Chương 6
Mặt Trời trên cao chiếu rọi, thời điểm nhân dân lao động ra khỏi cửa đi làm, mà Tôn Hồi vẫn nằm bò trên gối khò khò say ngủ, miệng hơi chu chu, nước miếng cũng khô thành một vệt trăng trắng.
Thái Nhân Duy dậy sớm nhất, học thuộc từ đơn tiếng Anh trong mười lăm phút rồi đánh thức Tạ Kiều Kiều trước tiên. Tạ Kiều Kiều ngáp một cái, đi đánh răng nhân tiện chọt chọt vào cánh tay Phù Hiểu Vi. Lát sau, ba cô gái đứng dàn hàng trên ban công, quang minh chính đại nhìn ngắm phòng ngủ đối diện của nam sinh.
Tạ Kiều Kiều cắn quả táo lừa từ chỗ Tôn Hồi, lầu bầu nói không rõ: "Tên ngủ trên thảm vóc người tuyệt đấy. Lần trước hắn cởi trần ra cất quần áo, tao đã trông thấy nhưng chưa kịp chụp lại."
Thái Nhân Duy 'Ô' một tiếng kéo dài giọng, đẩy gọng kính trên sống mũi: "Tao biết mày nói ai rồi, tên ấy nhìn gần xấu òm, mặt toàn lồi lồi lõm lõm."
Phù Hiểu Vi vốn không định phát biểu ý kiến, cô bạn còn chưa tỉnh ngủ, cứ gục đầu nghịch di động của Tôn Hồi. Nghe thấy lời của Thái Nhân Duy, Phù Hiểu Vi cố gắng mở to mắt, vừa tìm kiếm vừa nói: "Nông cạn, mặt tính là cái gì, vóc dáng mới quan trọng nhất!"
Ba cô bạn đang tán gẫu vui vẻ thì Tạ Kiều Kiều và Phù Hiểu Vi bỗng cảm thấy bả vai nóng nóng, có một vật thể ấm ấm chen vào giữa hai người, phả ra hơi nóng: "Ờ, vóc dáng là quan trọng nhất đấy!" Giọng điệu chắc chắn. Lại nghe thấy: "Cơ mà vóc dáng gì?"
Tạ Kiều Kiều giơ tay đẩy cái đầu trên bả vai ra đằng sau rồi xoay người nhìn Tôn Hồi đang lim dim ngái ngủ: "Đi đánh răng rửa mặt mau, chỉ đợi mỗi mày thôi đấy!"
Tôn Hồi hệt rối gỗ, cử động vài cái, rửa mặt xong vẫn đờ đẫn, miễn cưỡng đeo túi xách lên, vẫy tay: "Xuất phát!" Còn chưa đi được hai bước thì Tạ Kiều Kiều đã kéo lấy quai túi.
"Mày xác định muốn mặc đồ ngủ lên lớp tiếp à?"
Tôn Hồi gật đầu: "Tranh thủ thời tiết vẫn chưa nóng lên, mặc thêm hai lần nữa thì có thể giặt giũ được rồi."
Tạ Kiều Kiều đỡ trán, chê cô bạn mình mất mặt. Rồi sau khi ra khỏi cửa, Tạ Kiều Kiều luôn giữ khoảng cách ba bước chân với Tôn Hồi, thời gian ở trên lớp cũng cách hai người. Đến khi hai tiết học cuối cùng kết thúc, Tạ Kiều Kiều thực sự không nhịn nổi nữa, lại tìm Tôn Hồi nói chuyện.
Mặc đồ ngủ đi học có rất nhiều chỗ tốt, chẳng hạn tiết kiệm thời gian thay quần áo này, đỡ phải giặt áo khoác này. Còn điểm xấu chính là... Tôn Hồi nhận được điện thoại của Giang Binh, cô vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Phù Hiểu Vi.
Phù Hiểu Vi ngẫm một thoáng, sực hiểu ra: "À, đúng rồi! Anh ta đã đến hả?" Lúc trước trên ban công, cuối cùng cô bạn liên lạc với người chịu trách nhiệm, đối phương nói trả trước tám trăm, lại ký một phần giấy vay nợ nữa. Phù Hiểu Vi báo luôn địa chỉ trường học để anh ta tới.
Hiện tại đã đến giờ cơm trưa, bốn cô gái đang đi về phía cổng trường. Tôn Hồi dừng bước, đau khổ nhìn ngó bộ dạng của mình. Cô lôi thôi lếch thếch trước mặt người quen nhưng khi gặp người ngoài vẫn cần xinh đẹp chứ. Hết cách, muộn mất rồi! Lúc ngẩng đầu vừa vặn trông thấy Giang Binh cao lớn mặc chiếc áo khoác da cạnh bồn hoa chỗ cổng trường.
Thì ra đúng là 'Giang Binh' này! Tôn Hồi cười gian manh một tiếng. Cô cũng từng thấy hắn 'tè' cơ mà, nên mặc đồ ngủ cũng chẳng có gì to tát hết.
Giang Binh liếc mắt thì nhìn thấy Tôn Hồi 'hạc giữa bầy gà', khuôn mặt lộ rõ vẻ hồng hào non nớt dưới ánh nắng, vài lọn tóc ngắn hơi hơi vểnh, khóe miệng dường như bị mặt trời kéo lên mang một độ cong xinh đẹp, mặc một bộ đồ ngủ vải bông hình con gấu trong phim hoạt hình xem ra vừa hồn nhiên và cởi mở.
Trái đất thật nhỏ bé, xoay tới xoay lui lại gặp nhau.
Một tay giao tiền một tay đưa giấy tờ, Giang Binh giải thích: "Nó đã bán tám trăm tệ, tôi sẽ trả tiền cho cô theo đợt."
Phù Hiểu Vi gật đầu ký tên, còn đòi hắn lấy bản sao chứng minh thư đề phòng lỡ như.
Đi sang hàng phô tô bên đường, Tôn Hồi híp mắt cười chạy tới cạnh Giang Binh, thân thiết hỏi: "Cần đi vệ sinh không?", "Sao anh không lái xe đến?", "Gần đây anh rể tôi ở đâu thế?", "Hà Châu đánh nhau giỏi lắm hả?"
Giang Binh bỏ qua câu hỏi thứ nhất và thứ tư, câu thứ hai và câu giữa hắn đều trả lời theo sự thật: "Có lái xe. Sống ở trang viên Cẩm Tú!"
Tôn Hồi nghe thấy, ngoẹo cổ hỏi tiếp: "Vậy anh không cần đi vệ sinh à?"
Giang Binh bước nhanh hơn, cố gắng khiến bản thân không chú ý đến cái miệng nhỏ nhắn kia.
Đàm Đông Niên bị Tôn Hồi hỏi thăm bấy giờ đang ngồi trên sô pha trong căn hộ kiểu mới. Phòng khách lộn xộn mấy ngày trước sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trận ầm ĩ đó như thể ảo giác, đáng tiếc bản thỏa thuận li hôn trên bàn trà là hàng thật giá thật.
Đàm Đông Niên dựa vào ghế: "Hiện tại ký vào thì căn hộ này thuộc về cô, ngoài ra tôi cho cô một khoản tiền nữa. Ngày kia tôi rảnh, tới cục dân chính làm thủ tục!" Rồi anh ta nhếch môi: "Nếu bây giờ cô không ký, đợi gặp nhau trên tòa thì một xu cô cũng không có đâu. Bản thân cô đã làm gì, trong lòng cô hiểu rõ!"
Tôn Địch buồn rầu lên tiếng: "Anh phải như vậy à? Đông Niên, li hôn với em, anh lại sẽ không cưới người khác. Lẽ nào anh vẫn cưới cô ả Bành Hân kia? Chẳng qua về sau anh làm gì em cũng không quản anh nữa! Chúng ta lấy nhau đã hai năm mà anh không có một chút tình cảm ư?"
"Đương nhiên có tình cảm." Đàm Đông Niên chỉ trần nhà: "Cho nên tôi cho cô căn hộ này đây. Cô chê ít?"
Tôn Địch ngân ngấn nước mắt, đáp: "Em sẽ không li hôn với anh! Em yêu anh, em không thể nhường anh cho người khác được!"
Đàm Đông Niên cười lạnh: "Tình yêu của cô rẻ thật!"
Tôn Địch ngẩng đầu, nắm chặt tay và nói: "Kết hôn hai năm, anh ở bên ngoài nhiều nợ gió trăng như thế mà em đều mắt nhắm mắt mở. Anh coi em rộng lượng hay là không quan tâm đến anh? Bởi vì em quan tâm anh, em hiểu tính anh, em sợ cãi nhau với anh thì anh sẽ trở thành như bây giờ, cho nên em mới luôn nhẫn nhịn đấy!" Cô ấy lau nước mắt đang chảy xuống, nghẹn ngào: "Bố mẹ em coi anh là con trai ruột, gặp người khác liền khoe, có gì ngon cũng đều nhớ đến anh, ngay cả Hồi Hồi cũng ghen tị với anh. Nhà bọn em...."
Nói tới đây, Tôn Địch bị Đàm Đông Niên cắt ngang: "Được rồi, được rồi! Cô diễn trò với tôi ở đây hả? Nhà cô ngoài Hồi Hồi ra, còn có ai thật lòng nào? Có phải li hôn với tôi rồi thì nhà nghỉ của các người sụp đổ không?" Anh ta đứng dậy chỉnh chỉnh tây trang, nói tiếp: "Tôi cho cô đủ mặt mũi rồi. Cô Hai nhà cô qua đời, tôi cũng tự mình tới cửa rồi. Thế này còn không đủ?"
Tôn Địch thấy anh ta cứ định rời đi như vậy, đầu óc lập tức thành một mớ hỗn độn, cũng nhớ ra mấy ngày nay anh ta chẳng mảy may để ý tới cuộc gọi của mình, thân là Đàm phu nhân vậy mà lại cần em gái mình đi chuyển lời. Máu nóng bốc lên, Tôn Địch nói mà không suy nghĩ: "Đây là anh cho em mặt mũi sao? Em gọi cho anh mười cuộc điện thoại, anh không nhận cả chín cuộc, mặt mũi này là anh cho Hồi Hồi chứ có phải cho em đâu!"
Động tác của Đàm Đông Niên sựng lại, vốn dĩ đã muốn cất bước rời đi, nhưng nghe thấy lời ấy, anh ta nghiêng đầu nhìn Tôn Địch đang căm giận bất bình, cười 'xùy' một tiếng: "Cô còn nói tới điều này thật cơ đấy. Hay là vậy đi, nếu họ Tôn nhà các người thực sự luyến tiếc danh hiệu Đàm phu nhân, chi bằng đem Hồi Hồi cho tôi đi!"
Tôn Địch như thể nghe thấy một câu trong nghìn lẻ một đêm có thể khiến Trời long đất lở.
Trời long Đất lở còn xa lắm! Tôn Hồi mơ màng ngủ trưa. Trong mơ chẳng khác gì bị đá đè, cứ không thở nổi, cô thật sự hy vọng tảng đá có thể tự vỡ ra. Tỉnh dậy, sau lưng Tôn Hồi đẫm mồ hôi.
Thời gian lên lớp buổi chiều, Tôn Hồi ủ rũ bơ phờ. Phù Hiểu Vi chọc chọc cô: "Sao? Có phải Giang Binh đi rồi, mày không nỡ hả?" Cô bạn nhìn ra Tôn Hồi và Giang Binh quen biết sơ sơ nên mở miệng trêu đùa: "Mày cứ trả tiền thay Giang Binh đi, để hắn trả lại tiền cho mày!"
Tôn Hồi ngáp một cái: "Tao gặp ác mộng, mày đừng bắt nạt tao nữa!"
Phù Hiểu Vi ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Tao tính bùng lớp tự học buổi tối, mày có muốn đi quán net với tao không?"
Tôn Hồi chớp chớp mắt: "Quán net á?" Cô chưa từng chơi trong các quán net nên không tránh khỏi tò mò.
Không thể chống lại cám dỗ, sau bữa tới, Tôn Hồi kiên quyết theo đuôi Phù Hiểu Vi chạy tới quán net Đông Anh, theo sau là Tạ Kiều Kiều oán thán: "Chẳng mấy khi cùng hành động mà Thái Nhân Duy chỉ biết đọc sách!"
Lợi Mẫn đang gõ bàn phím, liếc thấy Tạ Kiều Kiều đang nói chuyện lại bất giác liếc sang Tôn Hồi. Tôn Hồi chỉ đợi cô nàng nhìn mình, lập tức bắn trả bằng ánh mắt sắc bén như dao, chém Lợi Mẫn chảy vài vệt máu. Ngón tay Lợi Mẫn run lên gõ sai một phím.
Hà Châu chưa đến. Lúc Phù Hiểu Vi lên mạng hơi mất tập trung. Tôn Hồi mở QQ ra chào hỏi một đám bạn bè thân thích, QQ liền náo nhiệt hẳn lên. Bạn học cấp hai và cấp ba ào ào gửi điện mừng, chúc cô sinh nhật tuổi hai mươi vui vẻ!
Tôn Hồi bối rối nhíu mày, nhìn những ngọn nến bên cạnh avatar không ngừng nhảy nhót, bấy giờ cô mới phản sực tỉnh, sửa ngay thời gian sinh nhật bị sai.
Cô đang tuổi xuân tươi đẹp, cách cánh cửa hai mươi rộng lớn còn xa lắm nhá!
Đợi Hà Châu xuất hiện, Phù Hiểu Vi liền biến mất tăm. Tôn Hồi và Tạ Kiều Kiều lên mạng việc mình mình làm. Giữa chừng Tôn Hồi đói bụng chạy ra ngoài tìm đồ ăn. Xa xa, cô trông thấy Hà Châu với Phù Hiểu Vi đứng ở cửa, bên cạnh là một tên tóc vàng.
Cô nhón chân bước lại gần, nghe thấy Hà Châu đang hỏi tên tóc vàng: "Chu Tùng Dật, Tùng của cây tùng, Dật(轶) là một chữ 'Xe'(车) với một chữ 'Thất'(失), biết người này không?"
Tôn Hồi nhíu mày.
- --------------
P/S Hình minh họa: một trong số mô hình quán cà phê -internet ở TQ, 'cơ quan công tác' của bạn Hà Châu!~~