vẫn đang không ngừng run lên trong vô thức.
Anh là đang cảm thấy thất bại khi nghi phạm bị theo dõi đã lâu đột ngột tử vong, manh mối bị đứt đoạn sao? Vưu Minh Hứa khẽ nhíu mày.
Ân Phùng bước tới cạnh cô, khom lưng, ghé sát tai cô nói: “Hình như tùy tùng mới của cô có tâm sự.”
Vưu Minh Hứa liếc anh, lạnh nhạt nói: “Anh ấy không phải tùy tùng, mà là Lão Đại của tôi. Anh ngày trước mới là tùy tùng của tôi.”
Hiếm hoi lắm Ân Phùng mới được một dịp nghẹn họng, anh bật cười, nói: “Cô tin tưởng anh ta đến vậy? Chỉ mới quen biết vài ngày thôi mà.” Câu nói của anh mang theo chút ý lạnh.
Vưu Minh Hứa cảm thấy Ân Phùng hôm nay không được bình thường, người đầy tà khí nhưng lại như keo dính chuột lẽo đẽo theo sau bọn họ.
Cô lại nhìn bóng lưng Cảnh Bình, dù giây phút này nhìn anh ấy có chút suy sụp tinh thần, song tấm lưng đó vẫn thẳng đứng, là dáng vẻ cố chấp của một người cảnh sát lão luyện mà cô vô cùng quen thuộc.
Cô đáp: “Có những người, anh chỉ cần nhìn một lần là đủ để tin tưởng.” Cô không để ý tới Ân Phùng nữa, bước về phía Cảnh Bình.
Ân Phùng nghiêm mặt đi theo.
Khi Vưu Minh Hứa đi tới bên cạnh, Cảnh Bình đã đứng dậy, khuôn mặt nghiêng của anh bình thản: “Đội chi viện khi nào mới đến?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Phỏng chừng cần một lúc nữa.”
Anh quay người: “Cô trông coi, tôi đi xem xung quanh có manh mối nào khác không.”
Vưu Minh Hứa luôn nhìn Cảnh Bình, nghe vậy bèn lập tức lách người, chặn đứng đường đi của anh. Cảnh Bình cúi đầu, mày cau chặt, đứng im bất động.
“Lão Cảnh.” Vưu Minh Hứa gọi một tiếng.
Cảnh Bình cười thành tiếng, cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu. Tóc ướt vẫn dính trên trán anh, nhưng sắc mặt trắng nhợt hơn cả ban nãy. Vành mắt anh hơi hồng, lờ mờ tầng nước.
Vưu Minh Hứa thót tim, dự cảm không lành trào lên trong ngực.
“Quách Hưng là…”. Truyện Tiên Hiệp
Anh nhìn cô, mấy giây sau mới từ từ gật đầu.
Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu nhìn cỗ thi thể đã bắt đầu trương lên vì ngâm nước, nếu không phải được bọn họ tìm về, người cảnh sát này sẽ phải vĩnh viễn chìm trong làn nước lạnh băng không ai hay biết. Vậy nên, lúc trước cả Đinh Hùng Vĩ và Cảnh Bình đều không nói thật, bọn họ không phải đang tìm tội phạm buôn bán ma túy, mà là đang tìm kiếm người gián điệp bị mất liên lạc.
Cô kinh ngạc không thốt lên lời.
Cô cũng hiểu rõ cảm giác mất đi đồng đội. Tim cô chua xót, không nói bất cứ điều gì, chỉ vươn tay nặng nề ấn chặt bờ vai Cảnh Bình. Cảnh Bình vẫn chỉ cười tự giễu, song không né tránh tay cô.
Ân Phùng đứng sau hai người, anh đã hiểu rõ sự việc của Quách Hưng. Chỉ là cảnh tượng phía trước mới thật nhức mắt làm sao. Trai xinh gái đẹp, cặp đôi cảnh sát tâm linh tương thông, lặng lẽ vỗ về, khích lệ lẫn nhau.
Thực chất Ân Phùng chưa nghĩ kỹ rốt cuộc anh phải làm thế nào với Vưu Minh Hứa.
Nhưng giương mắt nhìn cô rơi vào tay một người đàn ông khác thì lại là chuyện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.