Chốn Hư Vô

Chương 36:




Hồ Lăng về đến nhà, Tôn Nhược Xảo còn đang lẩm bẩm gì đó, cô cũng lười nghe, lấy điện thoại rồi về phòng nằm ra giường.
Đã sắp đến mười hai giờ rồi, tiếng chuông đồng hồ nửa đêm vừa điểm, điện thoại cô bắt đầu run liên tục. Cô nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, có một vài cái gửi vào nhóm, cũng có vài người gửi riêng. Hồ Lăng lướt một vòng, không xem kĩ, cô chỉ đợi tin nhắn của người nào đó thôi.
Cô thầm tính toán thời gian trong lòng, chắc là anh cũng đã về tiệm rồi mà nhỉ…
Hồ Lăng mất kiên nhẫn nằm lăn lộn trên giường, chuyện gì thế này, không nên thế này đâu, chẳng lẽ chỉ có mỗi cô cảm thấy còn chưa thỏa lòng sao?????
Cô đợi mà phiền hết cả lòng, rồi cũng chẳng cam tâm từ bỏ như vậy, nghĩ rồi lại nghĩm tìm đại một tin nhắn chúc mừng năm mới trong group rồi gửi đi.
Qua một lúc lâu sau anh mới trả lời.
“Lượm ở đâu đó, chẳng có chút thành ý nào cả.”
Cô nhận được tin nhắn của anh, kích động đến mức chẳng còn buồn ngủ, cố ý nhịn một hồi mới trả lời.
“Gửi theo nhóm đó, có anh là tốt lắm rồi, anh vừa về à?”
Lần này anh trả lời rất nhanh.
“Không, vừa đi hâm thuốc.”
“Anh lại đau dạ dày à?”
“Có hơi hơi.”
“Cho chừa uống nhiều rượu, ăn nhiều đồ ăn như vậy.”
“Dì làm vất vả, tôi ăn ít thì không ổn.”
Hồ Lăng cảm thấy vui vẻ một cách lạ thường, nằm sấp ra giường cười một lúc, cô lật người, hỏi anh: “Có phải là anh trông tiệm một mình không?”
Triệu Lộ Đông trả lời: “Đúng thế.”
“Có chán không?”
“Cô nghĩ sao?”
Hồ Lăng mím môi cười, gõ chữ: “Thấy hôm nay anh biểu hiện khá tốt, có muốn bổn tiên nữ hạ phàm chơi game với anh không?”
Qua một lúc sanh anh mới trả lời.
“Ngày nào cô cũng tẩy não mình như vậy, không sợ hôm nào đó uống nhiều thật rồi thì sẽ bay từ ban công xuống à?”
“Đừng có nhiều chuyện, anh có chơi không?”
“Chơi.”
Hồ Lăng cười giễu cợt một cái, xuống giường mở máy tính.
Cô mở cái máy tính già cả của mình lên, mở cái có hiệu quả thấp nhất, đánh mấy ván LOL với Triệu Lộ Đông. Vì máy móc cũ kĩ quá rồi, chơi game thì không thể đăng nhập thiết bị âm thanh khác, cô đề nghị gọi âm thanh qua weixin, giây tiếp theo, Triệu Lộ Đông đã gửi lời mời gọi video cho cô.
Tim Hồ Lăng nhảy thịch một cái, đã nói là âm thanh rồi mà, sao lại gọi thẳng qua video?!
Hồ Lăng lập tức chỉnh trang đầu tóc, thoa một lớp son, nghĩ một lúc, rồi lại chỉnh đèn một chút, tìm được góc độ ấm áp nhất mới nhận lời cuộc gọi.
Đặt ở bên cạnh, để lộ nửa gương mặt.
Triệu Lộ Đông ở trong phòng làm việc, dùng weixin trên web, camera cố định, mặt mày rõ ràng vô cùng.
Số người chơi game đêm giao thừa khá nhiều, bầu không khí hôm nay chủ yếu là vui vẻ, mọi người vào ván, chúc nhau năm mới vui vẻ. Hồ Lăng và Triệu Lộ Đông đi đường đôi, Hồ Lăng đánh phụ trợ, cố hết sức để nghĩ cách phá Triệu Lộ Đông. Ví dụ như chọn Tahm Kench*, khi Triệu Lộ Đông sắp diệt địch, thì cô sẽ nuốt luôn Triệu Lộ Đông.
*Tahm Kench: Là tướng trong LMHT, còn có tên gọi là Cá trê vì hình dạng của nó, nó có tuyệt chiêu là nuốt địch, nhưng thỉnh thoảng cũng có người tự nuốt đồng đội của mình.
Đương nhiên Triệu Lộ Đông có thể nhìn ra là Hồ Lăng đang cố ý rồi, cũng không giận, hai người cứ thế vừa đánh cho vui, vừa tán gẫu.
“Đúng rồi, chuyện của Bki có phần tiếp theo không?” Hồ Lăng hỏi.
“Có, chắc chắn cậu ta sẽ tham gia.”
“Chuyện này chắc chắn rồi?”
“Ừm, cậu ta đã hẹn với BYG, mội câu lạc bộ có tiếng, ba người chơi giỏi sẽ dẫn dắt cậu ta, có lẽ là có cảm giác an toàn rồi. Nào, để ý cái này.”
Anh làm ký hiệu vào một lùm cỏ trên bản đồ, Hồ Lăng giả đui giả mù, đi vào đó, bị người bên đội bạn núp trong đó dứt luôn.
“Đã bảo cô để ý rồi.”
“Triệu Lộ Đông! Biết rõ là có người còn kêu tôi đi vào! Có phải muốn hãm hại tôi không!”
Anh cười khà khà.
Màn hình của Hồ Lăng biến mất, cô chọn vào nhân vật của Triệu Lộ Đông để xem.
“Anh nói chuyện này với Dưa Leo chưa?”
“Vẫn chưa, đợi qua tết rồi nói.”
“Anh cảm thấy Dưa Leo sẽ đi chứ?”
Mấy chuyện báo thù kiểu này Hồ Lăng chỉ thấy trên phim thôi, huống hồ độ khó cao như vậy, làm không tốt thì càng mất mặt hơn.
“Không biết nữa, khả năng cao là có đó.” Triệu Lộ Đông đi đường dưới làm một loạt thao tác, 1VS2, thuận lợi diệt hai tên, rồi chọn lối về.
Hồ Lăng không nói gì, Triệu Lộ Đông nói tiếp: “Không ai bằng lòng chịu nổi oan kêu không thấy này, còn khiến mẹ mình chịu nhục. Cậu ấy là con trai, còn trẻ như vậy nữa, chút tâm huyết này thì vẫn còn.”
Hồ Lăng chơi với Triệu Lộ Đông đến nửa đêm, mí mắt đánh nhau, vẫn cố sức không chịu ngủ. Đến mấy ván cuối căn bản không nhớ nổi mình chơi tướng nào nữa, cũng không nhớ Triệu Lộ Đông đã nói những gì.
Hơn bốn giờ sáng, Hồ Lăng không thể kiên trì nổi nữa, chúc Triệu Lộ Đông ngủ ngon, ngã ra giường đánh một giấc.
Bà con thân thích nhà Hồ Lăng chẳng bao nhiêu, chúc tết rất đơn gian, tốn hết hai ba hôm là đã đi xong hết rồi. Sang mùng ba Hồ Lăng bắt đầu rãnh rỗi, không có gì làm nên mò ra tiệm. Tiệm vẫn chưa mở cửa, Triệu Lộ Đông lên kế hoạch năm mới sẽ sửa sang lại tiệm một chút, Hồ Lăng nói phải thiết kế đã, tìm một đống ảnh, bị Triệu Lộ Đông nhận xét bằng câu “hoa hòe hoa sói”, toàn bộ phí cả.
Cuối cùng tự bản thân Triệu Lộ Đông làm hết, anh tháo cửa chính dưới sự quan sát của Hồ Lăng, rồi dựng một tấm Alu* đen. Cả công trình từ thiết kế đến mua vật liệu cho đến thi công, đều do một mình Triệu Lộ Đông hoàn thành. Hiệu suất của anh cực nhanh, ngậm một điếu thuốc xắn tay áo, gõ gõ đập đập, mấy ngày là làm xong hết.
*Mặt dựng Alu là những tấm nhôm alu bao bọc bên ngoài mặt tiền. Nó thay thế cho những bức tường thô sơ bao quanh tòa nhà hay công trình nào đó. Dịch vụ thi công mặt dựng alu với 2 công dụng chính đó là bảo vệ bề mặt tiền cho tòa nhà và làm tăng tính thẩm mỹ riêng biệt.
Năng lực làm việc của anh làm Hồ Lăng kinh ngạc, theo lý mà nói mấy anh trai chỉ biết cắm đầu vào game như này thì chắc chỉ toàn là đồ bỏ thôi mà?
“Con tưởng người ta giống con à?” Hồ Lăng mang cả nghi vấn này về nhà, không ngoài dự đoán lại bị Tôn Nhược Xảo la nữa. “Nhà Tiểu Đông chỉ có một mình thằng bé là đàn ông, đương nhiên là cái gì cũng phải biết. Cũng chỉ có con thôi, làm gì cũng không xong, ăn gì thì lại nhanh nhất, cả ngày chỉ biết ra vẻ!”
Hồ Lăng không vui rồi.
“Mẹ khen anh ấy thì khen, tại sao lại kéo luôn cả con vào.”
Tôn Nhược Xảo nói: “Cái gì mà gọi là kéo vào? Lớn lên chung với nhau cả, nếu mà con đỡ lo được bằng một nửa của Tiểu Đông, thì giờ mẹ cũng đi chơi khắp nơi giống với dì Triệu của con rồi.”
Hồ Lăng bị lỗ tai.
“AAAA! Phiền chết đi được!”
Mùng bảy đầu năm, WHY X chính thức mở cửa hoạt động.
Huyên Tử cũng dẫn theo Dưa Leo đi từ tỉnh ngoài trở lại.
Quê của Dưa Leo sản xuất nhiều sơn hào hải vị, lần này cũng mang kha khá đến, Hồ Lăng chọn vài món trong đống đó, phát hiện có cả nấm. Cô cực kỳ thích ăn nắm, len la lén lút cưỡm đi hết.
Khi Triệu Lộ Đông tóm được cái túi của Hồ Lăng, thì đã giải thích như vậy – “Để cho anh cũng phí thôi, dì đi du lịch rồi, anh cũng chẳng thể nào nấu cơm được, đến lúc đó đợi mẹ tôi hầm canh xong thì mang đến cho anh.”
Kết quả là lấy luôn nấm đi, còn canh thì không thấy hồi âm.
Triệu Lộ Đông đã quen từ lâu rồi.
Vào ngày thứ hai Dưa Leo quay về tiệm, Triệu Lộ Đông tập trung mọi người, mở một cuộc họp nhỏ.
“… Có một chuyện thế này.” Triệu Lộ Đông vẫn châm một điếu thuốc như bình thường, bắt đầu mở lời. Tư thế khi anh ngồi hút thuốc trên ghế khiến Hồ Lăng nhớ đến bộ phim điện ảnh “Bố già*”. Tiếc là cơ thể của Triệu Lộ Đông không được thành thục như thế, miễn cưỡng thì cũng chỉ coi như là Marlon Brando* thời niên thiếu thôi, còn phải là bản hoạt hình nữa.
*Bố già là một bộ phim hình sự sản xuất năm 1972 dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mario Puzo và do Francis Ford Coppola đạo diễn. Phim xoay quanh diễn biến của gia đình mafia gốc Ý Corleone trong khoảng 1Dưa Leo năm từ 1945 đến 1955. (Theo Wikipedia)
* Marlon Brando nam chính phim Bố già.
Vào lúc tư duy của Hồ Lăng bay cao bay xa, Triệu Lộ Đông đã nói xong chuyện mời thi đấu rồi.
Bki là tâm bệnh của Dưa Leo, vừa nghe đến tên của cậu ta, sắc mặt Dưa Leo đã hơi sai sai rồi.
Triệu Lộ Đông hỏi Dưa Leo: “Cậu muốn tham gia không?”
Dưa Leo không nói gì.
Triệu Lộ Đông nói tiếp: “Bki đi là do nhận lời mời tham gia của bên câu lạc bộ, coi như là tạo thành nhóm minh tinh.”
A Tân hỏi: “Đội của họ đỉnh không?”
Triệu Lộ Đông: “Coi như là ba dắt một đi, trình độ của ba người còn lại khá tốt. Bki là nhờ hot nên mới được mời đi, gắn tên vào câu lạc bộ BYG, hai bên coi như là có lợi cho nhau vậy.”
Dưa Leo cúi đầu, nói nhỏ: “… Họ tìm Bki chắc tốn khá nhiều tiền nhỉ? Chắc chắn nền tảng sẽ push họ.”
Triệu Lộ Đông thẳng người, hai bàn tay chống gối, điếu thuốc hơi dốc xuống một góc mười lăm độ. Giọng anh không cao, nhưng hết sức rõ ràng. “Cậu đừng quan tâm những thứ khác, chỉ nói là muốn đi hay không? Cậu muốn, mọi người đi với cậu.”
Mỗi câu “Mọi người đi với cậu”, làm Hồ Lăng nghe mà có hơi kích động.
Triệu Lộ Đông nói: “Mặc dù đi thì không chắc chắn sẽ thắng, nhưng mà ấy… có mất mặt thì anh em mình mất mặt chung. Chịu ấm ức kiểu này, có cơ hội thì phải trả lại mới được.”
Sắc mặt Dưa Leo đỏ lên, giọng có hơi run.
“Vậy… ai đi với em thế?”
Triệu Lộ Đông chỉ mình, rồi lại chỉ vào một hướng khác, mọi người quay đầu nhìn, là Bạch Minh Hạo đang ngồi trong góc hút thuốc một mình.
Hình như Triệu Lộ Đông chưa thông báo trước chuyện này cho Bạch Minh Hạo, dẫn đến việc Bạch Minh Hạo cảm thấy hết sức kinh ngạc với ngón tay của anh, ngơ ngác một chốc, cười hừ nói: “Em?”
Triệu Lộ Đông gật đầu: “Đúng, chính là cậu.”
Dưa Leo ít khi qua lại với Bạch Minh Hạo, căn bản không có giao tình gì cả, nhìn Triệu Lộ Đông bằng ánh mắt có hơi không chắc chắn, Triệu Lộ Đông cho cậu một ánh mắt yên tâm.
“Yên tâm.”
Bạch Minh Hạo cười lạnh: “Yên cái gì tâm, ai nói em tham gia chứ? Cái cuộc thi rác rưởi gì thế, tiền thưởng không đủ nhét kẽ răng nữa, chán chết đi được.”
Dưa Leo có hơi uể oải cúi đầu xuống.
Cằm Hồ Lăng gác trên quầy, hóng chuyện trước mặt. Tiếp xúc một thời gian lâu như vậy rồi, Hồ Lăng cảm thấy Bạch Minh Hạo là một người có tính tình hơi lạnh nhạt, cậu không giống kiểu người như Triệu Lộ Đông, rất xem trọng bạn bè.
Triệu Lộ Đông gõ gõ bàn: “Vì tiền thưởng ấy à?” Mà tiếp đó không đợi Bạch Minh Hạo kịp nói thêm gì, thì đã quay sang nhìn Dưa Leo đang không biết làm sao. “Không sao, đừng quan tâm đến cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ đi.”
Bạch Minh Hạo nhíu mày.
Dưa Leo hỏi: “… Vậy còn một người nữa thì sao?”
Triệu Lộ Đông suy tư: “Còn một người nữa ấy à, để anh nghĩ thử.” Não anh lọc một lượt những cao thủ FPS có thời gian trong tiệm net. Vào ngay lúc này, bỗng nhiên có một người đập bàn, Triệu Lộ Đông quay đầu, nhìn thấy có một cánh tay thon dài giơ lên.
Hồ Lăng nói: “Tôi đăng ký!”
Hồ Lăng cũng không phải muốn đăng ký thật, nhưng muốn làm cho bầu không khí sôi nổi hơn một chút, tiện để thưởng thức bộ dạng ngáp ruồi của Triệu Lộ Đông thêm lần nữa.
Quả nhiên anh cắn răng, nói: “Cô đừng có mà gây rối.”
“Tôi gây rối gì rồi? Đăng ký cũng không được nữa hả.” Hồ Lăng khiêu khíc, “Nhóm của người ta có thể ba kéo một, tại sao chúng ta không thể?”
Có người vỗ tay.
Triệu Lộ Đông nhìn Bạch Minh Hạo, cậu nói: “Chị ấy nói có lý đó.”
Triệu Lộ Đông: “Bki có thế nào đi nữa thì cũng còn chút đẳng cấp, cô nát như vậy, ai mà kéo nổi?”
Bạch Minh Hạo: “Không có em nào nát hết, chỉ có trình không đủ cao thôi.”
Triệu Lộ Đông: “…”
Hồ Lăng nhảy lên cổ vũ cho Bạch Minh Hạo.
“Nói hay lắm!”
Vốn cô tính là là chọc cho Triệu Lộ Đông tức tí thôi, sau đó thì sẽ bớt bớt lại, chẳng ngờ Triệu Lộ Đông lại nói: “Em đổi ý rồi, chị ấy tham gia, thì em tham gia.”
Hồ Lăng: “…”
Triệu Lộ Đông nhìn Hồ Lăng bằng ánh mắt trầm ngâm, cặp mắt nghiêm túc hiếm thấy này khiến Hồ Lăng đổ mồ hôi lạnh. Ở một mặt ý nghĩa nào đó thì Triệu Lộ Đông có hơi giống với Dưa Leo, một khi mà đụng đến những chuyện liên quan đến game, thì cực kỳ dễ nghiêm túc.
Hồ Lăng nhìn Bạch Minh Hạo ho vài tiếng, nói: “Cái này, tôi nói giỡn thôi.”
Bạch Minh Hạo im lặng hai giây, đáp: “Vậy bỏ đi. Cuộc thi này chán quá, dẫn theo gái thì còn chút ý nghĩa, không dẫn thì thôi tôi không đi nữa.” Nói xong thì đeo tai nghe, bắt đầu nghe nhạc.
Triệu Lộ Đông lại nhìn Hồ Lăng, Hồ Lăng giơ tay vô tội.
Tôi nói đại thế thôi, ai biết cậu ấy lại coi như thật chứ?
Cô ra hiệu bằng mắt với Triệu Lộ Đông, ý là anh khoan hẳn hấp tấp.
Triệu Lộ Đông tiếp tục thảo luận với Dưa Leo về cuộc thi, Hồ Lăng chạy đến ngồi cạnh Bạch Minh Hạo, nói nhỏ: “Bạch gia…”
Bạch Minh Hạo liếc mắt, Hồ Lăng nói: “Vừa nảy tôi giỡn chút thôi, nói đại ấy mà.”
Bạch Minh Hạo: “Tôi không có giỡn.”
Tướng tá Bạch Minh Hạo nhẹ nhàng, xét về khí chất thì người cứ như tên, chỉ một chữ thôi – “bạch”. Da trắng, cũng thích mặc đồ trắng, cả người cứ bồng bềnh. Tướng cậu không được tính là cao, tầm khoảng một mét bảy lăm, cực kỳ cực kỳ ốm, xương cậu cũng nhẹ, môi cậu cũng mỏng nữa, nhìn cứ hệt như người giấy vậy.
Hồ Lăng chưa từng nghe cậu nói chuyện lớn tiếng, cũng chưa từng thấy cậu gấp gáp vì chuyện gì cả, cả người cậu nhìn cứ như thấu hết cả.
Bạch Minh Hạo hỏi: “Chị không muốn tham gia thi đấu với chúng tôi à?”
Hồ Lăng cười gượng nói: “Không phải, trình độ của tôi kém, không phải là sợ kéo mọi người thụt lùi à.”
Bạch Minh Hạo: “Chị không tin anh Đông hay là không tin tôi?”
Hồ Lăng nói một cách nghiêm túc: “Không, tôi không tin chính mình.”
Bạch Minh Hạo cười rồi.
Thật ra nếu chỉ xét bề ngoài, Bạch Minh Hạo không phải là rất xuất sắc, cậu không đẹp trai như Triệu Lộ Đông, cũng hông xinh xắn như Nico. Nhưng cậu có khí chất độc đáo của mình, cái cảm giác thông minh vừa tùy ý mà lại vừa tà tính, cực kỳ thu hút người khác.
Hồ Lăng luôn sùng bái cậu như kiểu một “nam thần” loại khác, theo như Triệu Lộ Đông hình dung, mỗi lần cô nói chuyện với Bạch Minh Hạo thì thái độ rất là nịnh nọt.
Hồ Lăng nói nhẹ nhàng: “Cậu coi như thương Dưa Leo chút đi, cậu nhìn kìa cậu ấy bị dày vò thảm đến cỡ nào. Còn cả Huyên Tử nữa, cặp uyên ương số khổ này, một tháng này đã ốm đi biết là bao rồi.” Bất giác Hồ Lăng để lộ thái độ cầu xin rất thành khẩn, giọng nói mềm mại, ánh mắt cũng mềm mại, tướng tá cũng mềm mại.
Cặp mắt thon dài của Bạch Minh Hạo nhìn cô, cười nói: “Chị làm nũng với tôi đó hả?”
Hồ Lăng bĩu môi.
Bạch Minh Hạo: “Không sợ có người đau dạ dày hả?”
Đáy lòng Hồ Lăng nhảy thịch một cái, mắt liếc nhìn sau lưng Bạch Minh Hạo, Triệu Lộ Đông đang nói gì đó với Dưa Leo, nhưng hình như có hơi không tập trung lắm.
Cô lại tập trung chú ý, nhưng bị ánh mắt nghiền ngẫm của Bạch Minh Hạo làm cho thảm bại hoàn toàn.
Cái người này…
Bạch Minh Hạo cười nhẹ nói: “Chị suy nghĩ chút đi.”
Hồ Lăng cúi đầu: “Suy nghĩ cái gì?”
Bạch Minh Hạo: “Chị tham gia, thì tôi tham gia.”
Hồ Lăng hít một hơi thật sau.
“Cậu quyết định thế rồi?”
“Ừm hứ.”
“Được, tôi tham gia.”
“Ok, vậy tôi cũng tham gia.”
Bạch Minh Hạo đáp ứng tham gia thi đấu hết sức nhẹ nhàng, sau đó tiện tay mở một trò đẩy tiền nào đó không biết tên.
Hồ Lăng cảm nhận được thái độ nhẹ nhàng thoải mái của cậu, nói: “Bạch gia, cậu để tâm chút đi mà.”
Bạch Minh Hạo: “Làm sao thế?”
Hồ Lăng: “Chuyện này rất quan trọng với Dưa Leo.” Đối với Triệu Lộ Đông cũng thế, hình như anh đã trông chờ cuộc thi này rất lâu rồi.
Bạch Minh Hạo không nói gì, chuyên tâm chơi game, lại như là đang nghĩ gì đó. Hồ Lăng ngồi bên nhìn một lúc, Bạch Minh Hạo thao tác bằng một tay, tiền xu cứ rơi ngày càng nhiều, cậu lại chẳng để rớt đồng nào, cuối cùng tốc độ tay cậu nhanh như phim khoa học viễn tưởng vậy đó.
Hồ Lăng nhìn mà mồ hôi đổ đầy đầu, nói một cách yếu ớt: “Bỏ đi bỏ đi, coi như tôi chưa nói, cậu cứ chơi game thoải mái đi.”
Cô đứng dậy đi, bỗng nghe Bạch Minh Hạo nói một câu: “Không phải là xả giận cho cậu ta à?” Hồ Lăng hơi ngừng lại, Bạch Minh Hạo nhìn màn hình, nói một cách nhàn nhạt: “Tôi hiểu. Yên tâm, tôi sẽ giúp mà.”
Nói là như thế, Hồ Lăng nhìn biểu cảm của cậu, cứ cảm thấy cậu còn lời chưa nói.
Bên phía Triệu Lộ Đông cũng đã họp xong rồi, Hồ Lăng nói tin tức quyết định tham gia thi đấu với anh, dưới ánh mặt cạn lời của anh thì cảnh cáo: “Bây giờ tôi đã là đội viên rồi, anh đừng có đả kích sự tích cực của tôi đó, nói không chừng tôi là thiên tài game bắn súng ẩn thân đó.”
Triệu Lộ Đông: “Ồ, thiệt á hả?”
Hồ Lăng kéo anh đến quầy thu ngân uống thuốc, khi nấu nướng, cô nhớ đến những gì Bạch Minh Hạo đã nói, lặp lại một lần cho Triệu Lộ Đông.
“Anh nói xem cậu ấy có ý gì?”
“Làm sao thế, câu này chẳng có vấn đề mà.”
Không có vấn đề gì à?
Hồ Lăng thầm nghĩ, lẽ nào là do cô nghĩ nhiều rồi sao?
Hồ Lăng lại hỏi: “Tình hình trong nhà cậu ấy như thế nào? Tôi nhớ hình như hồi nhỏ có gặp cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy chẳng lộ mặt là mấy.” Cô nhớ lại một cách nghiêm túc, “Giữa lúc đó cậu ấy có chuyển đi một thời gian đúng không?
“Ừm.” Triệu Lộ Đông cười cười. “Chuyển đi rồi, cô hứng thú với cậu ấy vậy đó hả?”
Hồ Lăng lập tức nói: “Ai hứng thú chứ.” Vốn cái mà cô nghĩ không phải chuyện này. “Chỉ là…” Cô nhìn bóng hình ngồi ở một góc của Bạch Minh Hạo, không nói nên lời.
Triệu Lộ Đông châm một điếu thuốc, hơi liếc nhìn Bạch Minh Hạo, cuối cùng vỗ vỗ vai Hồ Lăng.
“Không sao, đừng nghĩ nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.