Chờ Tôi Có Tội

Chương 290: Thánh nhân trong mộng (3)




Sau đó anh thấy Ân Trần bước về phía mình, một con dao kề trên cổ anh, trước khi hôn mê, anh thấy người đàn ông kia yên lặng đứng đó, không buồn, không vui, không giận, hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, trên người như cất giấu nỗi tịch mịch của nửa đời người, lại như coi khinh mọi thứ trên đời, nhìn những sinh mệnh nhỏ bé kia bằng ánh mắt kiêu ngạo.

Ân Phùng mở bừng mắt, nơi đây vẫn là phòng làm việc của Vưu Minh Hứa, vẫn là một căn phòng ngập tràn ánh nắng song anh thấy đầu đau như búa bổ, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Từng cảnh trong mơ rõ nét, quen thuộc đến thế, hệt như có người dùng dao khắc vào đầu anh. Anh ngồi im bất động, thở từng hơi nặng nề rồi ngửa cổ, nhắm mắt.
Đó không phải là mơ.
Đó là kí ức.
Anh nhớ lại lúc truy đuổi kẻ trừng phạt ở Quý Châu đã từng hỏi Ân Trần: “Anh là người sáng lập tổ chức kẻ trừng phạt?”
Khi đó Ân Trần đã cười.
Anh ta cười rồi đáp: “Đúng vậy.”
Không phải Ân Trần.
Ân Trần vì thất vọng với đời, bị cái chết của Vưu Nhuy Tuyết đả kích, từ đó cung phụng dùng ác trị ác. Anh ta thông minh, máu lạnh, hiểu rõ nhân tính, giỏi tiến công và rút lui, anh ta giống như tướng lĩnh của tổ chức, là một con dao sắc bén tài ba. Nhưng nhìn từ sự kiên định của các thành viên và nơi ở toát lên cách thức sinh hoạt yên bình của chúng, có thể thấy đây rõ ràng là sở thích và suy nghĩ của một người khác. Ân Trần không làm được đến mức đó.
Ân Phùng cảm thấy tổ chức kẻ trừng phạt ẩn nấp đã nhiều năm, thế mà lần trước Ân Trần không những lộ diện, còn tự xưng mình là người sáng lập, vậy thì mọi chuyện dễ dàng quá.
Nếu còn có một người luôn đứng sau Ân Trần thì sao?
Theo như trong mơ, quan hệ giữa Ân Trần và kẻ đó rất tốt, giống cộng sự, bạn bè, thậm chí xét trên phương diện tinh thần và lòng tin, Ân Trần còn phục tùng kẻ đó. Lòng Ân Phùng chợt lạnh toát. Như vậy, mọi hành động hiện nay của Ân Trần có khả năng đều là kẻ đó giật dây thăm dò.
Kẻ đó, muốn có được thứ gì?
Không thể không thừa nhận sau nhiều lần đụng độ với Ân Phùng và cảnh sát, tổ chức kẻ trừng phạt đã phải hao binh tổn tướng nghiêm trọng. Hơn nữa còn phải đối mặt với lệnh truy nã trường kỳ, cục diện không thể cứu vãn. Nếu tiếp tục như vậy chỉ sẽ dần lụi bại, mai danh ẩn tích, cuối cùng là bị cảnh sát diệt trừ tận gốc.
Nhưng hiện tại, kẻ đó và Ân Trần hiển nhiên vẫn đang nắm trong tay con Át chủ bài đủ để dùng cả sinh mạng liều chết một lần.
Kẻ đó có suy nghĩ vô cùng kiên định, hoàn thiện về cuộc đời và thiện ác. Ân Phùng chợt nghĩ, kẻ đó có lẽ khác Ân Trần, điều hắn quan tâm căn bản không phải thắng thua với anh, mà chắc chắn là thứ gì đó sâu xa hơn nhiều.
Sự xuất hiện của tên sát thủ học trò kia liệu chăng là có hàm ý và mưu đồ khác?
Lần đụng độ này sẽ là bữa tiệc và sự biểu đạt cuối cùng của kẻ đó sao?
Ân Phùng phải cảm ơn giấc mơ và những mảnh vụn kí ức bất chợt ùa về trong ngày hôm nay, ít nhất chúng đã giúp anh phát hiện ra sự tồn tại của kẻ đó.
Chỉ là, họ ngoài sáng, đối thủ trong tối.
Đầu mày Ân Phùng càng nặng trĩu.
Kẻ đó, chắc chắn là người anh đã từng gặp. Thậm chí có khả năng từng xuất hiện bên anh.
Nhưng là ai đây?
———
Vưu Minh Hứa bất tri bất giác đã bận rộn trong trung tâm mát-xa đến tận khi phố sáng ánh đèn. Thế nhưng việc tìm ra quy luật tiềm tàng đó vốn chắc phải một việc dễ dàng.
Cảnh sát có thể thu thập được toàn bộ tư liệu của nhân viên và khách hàng mà hai nạn nhân đã tiếp xúc gần đây từ hệ thống máy tính của hai trung tâm. Họ đã tìm được hơn mười người bao gồm nhân viên quen biết cả hai và những khách hàng từng tìm đến hai người, bởi dù sao hai trung tâm cũng gần nhau, lại đều là người cùng ngành. Nhưng tuổi tác, chiều cao, vóc người và chứng cứ ngoại phạm của những người này đều dần được loại khỏi diện tình nghi.
Thực chất Vưu Minh Hứa cũng có dự cảm hung thủ tính toán chu toàn, hành sự cẩn thận đến thế, nếu chỉ đơn giản là đồng nghiệp hay khách hàng thì rất khó thoát khỏi cảnh sát. Hắn không ngu ngốc đến thế.
Nếu tra hết một lượt tất cả những người có khả năng liên quan như Ân Phùng đã nói thì khối lượng công việc rất lớn. Thế là Vưu Minh Hứa oán thầm trong bụng, Ân Phùng là chuyên gia, chỉ nói miệng là được, còn họ là mệt chết ở chốn này. Ai mà biết được trong số những nhân viên giao hàng, nhân viên sửa chữa và nhân viên vệ sinh kia, người nào từng giao thiệp với hai nạn nhân? Liệu chăng hung thủ có đang lẩn trốn trong số đó để âm thầm quan sát con mồi?
May thay Vưu Minh Hứa và những người mà cô dẫn theo đều không phải hạng “ăn chay”, họ quan sát phỏng đoán, “kéo tơ lột tằm”, đưa ra những câu hỏi logic, thậm chí còn phán đoán theo đặc điểm hành vi mà Ân Phùng mô tả song mãi đến tối muộn vẫn không phát hiện được kẻ đáng ngờ.
Cô thầm nghĩ: Không biết Ân Phùng đang làm gì?
Rồi lại nghĩ: Từ lúc anh hồi phục trí nhớ, tuy vẫn tra án cùng cô song có chính kiến hơn ngày trước nhiều, không còn là cái đuôi của cô nữa. Lần bắt Vệ Lan, anh chưa khôi phục hoàn toàn mà đã khiến cô và mọi người bị quay như chong chóng như thế. Hiện giờ anh còn là người với tâm trí cực kỳ kiên định, tâm tư sâu xa khó đoán nữa kìa.
Nghĩ mãi nghĩ mãi liền cười, cô biết rõ một Ân Phùng như vậy càng hợp ý mình. Cô nằm bò ra sờ mũi, sao lại có cảm giác tội lỗi với Vưu Anh Tuấn vậy nhỉ? Nhớ tới Ân Phùng hiện tại thỉnh thoảng lại bắt chước giọng điệu ngày trước nũng nịu gọi A Hứa, lòng cô lại càng mềm nhũn.
Đương lúc để mặc tâm tư bay cao bay xa, cô bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vưu Minh Hứa ngồi bật dậy, nghiêm mặt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của cô cảnh sát.
Cửa mở ra, Ân Phùng bước vào. Vưu Minh Hứa nhẹ người, tựa vào ghế, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Ân Phùng kéo ghế ngồi xuống phía bàn đối diện, nói: “Đón em tan làm.”
Vưu Minh Hứa: “Em không tan được, còn phải về Cục tiếp tục làm việc, mọi người gặp mặt thương lượng đối sách ngày mai.”
Ân Phùng đáp: “Anh đi cùng em.”
Vưu Minh Hứa không từ chối nữa, vươn vai, thở một hơi dài. Ân Phùng cười nhìn cô: “Hôm nay sao rồi?”
Vưu Minh Hứa lắc đầu: “Việc bên này tạm thời kết thúc nhưng vẫn không có thu hoạch.”
Ân Phùng gõ ngón tay trên lưng ghế, nói: “Đừng vội, bị bọn em bắt dễ dàng thế thì tên học trò đó xuất sư sao được. Không chừng quy luật ẩn giấu ngay trước mặt bọn em lại là một thứ rất mực bình thường đấy.”
Vưu Minh Hứa bị anh thuyết phục, khẽ gật đầu.
Ân Phùng nói tiếp: “Anh cũng có một vài phát hiện quan trọng, về sẽ nói cho em.”  Thấy sắc mặt anh nghiêm túc, Vưu Minh Hứa đáp “Được”, hỏi tiếp: “Nói cho em biết là tin tốt hay tin xấu trước đã.”
Ân Phùng nghĩ rồi nói: “Một tin tốt, còn một tin nghe có vẻ xấu nhưng có lẽ chúng ta có thể biến nó thành tin tốt.”
Đấy, anh lại bắt đầu vòng vo.
Vưu Minh Hứa cười nói: “Phí lời.”
Ân Phùng nhìn cô, nói: “Qua đây.”
Vưu Minh Hứa không động đậy.
Anh vừa định đứng dậy thì Vưu Minh Hứa nói: “Ngồi im đừng động, còn đang ở ngoài đấy, em chưa muốn mất sạch mặt mũi.”
Anh bật cười, ngồi về chỗ, sau đó nắm bàn tay đang đặt trên bàn của cô. Vưu Minh Hứa muốn rút ra mà không được, anh chậm rãi vuốt ve, nói: “Em cứ thích chống đối anh, hửm? Không nhường nhịn được tí à?”
Giọng anh trầm thấp, ngữ điệu từ tốn, Vưu Minh Hứa bị dỗ đến mềm lòng, dùng sức rút tay về, thu dọn đồ đạc bỏ vào túi, điềm nhiên nói: “Muốn gái dịu dàng thì đi tìm mấy cô em người mẫu trẻ trung của anh kìa?” Đoạn đi thẳng ra cửa, khóe môi Ân Phùng thấm ý cười, đi theo cô, nói: “Em nhắc đến những người không liên quan làm gì? Lúc đó anh trẻ người non dạ, không hiểu chuyện.”
Vưu Minh Hứa tức đến phì cười: “Khiếp, trẻ người non dạ!”
Anh bám sát theo cô, sau mấy câu đấu võ mồm cuối cùng cũng bước sóng vai nhau, anh ôm vai cô cùng xuống lầu.
Phía sau hai người là hành lang tĩnh lặng và những phòng mát-xa của trung tâm. Sau khi họ rời đi, hành lang trở lại yên tĩnh, thảm trải sàn màu tối, vách tường màu vàng kim, đèn trùm u ám, không có điều gì khác thường. Thỉnh thoảng có nhân viên công tác đi qua đi lại.
Tại góc đỉnh phòng nằm sâu nhất hành lang, có một máy quay nháy sáng tróng bóng tối. Mà phía sau máy quay, trong gian phòng rộng lớn như công trường, một người đang ngồi trước màn hình vi tính nhìn hình ảnh truyền đến từ máy quay – Vưu Minh Hứa và Ân Phùng rời khỏi trung tâm mát-xa.
Người đó vẫn mặc bộ quần áo gió màu đen, chỉ là không đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo.
Hắn đẩy vi tính ra, cười lẩm bẩm một mình: “Vưu Minh Hứa, Ân Phùng, lâu quá không gặp.”
Lát sau, hắn quay đầu nhìn những lọ thủy tinh được đặt trên sàn ở đối diện. Đó là những chiếc lọ hắn tỉ mỉ lựa chọn từ cửa hàng gốm sứ, chúng rất tinh xảo và đặc biệt. Còn “vật kỷ niệm” của hắn được ngâm trong đó, lúc này đang bập bềnh trong dung dịch formalin* trong suốt.
Hắn ngoác miệng cười, thì thào: “Giết người, hóa ra thú vị nhường này.”
Hết chương 290
* Trong y học dung dịch formanlin được sử dụng có tính cục bộ để làm khô da, chẳng hạn như trong điều trị mụn cơm. Ngoài ra dung dịch này còn được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.