Chốn Hư Vô

Chương 61:




Mặc dù ông chủ Triệu bận rộn chơi game, nhưng cũng không quên gửi tài liệu của ứng viên cho Hồ Lăng.
Hơn cả dự đoán, rất là nhiều.
Hồ Lăng vô cùng bất ngờ, đầu tiên là vì họ cũng chẳng phải là công ty lớn gì, bây giờ còn đang tuyển streamer trên danh nghĩa của tiệm net, điều kiện đưa ra cũng khá là bình thường: lương căn bản là 3000, tiền quà chia đôi, bao ăn ở. Không cách nào sánh được với đãi ngộ của Dưa Leo lúc trước.
Cũng hết cách rồi, vì lúc đó Dưa Leo ít nhiều gì cũng có thêm chút tình cảm nữa, còn bây giờ chỉ đơn thuần là làm ăn mà thôi, thì đương nhiên sẽ quay về giá thị trường.
Cho dù là như vậy, họ vẫn thu được rất là nhiều “CV”.
Nói là CV thì có vẻ hơi chính hức quá, cái đám thiếu niên nghiện net này thì về cơ bản chẳng có CV gì đáng tin cậy cả, chỉ là cứ viết những cái cơ bản như tên, tuổi, rồi nào là mình chơi game gì, đến cấp bậc nào rồi, vân vân.
Hồ Lăng phân tích, về việc nhận được nhiều CV như vậy, có lẽ là nhờ tác dụng từ “danh tiếng” của Triệu Lộ Đông. Trong cái giới này thì ít nhiều gì ông chủ Triệu cũng có chút uy tín, ít ra thì tiếng tăm của anh về cách đối nhân xử thế rất là tốt.
Hiện nay có rất nhiều công ty đào tạo streamer, bình thường streammer mới live stream một hai ngày là đã có người nhắn tin, hỏi xem có muốn vào công ty không. Lúc các công ty kéo người thì thường ra mức lương và điều kiện khá tốt, nào là đảm bảo mức live stream thấp nhất, thúc đẩy độ hot, nhưng phần lớn đều khá là không đáng tin. Làm không công mấy tháng, hoặc là bỏ chạy, hoặc là tìm muôn vàn lý do để thoái thác không trả tiền.
Hồ Lăng đã nghiên cứu khá nhiều hợp đồng của các công ty nhỏ, đa số đều là hợp đồng hợp tác, chứ không phải là hợp đồng lao đồng, quá nhiều lỗ hỏng, rất khó để đảm bảo quyền lợi cá nhân.
Nói chung, bây giờ muốn tìm một nơi không bẫy người ta, khó như là đúng phải đại vận vậy.
Nói tóm lại là, mặc dù ông chủ Triệu của chúng ta không có quá nhiều vốn, cũng chẳng có khí thế gì mạnh mẽ, nhưng vẫn có sức hấp dẫn lạ lùng và độc đáo khác để hấp dẫn nhân tài, “Anh hùng thiếp” vừa gửi đi, thì người đến ứng tuyển cứ như mây trôi.
Hồ Lăng xem sơ qua những cái CV này, đa số đều đã từng live stream rồi, nhưng độ hot không cao, chắc là nộp ở đây vì bao ăn ở và lương cơ bản, sẵn tiện xem thử coi có cơ hội phát triển nữa hay không.
Hồ Lăng ngồi đó chọn lọc một lúc lâu, chọn ra vài người có điều kiện một chút.
Lúc này trời cũng đã tối dần, Hồ Lăng tìm % giúp cô trông tiệm, còn mình thì cầm hồ sơ đi tìm Triệu Lộ Đông.
Triệu Lộ Đông đang chơi LOL trong văn phòng, Hồ Lăng lấy một cái ghê để cạnh anh để xem.
Giữa lúc bận rộn trăm bề Triệu Lộ Đông cố gắng dành thời gian để sờ đầu cô, sau đó lại lập tức gia nhận cuộc chiến, đeo tai nghe, rụt cổ, liên tục trò chuyện với đồng đội.
Giữa lúc đó anh có chết một mạng, liền nói với Hồ Lăng: “Đợi chút nhé, xong liền.”
Sau khi kết thúc một ván, đúng thật là “xong liền” là vô ván mới, nói nhỏ với Hồ Lăng: “Ván cuối cùng.”
Hồ Lăng trợn mắt, chuẩn bị đi ra ngoài xem một tập phim rồi vào lại. Vừa đi đến ngay cửa, Triệu Lộ Đông và đồng đội trò chuyện coi chọn ai, anh bất cẩn lở miệng.
“Nico, ván này ez tốt chút.”
Hồ Lăng lập tức dừng bước, quay đầu lại.
Hình như Triệu Lộ Đông đã phản ứng lại được chuyện gì đó, trừng mắt nhìn màn hình, môi hơi mím, mày hơi nhíu, gần như là đã phát giác ra bản thân mình đã lỡ lời rồi.
Hồ Lăng chạy bước nhỏ về chỗ, ngoan ngoãn ngồi đó.
Triệu Lộ Đông liếc sang.
Ánh mắt này so với cặp mắt ghen giả dối khi nảy, rõ ràng là chân thật hơn nhiều. Là cái kiểu mà trong cái bận lòng còn để lộ cái không biết phải làm sao, được dồn hết lại trong đôi mắt cá chết đầy oán giận của anh, đã lâu lắm rồi cô chưa thấy anh như vậy.
Lòng Hồ Lăng thầm vui vẻ, hét vào trong tai nghe: “Nico!”
Tai nghe bên kia hơi dừng lại, lập tức truyền đến tiếng trả lời cực lớn.
“Tiểu Lăng!!!!!!!!!”
“Nico!!!!!!!!!!!”
“Tiểu……”
Hai bên vừa mới bắt đầu hát giao lưu, thì mặt mày Triệu Lộ Đông đã xanh lét rồi, anh lập tức tháo tai nghe xuống.
Hồ Lăng vẫn tiếp tục hét vào tai nghe.
“Nico, tôi rất……..” Câu nói này chưa kipk nói xong, Triệu Lộ Đông đã bịt miệng của cô lại rồi. Lần này anh dùng sức có hơi mạnh, suýt chút nữa là cổ Hồ Lăng đã ngửa luôn ra sau, rồi anh lại nắm cánh tay của cô kéo ngược về.
Bàn tay cảu anh vẫn che lấy miệng cô, cả người đứng thẳng dậy, đè người mình qua. Hồ Lăng cảm thấy trước mặt mình có một cái bóng cực lớn, giọng Triệu Lộ Đông có hơi khàn nói: “Kiểu gì cũng dám đùa hết đúng không?”
Xem này, cái tên này giận thật hay giả vờ giận, thì lúc giận cũng khác hẳn nhau.
Hồ Lăng huých anh, thả ra! Đi ra!
Triệu Lộ Đông thả cô ra, lấy tai nghe ở trên bàn, nói với Nico: “Trong tiệm có chút việc cần xử lý, không chơi nữa nhé.”
Nico: “Tiểu Lăng đâu? Chị ấy muốn nói gì thế? Sao mà chị ấy không nói nữa vậy?”
Triệu Lộ Đông đáp với giọng không tốt mấy: “Mẹ nó chứ cậu tập luyện cho đàng hoàng đi! Còn phải thi đấu nữa đó, ngày nào cũng chỉ biết có nhăng nhít!”
“Vãi!” Nico cũng chẳng có vừa, cậu bật ại Triệu Lộ Đông. “Em nhăng nhít hồi nào! Không phải là anh cứ hẹn em bảo em kéo anh lên rank hả?!”
Triệu Lộ Đông: “……………….”
Hồ Lăng nghe cả rồi, cô nhìn cười đến nỗi sắp phụt ra máu rồi.
Triệu Lộ Đông đen mặt, thoát hẳn ra khỏi game.
“Hahahahahahahahaha!” Cuối cùng Hồ Lăng cũng dám cười lớn tiếng rồi. “Hahahahahahahahahahahahahaha!”
Giữa một tràng tiếng cười ha ha này Triệu Lộ Đông chỉ im lặng châm một điếu thuốc.
Weixin của Hồ Lăng rung lên, rung liên tục mấy lần, không cần nhìn cũng biết là của ai.
Triệu Lộ Đông dựa vào ghế, vẫn nhìn cô bằng cặp mắt không chút biểu cảm đó.
“Trả lời tin nhắn đi.”
Bây giờ đến lượt Hồ Lăng mím môi rồi.
Tin nhắn ấy à, đương nhiên là không thể trả lời rồi.
Cô hơi đánh mắt nhìn sang người đàn ông đối diện, cả người anh để lộ vẻ âm u.
Có vẻ như lần này chạm phải tính cáu gắt thật rồi.
Trách nhiệm của cô à? Đương nhiên không rồi. Có phải của cô cũng không được gánh. Cô cũng bắt đầu ra vẻ, liếc mắt.
“Anh làm sao thế? Tự dưng nổi điên.”
Anh hơ một tiếng.
“Anh làm sao à? Em làm sao thế?”
“Em không biết là em có sao hết cả? Em chào hỏi với bạn bè thôi mà không được à?”
“Em gọi như vậy mà là chào hỏi đó à?”
“Không được à?”
“Em nói lại lần nữa đi Hồ Lăng, em nói lại lần nữa!”
Hồ Lăng cảm thấy mồm miệng Triệu Lộ Đông không được lanh lẹ lắm, anh mà gấp một cái, là nói chuyện cứ như là cái máy đọc lặp đi lặp lại vậy.
Triệu Lộ Đông: “Vừa nảy em muốn nói gì với cậu ấy? ‘Tôi rất nhớ cậu’? Mẹ nó chứ cái này mà gọi là bạn bè chào hỏi nhau à?”
Hồ Lăng: “Ai nói là em muốn nói tôi nhớ cậu, em muốn nói là, ‘Tôi rất muốn chơi game với cậu lắm’, tự anh suy nghĩ nhiều rồi còn trách em. Triệu Lộ Đông, anh không tin tưởng em đến vậy đó hả?”
“Vãi….” Triệu Lộ Đông không còn gì để nói, liên tục gật đầu. “Đúng đúng đúng, là anh suy nghĩ nhiều, em chỉ muốn chơi game mà thôi.”
Anh đặt mông ngồi lại xuống ghế.
Hồ Lăng đứng bên cạnh, lại hơi mím môi.
Anh cãi nhau với cô mười lần hết chín lần thua, lần này cũng vậy.
Trước đây là chọc anh giận đến nổi nói không nên lời, Hồ Lăng luôn cảm thấy rất vui. Nhưng bây giờ có lẽ là do thêm cả một mối quan hệ thân mật hơn, thêm cả việc chuyện này đúng là do cô cố ý chiếm phần lý, nhìn thấy anh như vậy, ít nhiều gì cũng có hơi khó chịu.
Cô đi qua chọt chọt anh.
“Giận rồi à?”
Mặt Triệu Lộ Đông giận hờn nhìn vào màn hình, không thèm nói lời nào.
“Có phải là giận rồi không, sao mà anh dễ giận vậy hả?”
Anh vẫn không nói gì.
Hồ Lăng nhìn ra rồi, lần này anh hạ quyết tâm buộc cô phải xuống nước xin lỗi trước.
Hồ Lăng gật gật đầu, giọng bay bay: “Được, vậy anh bớt giận trước đi đã.” Cô quay người bỏ đi. Cô nghe thấy anh hít sâu một hơi. Có vẻ là anh không ngờ thế mà cô lại có thái độ như vậy, đập bàn một cái thật mạnh. Hồ Lăng bật cười, lập tức quay người ôm lấy vai anh. “Ôi dào, chọc anh thôi chọc anh thôi mà, em dỗ anh, dỗ anh, được không?” Cô dùng tay sờ sờ mặt anh. “Không phải là muốn em dỗ anh à?”
Cuối cùng Triệu Lộ Đông cũng chịu mở miệng.
“Không phải là anh muốn em dỗ anh, Hồ Lăng, chuyện này em phải làm cho rõ, tính chất không giống nhau. Lỡ như Nico vẫn còn thích em thì sao, em nói như thế với cậu ấy, lỡ như cậu ấy hiểu lầm thì thế nào?”
Hồ Lăng chu chu môi: “Biết rồi mà, lần sau không nói nữa đâu.”
Triệu Lộ Đông thở một hơi nặng trĩu, cứ như là đã chấp nhận lí do thoái thác của cô rồi vậy. Hồ Lăng vừa thấy anh thả lỏng, liền hi hi vài tiếng rồi cọ cọ phía trước, ngồi ngang trên đùi anh. Triệu Lộ Đông ôm lấy cô, rồi lại kéo cô vào lòng mình.
Hồ Lăng nói: “Sao mà cái tính ghen tuông của anh dữ thế hả? Không phải là em chỉ đùa thôi à, anh không nghe ra à.”
Triệu Lộ Đông: “Đùa kiểu này không có nên đùa bậy bạ.”
Hồ Lăng mím môi: “Hồi đầu lúc anh làm mối cho hai bọn em anh rộng rãi lắm mà?”
“…….” Triệu Lộ Đông không thừa nhận. “Ai làm mối ahr, anh chưa từng làm mối nhé, từ đầu là anh đã biết không có khả năng rồi.”
Hồ Lăng: “Sao mà lại không có khả năng, tại lúc đó em suy nghĩ nhiều quá thôi, nếu như mà em đồng ý thì không phải là đã quen nhau luôn rồi à.”
Triệu Lộ Đông chậc một tiếng, giơ tay nhéo mặt Hồ Lăng.
“Em muốn đồng ý với ai hả? Cái thằng lùn đó có gì tốt? Vốn dĩ em chẳng hiểu nó gì hết, mẹ nó chứ cái thằng hoa hòe hoa hoẹt, cũng chỉ được cái miệng hơi ngọt ngào lừa được mấy cô gái ngây thơ như em thôi.”
“Này này này!” Cô giơ tay đánh anh, “Nói xấu sau lưng người khác phải không! Anh làm đại ca của người ta như vậy đó hả!”
Triệu Lộ Đông thở dài một hơi, không đấu võ mồm với cô nữa.
Qua một lúc sau, anh lại nhấn mạnh: “Dù sao em cũng đừng có chọc lung tung vào thằng bé, cái thằng lùn đó thích mượn gió bẻ măng lắm, đến lúc đó đừng có gây ra chuyện.” Nói xong, anh lại bổ sung thêm: “Hơn nữa thằng bé là anh em của anh, như thế không tốt lắm.”
Dù sao thì tất cả mọi thứ liên quan đến Nico, đều thiết lập góc chết 360 độ.
Hồ Lăng hừ hừ mấy tiếng: “Đúng đúng đúng, cậu ấy là anh em của anh, anh em quan trọng biết bao mà, so với anh em thì bạn gái có tính là gì chứ?”
Triệu Lộ Đông không chấp nhận câu nói này, bàn tay nhéo mông cô một phát. “Em nói cái gì đó hả.”
“Chẳng lẽ không phải à? Hồ Lăng phát động kỹ năng bị động của mình: cãi chày cãi cối, đổ thừa, cắt câu lấy nghĩa. “Tối nay em cũng có hẹn chơi với anh đó, chơi trực tiếp đó. Kết quả là anh không đồng ý với em mà, anh chọn chơi online với anh em của anh, lẽ nào việc này không phải là anh em quan trọng hơn bạn gái à?” Cô giơ tay ra, “Thừa nhận đi, Triệu Lộ Đông, đối với anh em chẳng có chút địa vị nào đâu.”
Triệu Lộ Đông chầm chầm nhắm mắt lại, rồi lại chầm chậm mở mắt ra.
Không còn gì để nói.
Vốn dĩ là chẳng còn gì để nói.
Lúc này Hồ Lăng mới bắt đầu hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi thắng cuộc cãi nhau này.
Không biết là Triệu Lộ Đông nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười một cái, Hồ Lăng quay sang nhìn, lại đụng phải ánh mắt mang ý vị sâu xa của anh.
“‘Chơi trực tiếp’…..” Anh cười đến nỗi cặp mắt cong cong, anh dùng một ngón tay ngoắc cằm cô. “Sao mà em hài hước vậy hả?”
“Em hài hước hả?” Cô nói với giọng hơi đắc ý, “Theo báo cáo khoa học, chỉ có người thông minh mới hài hước thôi.”
“Thông minh, em thông minh nhất.” Mặt anh sáp lại gần hơn một chút, đầu mũi cọ nhẹ lên má cô, nhẹ giọng nói: “Đợi anh đi tắm cái nhé, rồi chơi với em liền đây.”
“Không gấp, ngồi chút đã.” Hồ Lăng cởi luôn giầy ra, ngồi khoanh gối lại, chân giẫm lên đùi của anh, cả người ngã ra trên người Triệu Lộ Đông.
Hồ Lăng nếu mà xét về hình thể, thật ra thì đã được tính là người cao to trong nhóm nữ sinh rồi, nhưng vì cô cuộn người lại như vậy, nên Triệu Lộ Đông có thể ôm gọn cô vào lòng được,
Hồ Lăng có hơi thích được anh ôm thế này, cô cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Đương nhiên, lên giường với anh cũng vô cùng thoải mái.
Có hơi khó lựa chọn nhỉ.
Haiz, đúng là một gánh nặng ngọt ngào.
“Nghĩ cái gì thế hả?” Anh hỏi.
Hồ Lăng lấy những CV mà khi nảy mình đã sàng lọc ra, nói: “Đây là những cái em chọn cho vòng đầu tiên, anh xem thử đi.”
Triệu Lộ Đông: “Em thấy được là được rồi.”
Hồ Lăng: “Đừng chứ, anh mà là ông chủ đó được chưa.”
“À, anh là ông chủ.” Triệu Lộ Đông ra vẻ kinh ngạc, “Hóa ra anh mới là ông chủ à?”
Hồ Lăng nghe mà buồn cười, bặm môi đến nỗi phồng cả má, lỗ mũi nở to. Cô hắng hắng giọng, nói bằng lời lẽ đanh thép: “Nhưng mà cách ngày bị em cướp quyền triệt để chẳng còn mấy ngày nữa đâu.”
“Ồ? Tiệm phải đổi chủ rồi ahr?”
“Ừm hứ.”
“Vậy em muốn xử lý anh như thế nào hả?”
“Tàn dư đời trước, tiễn về Tây Thiên.”
Anh nhích sát đến cổ cô, cứ như một chú chó to vậy, lắc lư qua lại.
“…. Đừng mà, thế thì không nể mặt quá đó.”
Hồ Lăng bị anh cọ qua cọ lại vừa ngứa lại vừa rung động, cô quay đồ, hôn nhanh một cái lên miệng anh. Anh cũng muốn hôn, nhưng lại bị Hồ Lăng lấy tài liệu chặn lại.
“Đừng có quậy nữa, mau làm chính sự đi.”
“Lên lầu làm đi….”
“Lên lầu rồi thì còn làm chính sự được hả?”
“Đừng đi nữa mà, ở chô anh đi.”
“Bảo anh làm chính sự mà!”
Triệu Lộ Đông hết cách, anh nghiêng đầu, giơ một cánh tay lên xem tài liệu.
“Anh cứ chọn mấy người được được, đến đây stream thử vài hôm, xem thử hiệu quả thế nào.”
“Stream thử thì phải chi phí đi đường cho người ta, nên anh phải chọn cho đàng hoàng đó.”
Triệu Lộ Đông cứ lật đại vài trang, nói: “Phòng live stream vẫn chưa làm xong hết, tạm ngăn ra hai cái, một cái cho Lão Bạch dùng. Bây giờ cái còn lại đang lắp ván cách âm, chỉ có thể thử trước một cái thôi.”
Hồ Lăng nói: “Được, vậy em chọn người gần đây một chút, tốn mấy chục đồng đi tàu cao tốc là đến được ấy.”
Triệu Lộ Đông cười nói: “Sao mà keo kiệt thế hả?”
Hồ Lăng chọt anh.
“Làm ăn thì phải keo kiệt, cứ phá của như anh ấy à, làm sau mà làm giàu được hả?”
Triệu Lộ Đông không vừa ý, ôm cô lại gần hơn một chút.
“Làm sao, còn chưa vào đến cửa mà đã chê rồi à? Anh thua em cái gì hả?”
Hồ Lăng lại vỗ một cái bốp.
“Nói cái gì đó hả! Ai vào nhà anh! Đồ không biết xấu hổ!”
Anh dùng sức ở cánh tay, ôm cô càng chặt hơn nữa, gần như là làm cô thở không ra hơi.
Anh trầm giọng nói: “Quậy à? Không quản được em có phải không?”
Cơ thể căng thẳng và tinh thần lỏng lẻo hòa lẫn vào nhau, mang đến cho Hồ Lăng niềm vui khó có thể hình dung được. 𝑻r𝓊уệ𝗇‎ haу‎ l𝓊ô𝗇‎ có‎ tại‎ ﹟‎ 𝑻‎ 𝐑Ù𝘔𝑻𝐑𝗨𝒴ỆN.𝚟𝗇‎ ﹟
Con người đúng là một sinh vật kỳ lạ, cô thầm nghĩ, nhất là giữa nam và nữ khi bên nhau, luôn khó tránh khỏi những giày vò. Cho dù là xét về mặt tinh thần hay là về xác thịt, còn người luôn tìm cách để khát vọng bị trói buộc, bị bỏ tù, sau đó lại tìm cách để muốn lấy tự do. Cuối cùng khi giày vò người và giày vò mình, thì lại tìm được sự cân bằng kỳ diệu.
Cô cắn tai anh, nói nhỏ: “Anh ôm em lên lầu đi, không được để người khác phát hiện.”
Anh cười nói: “Được.”
Một tay Hồ Lăng cầm tệp đựng tài liệu, một tay ôm lấy Triệu Lộ Đông đang ngoan ngoãn tuân theo mình.
Cái này gọi là gì?
Quyền lực và đàn ông, đều nắm hết trong tay.
Hồ Lăng cảm thấy ngày tháng thăng quan tiến chức của mình đã ở ngay trước mặt rồi.
Vậy mà, chủ tịch Hồ đang tiêu sái, vui vẻ trong vòng tay của người đàn ông nhà mình lại không hề biết rằng, lựa chọn đầu tiên cô đưa ra trong xấp tài liệu phỏng vấn kia, lại khiến cô vào một tháng sau, rời xa WHY X, lưu lạc đầu đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.