Chốn Hư Vô

Chương 71: Ngoại truyện 2:Vài ba câu chuyện gặp phụ huynh




Hai người họ gặp phụ huynh, vào nửa tháng sau khi Hồ Lăng về.
Trước khi chính thức đến thăm nhà, hai người đều đã nói riêng với bố mẹ của mình rồi, hai bên đều rất thuận lợi. Nhất là bên phía Triệu Lộ Đông, lúc đó Triệu Uyển Uyển đang du lịch ở tỉnh ngoài, giận dỗi với mấy người khác trong đoàn du lịch, nên gọi điện thoại để oán trách với Triệu Lộ Đông.
“Con nói xem mấy người này sao mà không có tố chất vậy chứ! Đồ ăn vừa được dọn lên là đã lấy muỗng múc hết phân nửa rồi! Vừa hỏi là bảo con nhà mình ngủ chưa dậy sợ chốc nữa dậy muộn không có để ăn, sao mà con cái nhà mình thì quý báu giữ lắm, còn người già bọn mẹ thì đói chết cũng đáng đời?!”
Triệu Lộ Đông đang dọn dẹp lại nhà kho, anh kẹp điện thoại trên vai, an ủi Triệu Uyển Uyển.
“Đừng có giận dỗi với mấy người đó làm gì, không đáng mà.”
“Bây giờ tố chất của mấy người này đều tệ thật đó! Chỉ biết thân mình!”
“Cho nên không đáng để tức giận với mấy người chỉ biết như thế.”
Triệu Uyển Uyển vẫn còn đang ầm ầm phẫn nộ vì không ăn được vài miếng bánh tart trứng, Triệu Lộ Đông cười cười, nói: “Mẹ đừng có tức để rồi lại cao huyết áp đó, không thì con nói cho mẹ nghe một chút chuyện tốt nhé?”
Triệu Uyển Uyển hoài nghi: “Chuyện tốt gì?”
Triệu Lộ Đông: “Con với Hồ Lăng đang quen nhau rồi.”
Triệu Uyển Uyển: “………?!”
Triệu Lộ Đông thổi thổi hơi, rồi lại vỗ vỗ bụi bám trên người mình lúc dời đồ đạc.
“Sao mà không nói gì nữa rồi?”
Anh nghe trong điện thoại hình như vang lên âm thanh chạy bước nhỏ, sau đó xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn, Triệu Uyển Uyển lại nói tiếp, còn mang theo chút âm vang, hình như là đến chỗ hành lang rồi.
“Chuyện từ khi nào thế hả?” Bà hiếu kỳ hỏi.
“Cũng mới xác định quan hệ một thời gian không lâu lắm.”
“Ối dào! Vậy mà con cũng chẳng nói sớm với mẹ nữa!” Triệu Uyển Uyển nói với giọng hơi tiếc nuối, “Biết sớm thì lần này mẹ đã không đi rồi, vốn dĩ cũng chẳng muốn chơi với cái đám này! Không phải người chung đường, đi để thêm tội!”
“Mẹ cứ vui chơi đi mà, đợi đến lúc mẹ về con sẽ dắt cô ấy về nhà nói chuyện với mẹ.”
“Vậy ngày mai mẹ về luôn!”
“Mẹ đừng thế chứ!” Triệu Lộ Đông lập tức nói: “Con nói cho mẹ nghe chuyện này là để mẹ thoải mái, không tức giận ở ngoài nữa, mẹ vui chơi thì cứ phải chơi đi. Cô ấy ở đây cũng đâu có chạy được, khi nào mẹ về mà chẳng xem được chứ?”
“Vậy con nói mẹ nghe thử xem, sao mà hai đứa quen nhau được?”
“… Thì còn làm sao mà quen nhau.” Triệu Lộ Đông cong lưng, đem hai cái màn hình bỏ vào trong tủ, tiện miệng nói: “Thì thời gian lâu rồi, anh thấy em thuận mắt, em thấy anh thuận mắt, thì quen nhau thôi.”
“Sao mà con nói đại đùa vậy, cụ thể chút xem nào.”
Triệu Lộ Đông có hơi hối hận rồi.
Anh cảm thấy mình đã đánh giá thấp tính nhiều chuyện sâu sắc của Triệu Uyển Uyển khi bà quá là rãnh rỗi. Nhưng anh không thể không hiểu ý, chỉ có thể châm điếu thuốc trong sự bất lực, ngồi ở dưới giá để hàng, nói một hai câu gì đó.
“Làm sao con theo đuổi được con bé, nói nghe nào.”
“Ai theo đuổi ai chứ?” Triệu Lộ Đông rít một ngụm thuốc, nói bằng giọng lười biếng: “Con trai mẹ mà còn cần theo đuổi người khác à, sao mà mẹ không có lòng tự tin thế.”
“Hả? Thế Tiểu Lăng theo đuổi còn à?”
“Vậy mẹ xem đi.”
“Con bốc phét đi!”
“Hì…”
Cuối cùng hai người trời nam đất bắc tán gẫu cả một hồi lâu, sau đó Triệu Lộ Đông chọc cho Triệu Uyển Uyển vui rồi, thì anh mới cúp điện thoại, anh ngáp một cái, vươn vai thả lỏng, rồi đi vào trong tiệm.
Mà bên phía Hồ Lăng, cũng như là Triệu Lộ Đông đây, có lẽ là có tốn sức hơn chút.
Chủ yếu là do khi mở lời không được tốt lắm, khiến phương hướng bị lệch lạc.
Lúc đó nhà họ một nhà ba người đang ăn cơm, Hồ Lăng không chú ý đến hình tượng lắm, ngồi chống đùi trên ghế. Tôn Nhược Xảo uốn nắn tư thế ngồi của cô, tiện miệng nhắc nhở: “Con cứ lôi thôi lếch thếch thế này sau này làm sao mà cưới được chồng!”
Hồ Lăng đang chép môi ăn canh, nghe thế thì dừng lại, cặp mắt cô đảo một vòng, nói: “Sao mà mẹ lại có thể lo lắng về việc con không cưới được chồng chứ? Chỉ cần con mở miệng, số người theo đuổi con đến xếp cả đội đó?”
“Ối dào dào!” Tôn Nhược Xảo chọt chọt mặc Hồ Lăng, “Đúng là không biết xấu hổ mà!” Hồ Lăng nói: “Dùng sao mẹ cũng đừng lo lắng bậy bã, chuyện của con không cần phải buồn rầu.”
Tôn Nhược Xảo lại nghĩ đến gì đó, Hồ Khiêm bên cạnh nói: “Con bé nói thế này rồi, chắc chắn là có gì đó rồi.”
Hai mắt Tôn Nhược Xảo mở lớn, kéo lấy Hồ Lăng hỏi: “Thật à? Con có bạn trai rồi à?”
Hồ Lăng nhàn nhã gặm xương sườn, hứ hứ vài tiếng, nói: “Không phải mẹ nói là con không cưới được chồng à?”
Triệu Lộ Đông lập tức hỏi: “Thật luôn này, là ai thế?”
Hồ Lăng cười hi hi nói: “Ôi dào, thật ra mẹ cũng biết đó.”
Tôn Nhược Xảo im lặng giây, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, lập tức trở nên hưng phấn.
“Có phải lúc con đi họp lớp gặp được cái cậu đó rồi không?! Hai đứa liên lạc lại rồi à?”
Hồ Lăng: “…….”
Sao mà cô lại quên cái vụ này chứ.
Không đợi Hồ Lăng giải thích, Triệu Uyển Uyển bên kia đã tự vui chết đi được rồi, bà nắm tay nói: “Ôi, tốt quá đi! Trước đó mẹ đã thích thằng bé đó rồi, hai đứa chia tay làm mẹ buồn quá trời. Thằng bé đó tốt biết bao, tướng tá, học lực, điều kiện gia đình chẳng có cái nào kém, đúng là không thể hợp hơn mà!”
Hồ Lăng: “………………………”
Khi thấy bầu không khí trở nên gượng gạo, Hồ Khiêm mở lời.
“Tôi cảm thấy thằng nhóc đó bình thường, không xứng với Lăng Lăng.”
Tôn Nhược Xảo lập tức trừng mắt nhìn ông: “Ông nói cái gì đó hả!”
Hồ Khiêm nói: “Đương nhiên, con trai nhà người ta thì tốt đó, nhưng không hợp với Lăng Lăng. Hồi mà Lăng Lăng quen thằng nhóc đó, cứ dịu dàng như khuê tú nhà người ta vậy, lúc về nhà dọa tôi hết hồn, ăn nói lớn tiếng cũng ít đi, vậy mà được à?”
Tôn Nhược Xảo: “Ông kỳ lạ thật đó, dịu dàng không tốt à? Uốn nắn cho con bé một chút thì tốt thôi, con gái con đứa mà suốt ngày cứ như quả pháo ấy, sau này phải chịu khổ biết bao?”
Hồ Khiêm: “Vậy thì không đúng, tính cách là do trời sinh, không có phân biệt tốt xấu. Nếu hai người sống cùng nhau mà phải áp chế tính cách trời sinh cảu mình, vậy thì không phải tốt, đây là dựng vợ gả chồng, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.”
Tôn Nhược Xảo xì một tiếng, nhíu mày, nói: “Sao mà có thể chứ, không thể nào.” Hồ Khiêm nhìn Hồ Lăng, cười nói: “Theo tôi thấy, Tiểu Đông rất xứng với Hồ Lăng.”
Hai mắt Hồ Lăng lập tức sáng lên.
Bố à, vào thời khắc quan trọng thì vẫn phải có bố đó!
Tôn Nhược Xảo nói: “Chắc chắn Tiểu Đông là một đứa trẻ ngoan, nhưng mà…. Haiz…….” Nói rồi nói bà lại thở dài một hơi.
Hồ Lăng hỏi bà: “Mẹ làm sao nữa thế?”
Tôn Nhược Xảo cảm thấy có nhiều chuyện khó mà mở lời, nên giọng càng nhỏ hơn.
“Gia đình Tiểu Đông cũng là gia đình bình thường thôi, chắc thằng bé cũng không biết những chuyện xảy ra trong nhà mình.”
Hồ Lăng hiểu ý của Tôn Nhược Xảo, bạn trai trước của cô, cho dù nói thế nào, thì ít nhất cũng là con nhà giàu, có lẽ sẽ có khả năng đảm đương được gì đó.
Hồ Lăng hiểu Tôn Nhược Xảo, biết bà không phải là người tham phú phụ bần, chê nghèo yêu giàu. Bà cũng không phải có ý muốn con gái mình trèo càng cao, nối tơ hồng. Chỉ là bà làm một người mẹ, thì cũng hi vọng con cái mình có thể sống một cuộc sống nhé nhàng một chút, đó là suy nghĩ không có gì đáng trách.
Hồ Lăng kéo tay Tôn Nhược Xảo, nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ những điều lung tung như vậy, Triệu Lộ Đông biết hoàn cảnh gia đình mình, trước đây anh ấy từng nói muốn giúp con nhưng con không đồng ý. Bây giờ việc làm ăn trong tiệm khấm khá, mọi việc đều rất tốt, hơn nữa về cơ bản thì chuyện trong xưởng đã được giải quyết kha khá rồi. Mẹ cứ tin con, qua hết năm nay nhà chúng ta sẽ hoàn toàn thoải mái thôi, mẹ và bố con cứ yên tâm sống cuộc sống về hưu nhé.”
Tôn Nhược Xảo bỗng chốc vô cùng cảm khái.
“Con gái nhà mình lớn thật rồi.”
Bà lại ngẫm nghĩ một hồi, bỗng chốc tỉnh lại.
“Là Triệu Lộ Đông thật à?!”
Thế này coi như là hoàn toàn công khai với phụ huynh rồi.
Từ lúc Tôn Nhược Xảo biết hai người yêu nhau, thì cứ luôn tìm cách muốn Hồ Lăng dẫn Triệu Lộ Đông về nhà ăn cơm. Hồ Lăng chọn một ngày công việc trong tiệm tương đối rãnh rồi, dắt Triệu Lộ Đông về nhà. Lúc đó Triệu Lộ Đông mới đực thông báo, vốn dĩ anh không muốn đi, cảm thấy mình chưa chuẩn bị gì, Hồ Lăng bận rộn cả ngày, mệt đến muốn phiền.
“Ối dào, chuẩn bị cái gì chứ, lần trước em đến nhà anh cũng có chuẩn bị gì đâu.” Rồi kéo anh về nhà cho bằng được.
Ai ngờ không chỉ mỗi Triệu Lộ Đông không chuẩn bị, mà ngay cả Tôn Nhược Xảo cũng chẳng chuẩn bị gì, bà đang hâm nóng đồ ăn trưa trong nhà, vừa thấy Triệu Lộ Đông, thì bà đơ cả ra.
Hồ Lăng nhìn khoai tây xào sợi, canh chua cá hố, củ cải đường chấm tương trên bàn, nói: “Như thế này là ngon lắm rồi mà, hâm nóng chút là ăn được rồi.”
Tôn Nhược Xảo nhìn sang Hồ Khiêm, rồi lại nhìn sang Triệu Lộ Đông.
“Haiz, để dì đi làm thêm vài món.”
“Dì Tôn không cần làm nữa đâu ạ.” Triệu Lộ Đông nói, “Như vậy là đã ngon lắm rồi, cứ ăn như vậy đi.”
Tôn Nhược Xảo không nhịn được đi sang cấu Hồ Lăng một cái.
“Con bé hư này đúng là tùy hứng quá mà!”
Hồ Lăng le lưỡi, không tỏ thái độ.
Cô thừa nhận, ngày nào cũng được chiều chuộng, rất là dễ sinh tính tùy hứng.
Tôn Nhược Xảo nói với Triệu Lộ Đông: “Con rãnh thì quản lý nó đi! Cứ mà đi quản!”
Triệu Lộ Đông cười cười, nói: “Vâng.”
Trên bàn ăn, Hồ Khiêm muốn khui vài bình rượu, Hồ Lăng nói: “Anh ấy lái xe đến đó.”
“Không sao, chút nào mướn người lái thuê.” Triệu Lộ Đông nói.
Cuối cùng cũng uống kha khá, Triệu Lộ Đông đã nói với Tôn Nhược Xảo và Hồ Khiêm những lời nói mà theo Hồ Lăng thấy là vừa dè dặt vừa buồn cười. Ví dụ như cái gì mà tương lai chắc chắn sẽ chăm sóc cô đàng hoàng, sẽ chăm sóc bố mẹ hai bên đàng hoàng, nhất định sẽ làm hết trách nhiệm, cho dù là đối mặt với bất cứ khó khăn gì, thì cũng sẽ cố gắng hết sức để tìm hiểu, cùng nhau đối mặt.
Ngược lại thì Tôn Nhược Xảo và Hồ Khiêm nghe cực kỳ chăm chú lắng nghe, liên tục gật đầu.
Hồ Lăng ôm đầu gối ngồi ăn trái cây trên sô pha, cô chỉ cảm thấy Triệu Lộ Đông sau khi uống rượu vào, giọng càng thêm trầm ấm hay tai.
Nhà cô cơm nước xong cuôi rồi, đợi lần sau đi ăn cơm với Triệu Uyển Uyển, Hồ Lăng bảo Triệu Lộ Đông hẹn trước ba ngày, sắp xếp thời gian xong xuôi, cô còn đi làm spa nhè nhẹ, còn cố ý làm lại tóc.
Họ không ăn cơm ở nhà, mà chọn một quán cơm có hoàn cảnh khá xịn, ba người cùng nhau dùng bữa tối.
Triệu Uyển Uyển ngồi cạnh Hồ Lăng, kéo tay cô nói đủ thứ là chuyện, từ lúc Triệu Lộ Đông nhỏ cho đến khi anh trưởng thành, lải nhải suốt cả buổi, mà Hồ Lăng cũng chẳng chê phiền.
Quán cơm này không cho hút thuốc, hai người phụ nữ cũng chẳng uống rượu gì, mà trường hợp thế này cũng không tiện để bấm điện thoại. Thế là sau khi ăn cơm xong, Triệu Lộ Đông làm biếng ngồi một cục trên ghế, nghiêng cổ nhìn ra đường lớn ngoài cửa sổ.
“Lăng Lăng, thật sự là dì đã thích cháu từ hồi cháu còn nhỏ cơ, cháu càng lớn lại càng xinh đẹp, càng ngày càng dịu dàng ngoan ngoãn.”
Triệu Lộ Đông không nhịn được, cười xùy một tiếng, rồi lập tức ngậm miệng lại.
Hồ Lăng cười nói: “Dạ đâu có đâu ạ.”
Triệu Uyển Uyển: “Cháu không biết đó, trước đó dì từng hỏi thằng nhóc này có cảm giác thế nào với cháu, nó còn vờ vịt kìa, bảo là phiền cháu cứ rộn ràng!”
Nụ cười mỉm của Hồ Lăng có hơi co rút lại, miệng cười mà lòng không cười liếc Triệu Lộ Đông một cái.
“Ồ, thế ạ.”
Triệu Lộ Đông từ đầu đến cuối cứ giả ngu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ăn xong bữa cơm này, ra khỏi nhà hàng, Triệu Uyển Uyển muốn đi tìm bạn bà để đánh thái cực quyền. Sau khi tiễn bà lên taxi, gương mặt của Hồ Lăng liền thay đổi, cô hứ một tiếng, ngoảnh đầu bỏ đi.
Triệu Lộ Đông đút tay vào túi quần đứng bên cạnh cô.
“Làm sao thế?”
“Hứ!”
Vốn dĩ Triệu Lộ Đông còn đang muốn dỗ dành cô, ai ngờ cô hứ một cái chọc cho anh bật cười. Vừa cười là không ngừng được, cặp mắt mang đầy tia điện của Hồ Lăng bắn tới, cô lập tức rảo bước đi nhanh hơn.
“Này…” Dù sao chân Triệu Lộ Đông cũng dài, vẫn duy trì bước chân thong thả đi bên cạnh cô, nói: “Mẹ lừa em đó, em đừng tin.”
Hồ Lăng: “Hứ!”
Triệu Lộ Đông: “Sao mà không biết nói chuyện rồi thế.”
Hồ Lăng: “Không phải anh chê em ầm ĩ à, Triệu Lộ Đông từ nay về sau mỗi ngày em chỉ nói với anh mười câu, anh tự mà đếm đi.”
Triệu Lộ Đông: “Đừng chứ, không đủ xài đâu.”
Hồ Lăng: “Hứ!”
Triệu Lộ Đông cố nhịn cảm giác muốn cười thành tiếng của mình, anh đi qua dỗ dành cô.
“Nói đi, bồi thường thế nào.”
Hồ Lăng liếc nhìn anh: “Muốn bồi thường à?”
Triệu Lộ Đông gật đầu.
Hồ Lăng nhìn biểu cảm nhẹ nhàng của anh, cứ như là chắc chắn cô không thể tìm ra cách chỉnh mình vậy.
2 nở nụ cười nhàn nhạt: “Triệu Lộ Đông, anh cai thuốc đi.”
Quả nhiên nụ cười của Triệu Lộ Đông lập tức tắt ngúm.
“Hả?”
“Không nghe rõ hả? Cai thuốc.”
“… Không phải chứ.”
“Sao mà không phải, vừa hay tốt cho sức khỏe.”
“Cái giá này đắt quá đó.”
“Vì anh thôi hiểu không?”
“Hiểu hiểu hiểu.”
“Triệu Lộ Đông, có phải là anh không nghe lời em không?”
“Nghe, sao mà không nghe được.” Triệu Lộ Đông nhân cơ hội nắm lấy tay Hồ Lăng, kéo cô đi lên trước, vừa đi vừa nói: “Đợi qua đợt này đi, được không, qua đợt này là cai.”
“Khi nào, anh cho em một thời gian xác định!”
Anh cười cười, nghiêng nghiêng cười, nói bên tai cô: “Khi chuẩn bị có em bé.”
Hồ Lăng: “…………”
Đầu tiên là ngơ ngác, sau đó dái tai cô đỏ rần lên, giơ cánh tay còn lại lên đánh anh.
“Anh cứ vờ vịt đi! Anh vờ vịt này! Đồ vô lại!”
Triệu Lộ Đông để cho cô đánh, vẫn giữ nụ cười đó.
Hai người lôi lôi kéo kéo, cuối cùng lại dần dần hòa vào dòng người đi bộ ồn ào trên phố.Hồ Lăng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.