*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lãnh Mạch đã nói không sợ, tôi đương nhiên sẽ tin tưởng anh ấy, anh ấy đi vào trước, tôi bị tụt lại ở phía sau, nói với Ninh Hồng Hân ở trong dây chuyền: “Dì Ninh ơi, một lát nữa dì đừng lên tiếng nha, người phụ nữ ở bên trong là Minh Vương của Minh Giới, nếu như biết trên người cháu có mang một con quỷ, dì nghĩ cũng đừng nghĩ đến tâm nguyện của mình nữa.”
“Mẹ ơi, Minh Vương? Minh Vương làm sao có thể ở bên trong! Đáng sợ quá, Minh Vương nhất định sẽ phát hiện ra dì mất! Dì không muốn, hay là dì cứ ra ngoài đã nhé!” Dì Ninh Hồng Hân nhất thời hoảng loạn cả lên “Không sao ạ, chỉ cân dì không lên tiếng là được, Minh Vương bây giờ, chỉ số thông minh còn chưa phát triển.” An ủi dì hai câu, tôi mới đi vào trong.
Nhìn thấy Lãnh Mạch đang nói chuyện gì đó với Minh Vương ở xa xa, tôi không biết mình có nên đi qua đó không, đúng lúc, Hàn Vũ đã kéo tôi ra phía ngoài: “Đi đi đi chúng ta ra ngoài trước.”
“Vi sao?” Tôi không hiểu gì mà hỏi “Đừng có hỏi vì sao, ra ngoài là được.”
Càng như vậy tôi càng tò mò, quay đầu lại, Hàn Vũ lập tức chuyển đầu tôi lại: “Đừng có xeml”
Nhưng tôi vấn nhìn thấy rồi.
Tôi tin tưởng nhất định sẽ có một ngày, Lãnh Mạch sẽ mạnh hơn Minh Vương, tới lúc đó rồi, sẽ chẳng cần để ý sắc mặt của cô ta nữa!
“Cô bé à, cô vần phải suy nghĩ cho anh Lãnh một chút nhé.” Hàn Vũ lại nói: “Nói thế nào thì Minh Vương và anh Lãnh cũng là quan hệ vua tôi, sau khi cô xuất hiện, anh ấy đã vì cô mà đắc tội với Minh Vương không biết bao nhiêu lần rồi, Minh Vương sớm đã không hài lòng, nhưng vì thích Lãnh Mạch nên mới cứ nhịn, nói không chừng sẽ có ngày nào.
đó mà đối phó với cô, tôi nói như vậy có thể sẽ khiến cô khó chịu, nhưng tới lúc đó, điều anh cả muốn làm cũng sẽ bị ảnh hưởng, cô và anh Lãnh sẽ thực sự cái được không đủ bù đắp cho cái mất”
Tuy răng lời nói của Hàn Vũ không xuôi tai, nhưng câu nào câu nấy đều là lời thực lòng, Lãnh Mạch muốn làm gì mọi người đều biết rõ như trong lòng, không thể chỉ vì tôi mà phá hỏng sự nghiệp và tiên đồ của anh ấy được.
“Tôi cũng không nói là cô phải làm sao, cô bé ạ, nhưng hiện tại trái tim của anh cả đều hướng về cô, bây giờ anh ấy có làm chuyện gì kích động, đều là vì chịu ảnh hưởng của cô đấy, tôi nghĩ là, vì tốt cho anh ấy,khoảng thời gian Minh Vương ở đây, cô đừng nên đi quá gần anh ấy thì hơn” Hàn Vũ lại nói.
Tôi cúi mặt rầu rĩ đáp: “Tôi biết rồi…”
“Chị dâu, cô với anh Lãnh, cũng sẽ không có tương..” Nói được một nửa, Hàn Vũ đột nhiên không nói nữa Tôi vốn muốn hỏi tôi và Lãnh Mạch sẽ không làm sao, nhưng đúng lúc này Lãnh Mạch và Minh Vương từ trong quán ăn đi ra, cô ta mặc một chiếc váy màu vàng, mặt mày tươi cười rạng rỡ mà khoác tay Lãnh Mạch, tôi không có hứng đi cười nhạo.
Minh Vương bây giờ giống như gái quê, trong đầu toàn là cảnh cô ta hôn Lãnh Mạch trong quán ăn, không biết cô ta hôn anh ấy bao lâu.
Nghĩ tới đây trong lòng liền giống như có từng cái dăm nhỏ đâm vào, vô cùng đau đớn, tôi cúi thấp đầu, tránh khỏi tâm nhìn về hướng tôi của Lãnh Mạch.
Đúng là như Lãnh Mạch nói trước đó, Minh Vương quả thực không trách anh ấy mua cho cô ta cái váy xấu vậy mà lại mua cho tôi cái đẹp hơn, nhưng tôi cũng chẳng vui vẻ gì, thà răng người mặc cái váy xấu là tôi, cũng không muốn Minh Vương hôn Lãnh Mạch.
“Anh Mạch, hiểm khi tới thành phố này, không bằng đi dạo với em nha.” Minh Vương tựa như con chim nhỏ nép vào người Lãnh Mạch mà hỏi.
Tôi có thể cảm thấy rằng Lãnh Mạch vấn luôn nhìn tôi, và tôi biết, anh ấy nhất định sẽ từ chối.
Quả nhiên, anh ấy nói: “Lạc Nhu, chúng tôi bây giờ còn có rất nhiêu chuyện phải làm, hay là về thành phố K thì tốt hơn”
“Có việc phải làm thì trực tiếp về Minh Giới làm thì tốt hơn, về thành phố K làm gì, nơi đó cũng chẳng phải nhà anh, anh vội vàng đi đâu làm gì chứ?” Minh Vương cố ý nói trước mặt tôi: “Hay là, anh phải đưa kẻ kí khế ước này về thành phố K?
Hình như anh đâu có nghĩa vụ đó? Hay là nói anh đang lấy người kí khế ước làm lý do?”
Lời nói ra đã nói tới mức này, nếu Lãnh Mạch còn muốn từ chối, Minh Vương nhất định sẽ tức giận với anh ấy, Hàn Vũ nói đúng, tôi không thể trở thành gánh nặng của Lãnh Mạch, không thể trở thành người kéo chân anh ấy.
Cho nên trước khi Lãnh Mạch mở miệng nói lời “Minh Vương, Lãnh Mạch đại nhân, làm sao tôi dám làm phiền hai người đưa tôi về thành phố K ạ, tôi vốn không đáng nhắc tới, chỉ hy vọng hai người có thể đi dạo vui vẻ, sau đó tiện đường cho tôi nhờ một đoạn, đây đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với tôi rồi.”
“Cái kẻ kí khế ước này, coi như cô biết điều.”
Minh Vương hừ mũi một cái, kéo Lãnh Mạch: “Anh Mạch ơi, đi thôi, đi dạo với em nha, cái váy này là anh nhiệt tình mua cho em, nhưng em vân muốn anh mua cho em thêm mấy cái nữa, em muốn mặc.
đẹp hơn nữa cơ, được không, hiếm khi em tới thế giới của loài người được một lần, đi chơi với em nhé.
Lãnh Mạch nheo mắt, tôi có thể cảm thấy ánh mắt của anh ấy như lưỡi dao sắc bén muốn chém lên người tôi, tôi cúi thấp đâu, vẫn không nhìn anh ấy.
Cuối cùng anh ấy nói: “Được.”
Nghe được tiếng bước chân dân xa, tôi mới ngẩng đầu, nhìn bóng lưng kề bên nhau anh ấy cùng Minh Vương, đột nhiên liên mất đi tất cả sự dũng cảm, lùi hai bước chân liên đụng phải bồn hoa, tôi ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, ôm lấy đầu gối, cuối cùng không kìm được mà khóc lớn.