Chồng Ma Của Em

Chương 299: Cơ thể em là của tôi




Người phụ nữ này trông như thể có chuyện gấp.
thật, nhưng tôi cũng không hề muốn nhúng tay vào chuyện đó.
Trên thế gi gấp quá nhiều, tôi không thể giúp hết được, vả lại, chúng tôi vừa mới trải qua trận đại chiến ở núi Chu Phong, cơ thể rất mệt mỏi, thật sự không còn hơi sức nữa này, số ngưò và ma quỷ có chuyện “Xin lỗi dì, dì nên đi tìm người khác đi” Tôi động lòng, nhưng vẫn từ chối.
Đầu lâu càng khóc thảm thiết hơn: “Tôi biết tôi không có bản lĩnh cũng không có quyền bảo một người xa lại giúp mình, nhưng cô gái à, tôi đã vất vưởng ở đây lâu lắm rồi, tôi không ra khỏi đây được, cũng không tìm được người có thể nhìn thấy tôi để giúp đỡ. Nếu có thể, sau này nếu cô tới thành phố K, cô có thể tới đại học A giúp tôi tìm một người được không, con bé tên là Đỗ Vũ Đồng, khoa khảo cổ, con gái của tôi.”
Thành phố K, đại học A, Đỗ Vũ Đồng!
Đỗ Vũ Đồng chính là bạn cùng lớp với tôi, và cũng là bạn thân của tôi!
Không ngờ con ma nữ đã chết này lại là mẹ của Đỗ Vũ Đồng!
Lãnh Mạch đã quay đầu lại, thấy tôi đang dây dưa với một con ma, anh ta liên sải bước tới, lòng bàn tay nhen nhóm lớp khí băng nhàn nhạt.
Ma nữ cúi đầu xin lỗi tôi, rồi nói răng mình phải đi tìm quỷ sai.
“Di à, tuy tôi không thể để dì nhập xác, nhưng có lế tôi sẽ có cách khác giúp dì” Tôi gọi bà ấy, nhà Đỗ Vũ Đồng rất nghèo, thường ngày đi học tôi thân với cô ấy nhất, không ngờ mẹ của cô ấy lại chết nơi đất khách quê người… tôi không thể không giúp được.
Ma nữ nghe vậy liền kích động nhìn tôi: “Thật ư?!
Chẳng phải vừa rồi cô nói sẽ không giúp tôi sao? Sao lại…
“Kể ra dài lắm” Tôi không nói thêm gì nữa, Lãnh Mạch đã đến gần, trước tiên, tôi phải chặn Lãnh Mạch lại trước: “Lãnh Mạch, khoan đã! Đừng đánh dì ấy!”
Lãnh Mạch khựng lại, khí băng trong tay tiêu tan, anh ta nhìn ma nữ, rồi lại nhìn tôi: “Chuyện gì vậy?”
“Lát nữa tôi sẽ giải thích cho anh nghe, trước tiên phải giúp dì ấy thoát khỏi sự truy đuổi của quỷ sai đã”
Tôi nói: “Chắc quỷ sai đó không phải người Minh vương phái đến đâu, mà là tới bắt con ma nữ này”
Lãnh Mạch liếc mắt nhìn ra ngoài, tôi cũng len lén nhìn qua đó, tên quỷ sai đó vân đang đứng bên đường bên kia, đầu đội mũ đẩu, áo choàng khoác trên thân, tay cầm liềm vạt, ánh mắt không nhìn tôi và Lãnh Mạch, mà nhìn… con ma nữ này.
Suy đoán của tôi là chính xác.
“Có phải để ma nữ nhập xác tôi thì sẽ tránh được sự truy bät của quỷ sai không?” Tôi hỏi Lãnh Mạch, có.
Lãnh Mạch bên cạnh, tôi không sợ ma nữ sẽ xâm chiếm cơ thể mình nữa.
“Không được” Nhưng Lãnh Mạch không đồng ý: “Cơ thể em là của tôi, ai cho phép em để người khác tùy tiện nhập xác mình”
.“ Thôi được, không kỳ kèo đúng sai chuyện này với anh ta nữa, tính khí bá đạo của anh ta cũng không phải mới xuất hiện ngày một ngày hai: “Vậy có cách gì không?”
Lãnh Mạch trầm mặc vài giây, rồi dùng căm chỉ lên cổ tôi: “Miếng ngọc bội của nhà họ Tống có tác dụng phong quái thu quỷ, có thể để ma nữ vào trong miếng ngọc bội đó, hơi thở sẽ tan đi, quỷ sai sẽ tự động biến mất” Nếu đang ko phải truyen.one, mong các bạn sang truyen.one đọc khích lệ nhóm lên truyện nhé! Chúc các bạn vui vẻ!”
Tôi sờ lên cổ mình, thứ trên cổ là chiếc vòng ngọc.
bội Tống Tử Thanh tặng tôi lúc đầu, tôi chỉ biết chiếc.
vòng này có thể kích hoạt lớp phòng ngự tuyệt đối một lần với thời gian hai mươi phút, nhưng thời gian đóng.
băng lại là nửa năm, không ngờ nó còn có tác dụng này, liền vội vàng hỏi Lãnh Mạch: “Sử dụng như thế nào cơ?”
“Ma nữ tự mình chui vào là được.” Lãnh Mạch nói: “Nhưng sau khi vào trong, nếu em không chủ động cho phép thì ma nữ sẽ không thể ra ngoài được”
Tức là, nếu ma nữ chui vào bên trong, rồi tôi giao.
ma nữ cho quỷ sai, thì ma nữ sẽ không thể chạy được.
nữa.
“Tôi tin cô!” Ma nữ nói: “Tôi tên là Ninh Hồng Hân, cô gái à, tôi tin cô chắc chẳn sẽ giúp tôi.”
Dứt lời, không chờ tôi nói thêm gì nữa, ma nữ liên xông về phía tôi, chui vào trong miếng ngọc bội của tôi rồi biến mất.
Vài giây sau, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, quỷ sai đứng bên đường đã không thấy đâu nữa.
Tôi quay đầu lại, nằm chặt lấy miếng ngọc bội: “Quỷ sai đi rồi, dì có thể ra rồi đấy”
“Tôi tạm thời ở trong đây có được không?” Ma nữ không chịu ra: “Bên trong ấm quá, bên ngoài đáng sợ lắm, cô từng nói sẽ giúp tôi mà, cô cứ thế đưa tôi về thành phố K đi”
“Lại còn thế nữa á?!” Khóe mắt tôi giật giật, ma nữ không sợ tôi cứ thế phong ấn mình bên trong à.
Nói đi nói lại cũng cạn lời, không cẩn thận va phải một con ma ở một thành phố xa lạ, mà con ma này lại có chút quan hệ với tôi, nếu hôm nay Minh vương không bảo tôi ra ngoài mua váy, thì có phải mọi chuyện sẽ không có chuyện như bây giờ xảy ra không?
Vậy nên, số phận là thứ rất thần kỳ, môi một hành động vô ý đều là một sự gặp gỡ được ông Trời cố ý sắp.
đặt.
Tôi và Lãnh Mạch đi vào cửa hàng, tôi kể lại chuyện của ma nữ cho Lãnh Mạch nghe. Không ngờ ma nữ ở trong miếng ngọc bội cũng có thể nghe thấy tiếng chúng tôi nói chuyện, nên kể lại chuyện đã xảy ra với bà ấy cho chúng tôi một lượt.
Ninh Hồng Hân là một thợ may tại một trấn nhỏ, mấy năm trước, bà ấy ly hôn với chồng, nuôi con gái Đỗ Vũ Đồng sống một mình, tự lo cho con gái Đỗ Vũ Đồng lên đại học, bây giờ đại học đang nghỉ hè, con gái nói đã giành được học bổng hạng nhất, con gái sẽ đưa Ninh Hồng Hân ra ngoài du lịch hít thở không khí. Ninh Hồng Hân chưa từng rời khỏi thành phố mình đang sống với con gái bao giờ, nên lập tức đồng ý ngay. Hai mẹ con tới thành phố này, nhưng lại bất hạnh gặp phải kẻ xấu, chúng bắt cóc hai mẹ con bà, đòi tiền bọn họ, đe dọa răng nếu không đưa tiền sẽ giết chết Đỗ Vũ Đồng.
“Tôi làm gì có tiền cơ chứ” Ninh Hồng Hân ở trong miếng ngọc bội thở dài.
Nhưng tôi lại cau chặt mày.
Ninh Vũ Hân nói rằng Đỗ Vũ Đồng giành được học: bổng, nhưng học bổng hàng nhất của trường chúng tôi chỉ có một suất, mà suất đó lại… thuộc về tôi.
Hai năm học đại học, học bổng đều do tôi giành được, nếu không có học bổng thì ngay cả tiền học phí tôi cũng không nộp nổi.
Rõ ràng Đồ Vũ Đồng đang nói dối, tại sao cô ấy phải nói dối cơ chứ? Số tiền cô ấy dẫn mẹ tới thành phố này từ đâu mà có?
Những chuyện này tôi tạm thời không nói với Ninh Hồng Hân.
Ninh Hồng Hân kể tiếp chuyện ban nấy: “Để bọn xấu kia không giết hại con gái mình, tôi đành lừa bọn chúng rằng nhà tôi có 300 triệu, tôi có thể đưa cho chúng hết, nhưng phải để con gái tôi về lấy, tôi ở lại đây làm con tin. Bọn xấu kia đồng ý, chúng thả con gái tôi đi, con gái tôi rất thông minh, chắc chẳn nó hiểu được ý đồ của tôi, nó nhất định sẽ đi báo cảnh sát, nhưng..”
Nhưng Ninh Hồng Hân đợi suốt mấy ngày mà vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì của con gái, cuối cùng bọn xấu mất kiên nhẫn, liền ra tay sát hại bà, chém đầu bà, ném thi thể của bà lên một ngọn núi nào đó. Bà lo con gái xảy ra chuyện, lòng đau đáu không yên, nên mãi mà không chịu đi đầu thai, vất vưởng trong thành phố này lâu lắm rồi nhưng vẫn không tìm được lối thoát. Quỷ sai tới dẫn bà ấy đi, bà ấy không chịu, lúc bỏ chạy thì gặp được tôi.
“Là như vậy…” Ninh Hồng Hân nói: “Bây giờ tôi đang lo liệu có phải con gái đã xảy ra chuyện trên đường đi hay không, nhưng tôi lại không thể rời khỏi thành phố này được…
Nói xong, Ninh Hồng Hân liên khóc trong nức nở, tôi nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch nói, ma bình thường.
đều không phân biệt được phương hướng, sẽ không ngừng vất vưởng ở một thành phố nào đó.
Dẫu sao cũng là mẹ của Đỗ Vũ Đồng, tôi nghĩ nên tìm lại thi thể cho bà ấy trước thì tốt hơn, nên bèn hỏi: “Di à, thi thể của dì đang ở đâu thế?”
“Ở trên một ngọn núi tên là Chu Phong”’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.