Chơi Ngải - Nhân Quả

Chương 7:




“Bà ơi cho con hỏi vợ con ông Quảng “than” sống ở đây có phải ko?” Tôi lễ phép hỏi. Bà già nhìn tôi đầy nghi hoặc rồi thốt ra “Đến đòi nợ phải ko? Bọn họ phá sản rồi, thằng cả cũng tự sát rồi, ko có tiền trả đâu. Đi đi, nhà cũng bán rồi!”
Bà ta quay ngoắt định bỏ đi, còn tôi với mẹ tôi đứng sững sờ. Quảng “than” vốn là một đại gia giàu nhất nhì Quảng Ninh, tuy ông ta đã chết hơn một nắm nhưng với sô tài sản ko thể kể hết đó, sao có thể nói phá sản là phá sản được? Còn nữa, con trai ông ta đã chết? Nhà cũng bán luôn rồi?
“Bà ơi…” tôi chạy đuổi theo kéo tay áo bà “Chúng con đến ko phải để đòi nợ. Con đến là để gặp bà Vân. Con…là họ hàng ở nước ngoài của bà ấy, bị mất liên lạc!”
Sau khi nghi hoặc nhìn chúng tôi một lúc, bà già cũng tin tưởng, có lẽ nhìn chúng tôi ko giống đến đòi nợ lắm.
“Họ chuyển nhà rồi, ở tại một căn hộ cấp 4 trong khu…” bà già chỉ chỗ cho chúng tôi rồi định đẩy xe hàng đi, tôi lại níu bà lại hỏi “Bà ơi, vì sao con trai ông Quảng lại tự sát?”
“Người thì nói do nợ nần nên tự sát. Nhưng tôi biết, là ma ám, ko phải tự sát!” Bà già đáp, nhìn tôi đầy bí hiểm.
Giữa ban ngày ban mặt, sống lưng tôi lạnh toát!
Bà cả Vân hé cửa nhìn ra ngoài, sau khi nhận ra chúng tôi thì mới mở cửa lớn, lạnh lùng “Cuối cùng cũng tìm đến đây rồi à!” như thể biết trước có ngày chúng tôi sẽ tìm đến gặp bà ta vậy.
1 năm trước, bà ta vẫn đẹp, đẹp ngời ngời dù đã có tuổi. Vẻ đẹp sắc xảo, khôn khéo. 1 năm sau gặp lại, bà ta giống như cây cỏ bị hút hết sinh khí, khô héo một cách kỳ lạ. Những nếp nhăn trên khuôn mặt đã từng rất xinh đẹp, vẻ hằn học lộ rõ trên khuôn mặt bà ta khiến tôi liên tưởng tới người phụ nữ trong mơ kia.
Bà vẫn mặc bộ quần áo bà ba, thay áo tím bằng áo xanh nhạt, mái tóc từng đen nhánh giờ đã lốm đốm bạc.
“Ngồi xuống đi!” Bà Vân chỉ cho mẹ con tôi ngồi xuống bộ bàn ghế tồi tàn. Căn nhà cấp 4 lụp xụp, một phòng khách, một phòng ngủ, một vệ sinh, có ai từng nghĩ gia đình giàu có nhất nhì Quảng Ninh bây giờ lại phải sống khổ sở như vậy không?
“Chị à, tôi biết gia đình tôi có lỗi với gia đình chị nhiều, nhưng…” Mẹ tôi ấp úng nhìn bà ta, ánh mắt sưng đỏ mệt mỏi.
“Bà ta đến tìm cô rồi phải không?” Bà Vân cười bí hiểm, quay sang tôi hỏi. Tôi rùng mình.
“Cô…cô biết bà ta?” Tôi run rẩy hỏi lại.
“Biết? Không những biết còn rất rõ. Con trai tôi, là bà ta hại chết!” Bà Vân kích động nắm chặt tay, răng nghiến lại, ánh mắt hằn lên dữ tợn “Tất cả là vì cô ta, vì cô ta và ông chồng yêu quý của tôi. Chơi ngải thì ngải quật, đến đời con đời cháu cũng phải trả giá!”
“Chơi ngải?” Tôi với mẹ tôi ngơ ngác nhìn nhau, hỏi lại.
“Các người không biết sao? Cô ta chơi ngải mới năm được trái tim chông tôi bao nhiêu năm trời như vậy. Ông chồng tôi chơi ngải mới trở nên giàu có như vậy…” Bà Vân nhếch mép cười, lại nhìn tôi “Chiếc vòng ngọc lục bảo của cô đâu rồi!
“Chiếc vòng ngọc?” Tôi ngơ ngác hỏi “Cháu… cháu đánh vỡ rồi…”
“Hừ. Cô ta để lại cho cô một lá bùa bảo vệ, cô lại đánh vỡ. Lá bùa đó, đáng lẽ ra phải dành cho con trai tôi, nhưng ông ta lại nghiễm nhiên đưa nó cho cô ta. Mà cô ta có lẽ đã đoán trước bà ta sẽ ám cô, liền để lại cho cô!”
“Chị nói rõ hơn được không, sao lại chơi ngải? Tôi không tin Diệu sống thất đức như thế…” Mẹ tôi lắc đầu, không tin “Có lẽ chị đã hiểu lầm rồi!”
“Thất đức?” Bà Vân cười nhếch mép “Cướp chồng người cô ta còn dám, hay chị nghĩ cướp chồng người khác không phải việc thất đức?” “Tôi…tôi…” Mẹ tôi ấp úng. Tôi nắm tay mẹ, lắc đầu.
“Cô có thể nói rõ mọi chuyện được không? Dù sao gia đình cô, gia đình cháu cũng đang bị cuốn vào việc này. Cháu đã đến gặp rất nhiều thầy cúng nhưng bọn họ đều lắc đầu, không thể giúp gì được. Cháu xin nói thật, cháu đã rơi vào đường cùng rồi. Hàng đêm cháu thường mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, thỉnh thoảng là tiếng khóc nỉ non, có khỉ là tiếng cười man dại, tiếng gõ cửa… Bà ta, bà ta đang ám ảnh cuộc đời cháu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.