Chọc Phải Người Đàn Ông Hồ Ly

Chương 10:




Nelson nằm ở trên giường, lật người, tay thói quen vuốt cái gì, đột nhiên mở mắt, phát hiện người bên cạnh mình đã sớm không có ở đây, vừa sờ giường lại có thể lạnh, mí mắt càng không ngừng nhảy lên, anh cuống quít xuống giường, tủ treo quần áo rỗng tuếch, trong ngăn kéo chi phiếu, hộ chiếu, thẻ căn cước tất cả bóng dáng cũng không thấy.
Anh nhìn bốn phía, thậm chí một chữ một câu cũng không có lưu lại.
Nha đầu đáng chết, cô muốn như thế nào? Lần đầu tiên trong đời tức giận như vậy, anh mặc lại quần áo, vọt ra khỏi cửa phòng.
Lần đầu tiên đến chỗ này, Chiêm Hiểu Đường có chút không biết làm sao, dựa vào hỏi người khác, thật vất vả đến chỗ bán vé, nhưng cô căn bản không biết mình có thể đi chỗ nào, trong lúc nhất thời có chút mù mịt, cơ hồ dưới sự thúc giục của người bán vé, cô mới cuống quít nói ra một cái tên, Đài Loan.
"Bay chuyến bay lúc nào?" Người bán vé xem thường nhìn qua quần áo của cô.
"Gần đây nhất đi."
Tiền gửi ngân hàn của cô mặc dù không nhiều lắm, nhưng mua vé máy bay một chiều đi Đài Loan còn miễn cưỡng đủ, mà nói đến mấy từ tương lai, cô căn bản không còn kịp suy nghĩ nữa, đến Đài Loan sau mình có thể làm cái gì? Có thể sinh sống hay không? Những thứ này đều là không biết bao nhiêu, nhưng cô có tay, có chân, lại không sợ chịu khổ, cô tin tưởng bất kể mình đi đâu ít nhất cũng sẽ không đói chết.
"Được, chờ. . . . . ."
"Cô ấy đi chỗ nào? Hoặc là cô ấy sẽ đi đến đâu?" Nelson lạnh lùng nhìn chằm chằm A Lỵ Tát và Lạp Á, sát khí đằng đằng không khỏi làm họ từng trận phát run.
"Chúng tôi thật không biết."
"Đúng vậy, coi như anh giết tôi, chúng tôi cũng không biết."
Nelson phiền não trong phòng dạo bước, trời mới biết cô sẽ đi đâu, trạm xe lửa? Sân bay? Bến tàu? Trời mới biết cô sẽ đi nơi nào? Đáng chết!
Anh cảm giác mình cũng sớm điên mất rồi, nếu đợi tìm được cô, nhìn xem anh không đem cô xé nấu ăn, tối thiểu cũng khiến cho cô ba ngày ba đêm không xuống giường được!
Nha đầu chết tiệt kia! Tỉnh táo một chút, mở máy, sau đó lại hơn trăm cuộc gọi nhỡ, vừa nhìn phần lớn cũng là đại sứ quán gọi đến.
Bấm một số điện thoại dưới tình huống bình thường rất không muốn, chờ đợi sau chốc lát, là một thanh âm trong suốt của người phụ nữ.
"Hiếm lạ, hoàng tử Nelson điện hạ anh tuấn của chúng ta lại có thể biết nghĩ đến gọi điện thoại cho tôi, trời muốn sụp sao?"
"Giúp tôi tìm người, người phụ nữ! Gọi là Chiêm Hiểu Đường."
"Mới câu được cái bô?" Thanh âm lười biếng làm cho người ta cảm thấy cô vừa mới rời giường, nổi danh Hắc Quả Phụ, giao dịch với cô không khác nào nói chuyện với ác ma, nếu như anh còn tìm thấy được một phù thủy có thể tin được, tuyệt đối sẽ không liên lạc với cô.
"Mười chín tuổi, sinh ngày hai mươi sáu tháng mười hai." Anh hỏi hai chị em Lạp Á, "Biết thời gian ra đời không? Thời gian rất cụ thể, còn có loại máu."
Thấy các cô mãnh liệt lắc đầu, Nelson không khỏi có chút căm tức, cố gắng đè xuống cảm giác phát điên này, anh lại lần nữa cầm điện thoại lên, "Không rõ thời giờ, không rõ loại máu, quốc tịch Athen, bộ dáng người Phương Đông, tóc dài màu đen, hiện tại chẳng biết đi đâu."
"Tư liệu ít như vậy có thể có chút phiền toái."
"Vậy cô còn cần cái gì? Móng tay? Tóc? Máu? Vân tay?"
"Có lời nói là tốt nhất!"
"Thúi lắm! Chỉ những thứ này, hôm nay tôi, hiện tại phải biết cô ấy ở nơi nào!"
Bên kia véo von mà cười mấy tiếng, "Quy tắc cũ, có điều kiện trao đổi."
"Ok! Nhưng xin không nên quá phận."
"Nghe nói anh trai anh là người đàn ông rất thú vị, người đàn ông trong người đàn ông."
"Sau đó thì sao?"
Thanh âm bên kia đột nhiên làm nũng trở lại, nói: "Người ta nha, không cẩn thận nhìn trúng anh ấy rồi."
Nelson trầm mặc một chút, "Cô muốn tôi chết sớm cứ việc nói thẳng!"
"Đột nhiên cảm thấy choáng choáng, ngủ."
"Chờ một chút!" Nelson chợt rống lên.
"Một người con gái tuổi còn trẻ đáng yêu, một mình ở xa, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện không tốt gì đây?" Người phụ nữ làm bộ dáng vẻ như rất lo lắng.
Anh trầm mặc, một bên là anh trai khí phách khiến người sợ hãi lòng, một bên là người phụ nữ anh yêu mến, Nelson thở dài, nếu như cô ta xem trọng chính là anh hai này không có chút tính người nào, anh sẽ không chút do dự "Có khác phái không nhân tính" , nhưng vì cái gì cố tình chính là anh cả đây?
"Ba, hai, một, cúp!"
"Đợi đã nào...! Có còn lựa chọn khác hay không?"
Người phụ nữ suy nghĩ một chút, ngây thơ nói: "Vậy thì để anh thay thế anh cả của anh, tôi cũng vậy cũng rất yêu thích anh."
"Đúng! Tám giờ tối hôm nay trên chuyến bay từ Athen đến Đài Bắc, tên Chiêm Hiểu Đường, quốc tịch là Athen. . . . . . Tốt, cám ơn."
Sau khi tắt điện thoại, anh lại lần nữa bấm một số điện thoại, chỉ chốc lát sau, điện thoại thông, "Xin nói lại với mẫu hậu và phụ vương, sáng sớm ngày mai thì tôi đến nhà, mặt khác còn có một chuyện. . . . . ."
Cúp điện thoại, anh thoải mái mà thở ra, chỉ là đột nhiên nhớ tới anh cả, cảm thấy có chút áy náy, "Anh cả giống như rất thích ăn đồ ăn vặt Đài Loan."
Trên máy bay, chỗ ngồi Chiêm Hiểu Đường không có một bóng người hào hoa, cực kỳ không yên, cô thậm chí hoài nghi có phải mình bị bắt cóc rồi hay không.
Chín giờ trước, cô đang mua vé thì vị tiểu thư bán vé kia cho cô biết chuyến bay gần đây nhất vé máy bay đã bán hết, cô chỉ cần ngồi ở đại sảnh sân bay chờ đợi sau một giờ, một giờ trước, vị tiểu thư bán vé kia đột nhiên lại tìm cô, liên tục hỏi xem cô có phải là Chiêm Hiểu Đường không, cô gật đầu, cô ấy hình như vẫn không thể khẳng định, lại cầu xin muốn tra xét thẻ căn cước của cô kể cả hộ chiếu, sau khi hoàn toàn xác nhận, thái độ liền chuyển biến so với lúc trước 180°, thân thiết vô cùng, tiếp theo chính là cho cô đi cùng cô ấy, ngay sau đó liền lên chiếc máy bay chở hành khách này.
"Xin hỏi, đây thật sự là máy bay đi Đài Bắc sao?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi nữ tiếp viên hàng không trước mặt.
Tiểu thư kia sửng sốt một chút, cười đến có chút xấu hổ, "Đúng vậy, xin hỏi cần tôi phục vụ cho cô sao?"
Cô rất khó tin được, cô gái nhỏ trước mắt này thế nào lại là vương phi tương lai của hoàng tử thứ sáu Dolly Hi Á.
Một giờ trước, máy bay bị hoàng tử Nelson ra số tiền lớn đi xuống, tất cả hành khách sắp lên máy bay cũng phải đến bồi thường kếch xù.
"Ách. . . . . . Không, không cần, cám ơn!" Trả lời khẳng định khiến cho cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, có thể gần đây sân bay buôn bán cũng không được khá lắm, cô tự an ủi mình.
(Chiêm Hiểu Đường thật là thơ ngây a!)
Hành trình mười mấy giờ, trừ bỏ lỗ tai có lúc sẽ có chút cảm thấy ong ong không thoải mái, cái khác cũng thật không có gì có thể bắt bẻ, tùy ý ăn cao lương mỹ vị, tiết mục giải trí và các loại hình điện ảnh cũng do cô tùy ý chọn lựa. . . . . .
Tất cả xu thế mới lạ dần dần giải tán mù mịt trong lòng cô vốn là khó có thể quên được.
Cô đang cầm các loại đồ ăn vặt thường ngày căn bản không được ăn, xem ti vi một hồi tiếp một trận cười thoải mái, không biết có người đang nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi, một bộ dáng sắp sửa đem cô ăn hết.
Không cần phải nói, người này chính là Nelson.
Trái tim an lòng đứng ở hàng dưới, ngồi cùng một chiếc máy bay với cô, vốn là tính toán sau khi đến Dolly hi Mia cho cô thêm một Đại kinh hỉ (niềm vui lớn), ai biết, thời điểm khi anh nhớ nhung cô như vậy, cô lại còn có thể cười đến vui vẻ như vậy, vui vẻ như vậy!
Anh nhìn chằm chằm máy theo dõi, sắc mặt dần dần âm trầm xuống. . . . . .
"Tiểu thư, rất đẹp mắt sao?" Thanh âm vô cùng từ tính của người đàn ông vang lên ở bên tai, Chiêm Hiểu Đường không chút nghĩ ngợi liền liều mạng gật đầu, một lát sau, chợt phát giác có điểm không đúng, thanh âm này thế nào có chút quen tai.
Cô nuốt nước miếng, từ từ xoay đầu lại, gương mặt phóng đại, dáng dấp thế nào rất giống Nelson?
Cô lại nuốt nước miếng, cười khan nói: "Anh, anh dáng dấp rất giống một người tôi biết."
"Vậy sao?" Nelson cũng cười, sau đó ngồi vào bên cạnh cô, hỏi: "Người kia có phải hay không cũng rất thích như vậy chứ?" Nói xong, anh đã ngăn lại môi của cô, tư ma gặm cắn, một tay cách áo sơ mi của cô nhẹ nhàn chà xát nâng bộ ngực sữa của cô.
Anh lại từ chỗ ngồi bên cạnh cô đứng lên, ôm lấy cô, hạ thân dán chặt cô, đè cô ở chỗ ngồi mềm mại. . . . . .
Chiêm Hiểu Đường mềm mại nằm ở trên người của anh, trong không khí lưu động một cỗ hơi thở ham muốn mới vừa kết thúc.
Nelson sửa sang xong quần áo của mình, lại đưa khăn tay ướt cho cô lau lau rồi để xuống, thay cô mặc quần áo thật tốt, ngay sau đó đưa tay lên nhấn xuống một cái nút màu đỏ ở trên nóc một cái.
Sau vài giây, hai người phụ nữ xinh đẹp đi đến, cung kính nói mấy câu với anh, tiếp liền đem Chiêm Hiểu Đường mang đi.
Cô không biết vì sao nhìn họ, lại nhìn một chút Nelson, mặt mê mang.
Nelson chỉ nói một câu: "Đi đi, bảo bối, ngoan!" Cô liền yên tĩnh theo họ đi vào phòng thay quần áo ở một bên.
Đi vào bên trong vừa nhìn, sợ hết hồn, thợ trang điểm, thợ làm đẹp một nhóm người cư nhiên tất cả đều xúm lại đi lên.
Vẻn vẹn sau hai giờ, cô giống như búp bê bị dày vò đến giày vò đi, cuối cùng, lại mặc cho cô một cái váy ngắn tương tự như áo cưới nhưng lại không có hoa lệ thế kia.
Khi cô thấy mình trong gương, không khỏi ngây dại, đây thật sự là mình sao? Giống như đổi thân xác khác, có vẻ thanh lệ thoát tục như vậy, xinh đẹp động lòng người, ngay cả nữ tiếp viên hàng không mới vừa rồi cũng không khỏi nhín đến choáng váng mặt mày.
Nhưng. . . . . . Đây tất cả, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra đây? Cô vẫn là cảm thấy mê mang.
"Tôi muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra." Chiêm Hiểu Đường đi ra khỏi cabin, kinh ngạc mà nhìn xem đám người này nhiệt tình hoan hô, hình như chỉ có biển người đông nghịt mới có thể hình dung được hùng vĩ trước mắt.
Nelson đột nhiên quỳ một chân xuống, nâng lên một tay của cô, đưa ánh mắt thâm tình nhìn cô, "Tôi, Nelson • Địch Khen Christine • Mại Cách Lôi Địch, lúc này hướng tiểu thư Chiêm Hiểu Đường cầu hôn, mời làm thê tử của tôi, tôi thề, tôi đem một đời một kiếp chăm sóc em, bất kể bệnh tật, khốn khổ, đều vĩnh viễn muốn yêu em, tôi đều muốn cùng em ở chung một chỗ, xin tin tưởng anh, anh yêu em!"
Trên máy bay, đám đông bắt đầu khởi động, tuy nhiên đột nhiên nó yên tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi, mọi ánh mắt cũng tập trung ở trên người cô.
Cô luống cuống, trước mắt tất cả giống như chỉ là mơ, nhưng vì sao lại chân thật như vậy?
Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, một dòng nước ấm xông lên chóp mũi, bị nghẹn đến nước mắt rớt xuống.
Cô nghẹn ngào, thanh âm gì cũng không phát ra được, chỉ đành phải liều mạng gật đầu, vừa khóc vừa cười nhìn người đàn ông này.
Chưa có từng nghĩ đến sẽ được người nào thương yêu như vậy, chưa từng mơ mộng làm công chúa Cô bé lọ lem, cô cho là mình vĩnh viễn đều sẽ chỉ là vịt con xấu xí không có thể bay lên.
Vậy mà, vào thời khắc này, tất cả lại đều đã lấy được.
Chỉ một thoáng, cả quảng trường cũng sôi trào lên, mọi người hoan hô, hô to tên tuổi hoàng tử và vương phi của bọn họ, kích động đến không kiềm chế được.
Nelson hôn khô nước mắt trên gò má cô, ghé vào bên tai cô thì thầm, "Bảo bối, anh nói rồi, nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của em, như thế nào? Không có nuốt lời chứ?"
Nước mắt Chiêm Hiểu Đường thật vất vả mới ngừng lại lập tức tràn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.