Chốn Hư Vô

Chương 57:




Nếu nói có thể là những chuyện khác Triệu Lộ Đông không để tâm, nhưng anh chơi game thì cực kỳ nghiêm túc. Cả đời này của anh số lần lơ là khi đang chơi game có thể đếm trên bàn tay, lần trước có lẽ là từ lúc anh chơi CS ở nhà từ một năm trước rồi, Triệu Uyển Uyển gọi điện thoại cho anh bảo mình bị xe điện đụng trúng, anh quăng chuột tức tốc đi đến đó.
Trong game có một chuột dẫn theo một mèo*, đang ngây ngốc đứng ở đó, đối thủ tìm được diệt gọn cả hai.
*Ván này anh Đông chọn Twitch là hình chuột, chị Hồ chọn Yuumi là hình mèo.
Đồng đội nhắn tin hỏi: “Mẹ nó đừng có mà kéo nhau nha!”
Tình hình cực tệ, ưu điểm duy nhất đang nằm trên người ad.
Hồ Lăng thấy, nói: “Làm gì đó, đồng đội đang nói anh đó.”
“…… Ồ.” Hình như anh đã tỉnh lại rồi, thao tác chuột quay lại đường dưới.
Tai nghe yên lặng, tiếng anh cười cũng không nghe thấy nữa, chỉ còn lại nhạc nền trong game thôi.
Qua một lúc sau, cuối cùng anh cũng tỉnh táo, nói: “Hồ Lăng.”
Hồ Lăng: “Đừng phân tâm! Ván này vẫn còn cơ hội đó.”
Triệu Lộ Đông lại ồ một tiếng.
Anh dẫn theo Hồ Lăng vừa đi vừa trộm người, cuối cùng cũng cố gắng thắng lại ván này.
Khi màn hình hiển thị chữ “WIN”, Triệu Lộ Đông mới mở miệng: “Hồ Lăng.”
“A Tân!” Hồ Lăng giơ tay gọi A Tân, “Cậu lại đây xem giúp chị với! Máy này hơi lag rồi nè!”
Triệu Lộ Đông: “………..”
Hình như anh đã hiểu chuyện đang như thế nào rồi, ngồi dựa vào ghế, châm một điếu thuốc.
A Tân chạy từ khu vực nghỉ ngơi sang.
“Làm sao thế làm sao thế?”
“Lag.”
“Không thể đâu, để em xem thử.”
Cậu mân mê nó một lúc.
“Cũng đâu có lag đâu.”
“Lúc nảy chị chơi game bị lag.”
“… Hớ, anh Đông anh xem thử đi, có vấn đề gì không?”
Ai đó liếc mắt qua đây, A Tân nói: “Sao thế, anh xem thử giúp em đi chứ, anh rành hơn em mà.”
Triệu Lộ Đông lại nhìn Hồ Lăng, Hồ Lăng chớp chớp mắt với anh.
Triệu Lộ Đông hết cách đành rướn người sang, ba người chụm vào một chỗ, bắt đầu kiểm tra cái máy tính không hề có bất cứ vấn đề gì.
Lúc này, Triệu Lộ Đông cảm giác được có một cánh tay, đang lướt từ đùi anh mò xuống dưới.
A Tân suy tư: “Có phải là bị chiếm dụng mạng không? Hay là bị đổi nguồn rồi, nhưng cũng không thể nào…”
Triệu Lộ Đông đặt tay lên mặt bàn, miệng ngậm điếu thuốc, thế nên bị khói thuốc hung cho híp mắt lại.
Bàn tay đó ở ngay tầm mắt của A Tân, cậu cúi đầu là thấy, chỉ là cậu đã tập trung hết tinh thần vào máy móc thiết bị rồi.
“Anh Đông, anh làm gì đó? Kiểm tra đi.”
Triệu Lộ Đông không nói gì, chỉ làm và động tác reset tượng trưng.
A Tân: “Xong rồi?”
Anh vừa định gật đầu, thì bỗng nhiên bàn tay kia nhéo vào đùi anh một phát thật mạnh, đau đến nỗi suýt chút nữa anh nhảy từ ghế lên!
Bỗng nhiên anh rùng mình một phát, dọa A Tân sợ hết hồn, nói: “Điện giật hả anh!”
Triệu Lộ Đông hít một hơi thật sâu, một tay cầm thuốc, A Tân thấy rõ tơ máu trong mắt anh.
“Không nghỉ ngơi đàng hoàng hả anh?”
Triệu Lộ Đông giơ một ngón tay ra, chỉ vào vị trí ở quầy thu ngân, tiếc là tâm trí của A Tân đã bay đến chỗ của đám Dưa Leo rồi, nên là mắt mũi chẳng thấy được gì hết.
“Anh, anh muốn uống nước phải không?”
Cuối cùng Triệu Lộ Đông nhả ra một chữ.
“Đi.”
A Tân là anh em thật đó, chứ nếu đổi lại là một người khác, chữ này sẽ đổi thành “Cút” rồi.
A Tân đi rồi, để lộ Hồ Lăng ở phía sau đang cười ngặt nghẽo. Dù sao thì cũng đang ở sản, cô không dám cười lớn quá, ôm bụng nhịn đến nổi đỏ hết cả mặt.
Triệu Lộ Đông: “Thú vị lắm mà, đúng không?”
Hồ Lăng gật đầu thật mạnh.
Hút được nửa điếu thuốc, anh cũng không hút nữa, anh cứ kẹp điếu thuốc rồi, rồi nhìn cô.
Hồ Lăng vắt chéo chân, ôm mặt, dựa vào ghế, rồi nhìn lại anh.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu rồi chẳng làm gì nữa, Hồ Lăng không còn kiên nhẫn, nói: “Triệu Lộ Đông, anh không phát hiện là mình có cái tật à?”
Triệu Lộ Đông:” Cái gì?”
Hồ Lăng: “Anh rất là phiền!”
Triệu Lộ Đông: “Ồ?”
Hồ Lăng: “Không có khí phách đàn ông!”
Anh nhếch lông mày.
“Xin cô giải thích giúp, ‘khí phách đàn ông’ là gì?”
Cô giáo Hồ lắc lư chân, nói giọng nhàn nhạt: “Cái này chỉ có thể hiểu, không thể nói.” Ngón tay cô gõ trên mặt bàn, nói tiếp: “Thật ra ấy à, con gái ấy, có lúc không chỉ thích cái kiểu ….. cứ “lịch sự tao nhã” đâu. Cô liếc mắt. “Hiểu không? Giống như xem phim vậy đó, cứ nhẹ nhàng bình bình thì rất là vô vị, phải có lên xuống!”
Triệu Lộ Đông có hơi ngạc nhiên.
“Hóa ra trong mắt cô tôi là người lịch sự nho nhã.”
“Xì! Anh là cái đồ vô tích sự!” Hồ Lăng nói xong, rồi không nhịn được má líu lưỡi. “Sao mà anh cứ xiên qua chuyện khác riết vậy! Cái này là trọng điểm đó hả? Sao mà mỗi lần đến lúc quan trọng là anh… cứ, cứ không theo kịp sự thay đổi cảm xúc của người ta vậy! Có hiểu không?”
Điếu thuốc cháy hết rồi, Triệu Lộ Đông dí vào gạt tàn.
Người an hơi ngướn lên trước, tay chống ở trên đầu gối, ngoắc ngoắc ngón tay với Hồ Lăng.
Hồ Lăng nhích qua đó.
Hơi thở của anh phả lên mặt cô, có mùi thuốc hơi đắng.
“Không hiểu.”
Giọng nói lành lạnh của anh khiến cô bất chợt có hơi chút hưng phấn.
“Sao mà cái gì anh cũng không biết hết vậy?” Cô vờ bất mãn.
Triệu Lộ Đông cười nói: “Cô nói thử xem, cô muốn sự thay đổi cảm xúc như thế nào?”
Hồ Lăng ngồi đó nghịch bàn tay mình, không nói gì.
Triệu Lộ Đông lại nhích lên gần hơn chút nữa, hỏi: “Tôi ăn hiếp cô được không? Hồ Lăng?”
Anh cười như thế, giọng điệu như thế, không giống mấy với anh ngày thường, mang theo chút dung tục, rồi thêm chút ham muốn, chút cảm giác hư hỏng.
Chân Hồ Lăng dưới bàn run rẩy, nhưng lòng cô lại hưng phấn vô cùng.
“Ai ăn hiếp ai hả? Ai muốn ăn hiếp ai hả.” Cô giơ tay nhéo anh, “Anh muốn ăn hiếp ai? Nói!”
Anh hất tay cô ra, nói: “Đừng có nhéo tôi, đau.”
Lần này anh ra tay không biết kiểm soát sức mình, anh đánh vào tay cô vang một tiếng, thêm giọng cô không thân thiện, Hồ Lăng lập tức lật mặt.
“Có ý gì đây, anh đánh tôi!”
“?”
Hồ Lăng liếc anh một cái.
“Đi thôi!”
Tháo tai nghe quăng ra đó.
Cô đi đến cửa nhà vệ sinh, nghe tiếng bước chân sau lưng mình, trộm nhíu mày.
Hi hi hi.
Cô bị người phía sau vây lây, lập tức giãy dụa: “Này!” Triệu Lộ Đông lại đi lên trước mấy bước, đẩy cô đi vào nhà vệ sinh, đẩy cô lên trước bồn rửa tay. Anh nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Cô la hét om sòm gì đó? Sao mà cô vui buồn thất thường vậy hả?” Cô huých anh một cái thật mạnh, lời lẽ chính xác. “Ai vui buồn thất thường hả? Anh đánh tôi đó! Còn không cho tôi giận nữa chứ!”
Anh siết lấy cô, khóe miệng ẩn giấu nụ cười, hất hất cằm.
“Cô nhìn gương kìa, coi coi có giống con bướm giang cánh không?”
Hồ Lăng giận dữ: “Anh được đó! Triệu Lộ Đông, không chỉ anh đánh tôi, mà anh còn làm nhục nhân cách của tôi nữa!”
Cô ở trong ngực anh nghiêng nghiêng ngả ngả, lắc lư qua lại, Triệu Lộ Đông dùng sức ở cánh tay, cô cũng không thoát được.
Nếu như là trước đây, mỗi lần Hồ Lăng thi triển các kiểu công kích như ‘vu vạ’ hay là ‘chụp mũ’ anh, Triệu Lộ Đông thường sử dụng phương pháp trực tiếp không quan tâm đến, nhưng hôm nay anh không như thế. Anh nói với cô: “Tôi đánh rồi đó, thì làm sao?” Hồ Lăng: “Anh còn mắng tôi!” Triệu Lộ Đông: “Tôi mắng vậy đó, thì làm sao?” Anh nói tiếp, “Cô không chỉ giống con bướm đâu, cô nhìn cái mặt đỏ này này, còn giống con khỉ nữa.”
Hồ Lăng tức đến nổi dùng lưng huých huých anh.
“Được đằng chân lên đằng đầu! Còn dám nói?!”
Triệu Lộ Đông: “Nói đó, cô cắn tôi hả?”
Anh nhắc cô mới nhớ, Hồ Lăng mở miệng thật to muốn gặm anh. Tay còn lại của Triệu Lộ Đông cùng dùng đến rồi, anh chặn cái miệng của cô lại, cố định cô ở một chỗ. Hồ Lăng cứ như đeo đai cố định cổ vậy, bị chặn hoàn toàn.
Anh chầm chầm kề sát cổ cô, nói: “Tôi cho cô động đậy chưa hả?”
Giọng anh có hơi trầm, hơi nóng thuận theo tai của cô, phả xuống phần cổ cô, ngứa đến nỗi cô muốn run lên.
Hồ Lăng đang tức giận, nhưng lại có chút cảm giác tê dại.
“Sao mà cô thích cắn người thế hả?” Anh cười hỏi, “Người khác cắn cô được không?”
Không được!
Hồ Lăng trừng mắt với người đàn ông qua gương.
Triệu Lộ Đông nhìn xung quanh, nói tiếp: “Nhìn xem, chỗ này có quen không? Tư thế này có quen không?”
Quen, sao mà không quen cho được?
Không phải cách đây lâu lâu lâu rồi, đây là địa điểm và tư thế khi anh ‘dự tính tỏ tình’ với cô sao?
“Triệu, anh…!” cô ấp úng hai tiếng, Triệu Lộ Đông buông tay lỏng ra một chút, mặt mày Hồ Lăng đỏ bừng, nói: “Anh còn dám nhắc nữa hả, lúc đó anh còn coi như là con người, trước khi tỏ tình còn suy nghĩ tỉ mỉ, còn anh nhìn lại mình bây giờ xem, cái nết thế nào!”
“Tỏ tình?” Mặt mày Triệu Lộ Đông kinh ngạc, “Ai muốn tỏ tình với cô, sao tôi lại không biết?”
Hồ Lăng nhìn bộ dạng ngứa đòn của anh, cắn răng nói: “Được! Cái này là anh nói đó, chúng ta suốt đời này đừng có mà làm hòa nữa!”
Triệu Lộ Đông khó mà tin được: “Ối dào, thế mà cô còn nghi đến việc chúng ta làm hòa à?”
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Nói qua nói lại mấy câu, Hồ Lăng lại muốn giết người nữa rồi.
“Triệu Lộ Đông!”
Bên ngoài có tiếng bước chân, có người muốn đến rửa tay. Triệu Lộ Đông nhấc cô lên, trốn vào trong phòng bên cạnh.
Hồ Lăng: “Anh làm gì đó!”
“Không làm gì hết.” Anh nói nhỏ tiếng, “Cọp cái thì phải nhốt lại, đừng có để gây hại cho khách hàng.”
!!!!!!
Hồ Lăng tự nhận khả năng cãi nhau của mình là hạng nhất, ở bên ngoài về căn bản là cô chưa từng thua bất cứ trận nào. Nhưng Triệu Lộ Đông quá là hiểu cô, anh biết rất rõ nên dùng nội dung gì, thậm chí là nên nói với giọng điệu thế nào, biểu cảm thế nào, sẽ có thể kích thích cô nhất.
Cô bắt đầu tích sức.
Triệu Lộ Đông nghiêng mặt nhìn gương mặt bừng bừng lửa giận của cô, dán sát lên, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao thế, cô Hồ, có sự thay đổi về mặt cảm xúc chưa?”
Hồ Lăng bụp anh một cái thật mạnh, nâng tay lên vụt một phát, vừa rút được một bên, thì đã bị anh giữ cổ tay lại. Triệu Lộ Đông nhìn cô từ trên xuống dưới, vẫn dùng giọng điệu như thế. “Ai mà không biết ăn hiếp người khác? Nếu như mà cô thích ấy, tôi để cho cô khóc cả đêm.”
Hồ Lăng phỉ phui hai tiếng, nói: “Thứ chó!”
Anh thì lại chẳng ảnh hưởng gì.
“Không phải trong mắt cô lúc nào tôi cũng là chó hết hả?”
Cô lại nhớ lần tụ tập từ lâu về trước, mím môi, lỗ mũi phồng cả lên.
“Triệu Lộ Đông, thế này không được.” Cô nghĩ kĩ càng, thái độ nghiêm túc: “Thái độ của anh thế này không được.”
“Tôi thế nào rồi?”
“Anh không thể cãi nhau với tôi.”
Triệu Lộ Đông bật cười.
Thật ra anh dễ dàng hiểu được suy nghĩ của Hồ Lăng, nói gì nghe náy cảm thấy không thú vị, thích cãi nhau lặt vặt, nhưng cô lại không thể thua, chỉ cần hơi yếu thế một chút thì đã không chịu được rồi.
Một đứa trẻ được yêu chiều đúng chất.
Anh thả cô ra, hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn thế nào?”
Hồ Lăng hít sâu một hơi, cảm thấy mùi không được thơm lắm, ngẫm nghĩ nói: “Vấn đề này… chúng ta phải thảo luận ở đây hả?”
“Có lý.” Triệu Lộ Đông đẩy cửa ra, “Đi.”
Họ ra khỏi nhà vệ sinh, đụng phải A Tân trên hành lang.
“Anh Đông.” Cậu chào Triệu Lộ Đông, tình cờ thấy gì đó, chỉ vào cổ Triệu Lộ Đông. “Cái này là gì đó?”
Trên cổ Triệu Lộ Đông có một vệt đỏ đỏ, cái này là kiệt tác khi nảy Hồ Lăng phát điên trong phòng bên cạnh.
Hồ Lăng đứng sau lưng Triệu Lộ Đông, mắt cô liếc chỗ này, ngó chỗ kia.
“Ồ.” Triệu Lộ Đông sờ sờ cổ, giọng nhàn nhạt: “Bị mèo trong nhà cào đó.”
A Tân ngạc nhiên: “Hả? Anh, anh nuôi mèo hả?”
Triệu Lộ Đông: “Sắp rồi.”
Biểu cảm của Hồ Lăng thong dong không lo lắng, trong lòng thì như mở cờ trong bụng, cảm thấy họ bây giờ cứ như quay phim nằm vùng, lén lút yêu nhau vậy, giật gân và kích thích cực kỳ.
Triệu Lộ Đông quay đầu nói với cô: “Tôi đi lấy hai chai nước, cô lên lầu đợi tôi.”
A Tân tiện miệng hỏi một câu: “Hai người muốn làm gì thế? Không chơi game nữa à?”
Triệu Lộ Đông đi ra quầy thu ngân.
“Họp.”
Hồ Lăng lên lầu trước, đi vào phòng ngủ của Triệu Lộ Đông, cô lấy điện thoại ra, tranh thủ thời gian mở máy ảnh sửa soạn lại tóc tai.
Qua một lúc sau, Triệu Lộ Đông cầm hai chai nước vào.
Anh thì uống nước suối, lấy cho Hồ Lăng một chai Lemon C, mở nắp chai rồi đưa cho cô, sau đó ngồi cạnh cô.
Hồ Lăng cảm giác được tấm nếm giường lún xuống một chút, trái tim cũng theo đó mà nhảy lên.
Chai nước trong tay tản mùi thơm chua dìu dịu.
Cô uống mấy hớp, đóng nắp chai lại để qua một bên, hai tay chống lên giường thả lỏng cơ thể.
Chợt, anh nắm lấy tay cô. Nói là ‘nắm’ cũng không đúng lắm, chỉ là thuận tay đặt lên, bao trọn bàn tay.
Cái này giống như động tác cảu học sinh tiểu học vậy, khiến Hồ Lăng gần như có cảm giác bồng bềnh.
Anh quay đầu nhìn cô.
“Không phải cô bảo tôi là trai đểu à? Trai đểu đều không cần tỏ tình mà.”
Hồ Lăng xụ mặt, muốn rút tay về.
Lần này anh thật sự nắm lấy tay cô.
“Đừng mà, sao lại giận dỗi rồi.”
“Ai giận dỗi?”
“Được, Hồ Lăng, anh thích em.”
“………”
Nhìn nhau năm giây, Hồ Lăng đánh giá: “Khô khan quá đó. Anh nói thế không phải là phí lời à? Anh thích tôi thì còn cần phải nói à? Từ nhỏ đến lớn con trai xung quanh tôi có ai mà không thích tôi chứ?”
“Ối dào tôi.” Triệu Lộ Đông hết chịu nỗi rồi, muốn rút tay về, nhưng lại bị Hồ Lăng nắm ngược lại.
Cô kéo một cái thật mạnh, anh mất trọng tâm ngã lên người cô, cô thuận thế ép người anh, nắm lấy tai anh nhéo một lúc. Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, cô hỏi anh: “Này, Triệu Lộ Đông, anh quen mấy cô bạn gái rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.