“Lỡ ông ấy chết rồi thì sao hả mẹ?”
Mẹ tôi nghe vậy liền hoảng sợ, lắc đầu “Không, không thể như thê được, ông ta ko thể chết… Tâm à, còn nước còn tát, mẹ ko thể để con xảy ra chuyện gì được!”
Tôi thương mẹ. Nhìn mẹ tôi vì mình mà như già đi cả chục tuổi, mái tóc lơ thơ bạc, cảm thấy thật bất hiếu. Bà ko phải mẹ ruột tôi nhưng chăm sóc tôi từ bé, yêu thương tôi hơn cả con ruột của bà. Thậm chí bà còn nói kể cả đổi mạng của bà cũng mong cho tôi được bình an. Mẹ ruột ư? Nhiều khi máu mủ ruột già còn ko bằng người nuôi ta từ tấm bé.
Rất may là trong mơ, tôi biết tên của ông thầy phù thuỷ kia là Hoang. Bởi vậy vận dụng một số mối quan hệ, tôi cũng tìm được địa chỉ của ông ta ở huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang, một thầy phù thuỷ già nổi tiếng cao tay ấn, chuyên luyện bùa ngải. Thậm chí nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí cũng từng tới đó tìm ông ta cầu canh xin bùa.
Ngồi xe mất nhiều tiếng đồng hồ, vừa mệt mỏi về tinh thần, vừa mệt mỏi về thể xác, khi đến nơi cũng đã là sẩm tối. Tôi và mẹ tay xách balo dò đường tìm vào thôn làng của thầy Hoang, một thôn nhỏ nằm sâu trong núi, thậm chí còn ko có đường để xe máy đi vào, chỉ có thể đi bộ. Mệt đến đâu cũng có thể chịu đựng được, chỉ cần được việc, tôi nắm chặt tay tự nhủ. Trong cảnh chiều tà tranh tối tranh sáng, hắt lên bóng rừng cây ảm đạm, tôi lại thấy buồn đến nao lòng. Buồn vì sô phận của mình, cũng buồn vì hoàn cảnh trớ trêu tôi phải gánh ngày hôm nay. Một người phụ nữ mặc quần áo sặc sỡ, đầu đội khăn đỏ, lưng địu một cái giỏ bước từ phía xa đến. Trong cảnh chiều muộn, bóng dáng của cô ta khiến tôi hoảng hốt. Trang phục này, hình dáng này làm tôi gợi nhớ đến “bà ta”, trong giấc mơ của tôi, bà ta cũng thường mặc trang phục kiểu như vậy.
“Mẹ…con thấy bà ta…” Tôi kéo tay mẹ tôi lại, run rẩy.
“Bà ta? Con đừng thần hồn nát thần tính, đó là người dân tộc từ bản ra đấy, là người, ko phải ma…” Mẹ tôi vỗ tay tôi trấn an.
Cô gái dân tộc Dao bước nhanh tới, nhìn hai chúng tôi từ nơi khác đến, ánh mắt có phần kỳ lạ. Mẹ tôi kéo tay cô ta lại, hỏi “Cô gái, cô ở trong làng đó phải ko?”
Cô gái nhìn chúng tôi có vẻ hồ nghi.
“Cô có biết tiếng Kinh ko?” Mẹ tôi lại hỏi. Cô ta gật đẩu
“Tôi muốn tìm nhà thầy Hoang, thầy Hoang sông ở làng này phải ko?” Khi nhắc đến thầy Hoang, đôi mắt cô ta chợt ánh lên một tia khác lạ, bàn tay hơi run rẩy.
“Không…không…không biết…về đi…” Cô ta hoảng sợ giật tay khỏi tay mẹ tôi, dợm bước đi. Tôi kéo cô ta lại “Xin cô chỉ đường…” Tôi rút trong túi ra tờ một trăm ngàn, huơ huơ trước mặt cô ta. Nhìn tờ tiền màu xanh trong tay tôi, cô ta có vẻ suy nghĩ lung lắm. Tôi biết một trăm ngàn với tôi chẳng đáng là bao nhiêu, nhưng với một cô gái dân tộc, đây là một số tiền ko
nhỏ.
“Thầy Hoang ở cuối làng…trong ngôi nhà to… trước cửa có một cây xà cừ…” Cô ta đáp lời chúng tôi bằng giọng Kinh lơ lớ “Nhưng…” “Nhưng sao?” Tôi vội vã hỏi.
“Thầy Hoang ốm nặng sắp chết rồi, các người đừng tìm ông ta, sợ lắm!” Cô ta nói xong thì cầm lấy tờ tiền trong tay tôi, bỏ đi như ma đuổi. Chưa chết, ông ta chưa chết? Thật may. Tôi và mẹ tôi nắm tay nhau, trong mắt là sự vui mừng ko thể giấu.
Tôi đứng trước căn nhà sàn mà trước cổng là cây xà cừ, nằm khuất tận cuối làng, theo chỉ dẫn của cô gái dân tộc. Căn nhà có vẻ u ám, chỉ có ánh điện mờ mờ hắt ra từ giữa nhà khiến chúng tôi nhận biết là trong nhà có người.
“Thầy Hoang ơi…” Tôi gọi lớn “Thầy Hoang ơi…” Khoảng 1 phút sau, có một chàng thanh niên trẻ mặc quần áo người Dao tiến ra mở cửa. Khuôn mặt anh ta cũng thuộc dạng khôi ngô, mũi cao da trắng, chỉ có làn da quá mức trắng và dưới quầng mắt lại thâm đen như thể thức đêm lâu ngày.
“Tìm thầy tôi à?” Anh ta nhìn chúng tôi từ đầu đến chân vẻ đánh giá.
“Vâng, chúng tôi tới tìm thầy Hoang!”
“Về đi, thầy tôi ốm lắm rồi!” Anh ta lắc đầu. “Xin anh giúp chúng tôi, chúng tôi từ xa đến đây. Vả lại…nếu không phải bước đường cùng chúng tôi sẽ ko đi từ Hà Nội tới tận nơi này để tìm thầy Hoang đâu!” Tôi nắm lấy cánh cổng, van nài.
Anh ta gãi đầu “Nhưng thầy tôi ốm lắm rồi, ko thể giúp gì cho cô được!”
“Vậy…vậy chúng tôi xin vào gặp thầy nói chuyện vài phút, đươc ko? Xin anh…” Tôi rưng rưng nước mắt. “Thôi được!”
Nhà thầy Hoang rất đơn sơ, giữa nhà là một cái bếp, trên tường là rất nhiều những thứ rễ cây khô kỳ dị treo lủng lẳng. Đặc biệt nhất là trong nhà của ông ta có một mùi gì đó tanh tanh, tựa như mùi máu, khiến tôi vô cùng khó chịu. Anh chàng người Dao dắt tôi vào buồng trong, nơi thầy Hoang đang nằm đắp chăn, bên cạnh là một ngọn đèn dầu khiến căn phòng trở nên quỷ dị, mờ ảo. Bước vào đây, mùi tanh nồng kia càng xộc lên khiến tôi buồn nôn vô cùng.