Chồng Ma Của Em

Chương 312: Mất tích tập thể




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy rằng việc Minh Vương không cho phép Hàn Vũ tiếp tục nghiên cứu loại thuốc giúp ức chế hàn khí xâm nhập quả là điều đúng đẳn.
Kể từ khi Hàn Vũ nghiên cứu ra loại thuốc kia đến nay, Lãnh Mạch cũng không thèm tiết chế mấy chuyện giường chiếu nữa, huống hồ hôm qua còn bị cho uống thuốc kích dục…
Tôi nằm lỳ ở trên giường, một đầu ngón tay cũng không thể cử động được, để Lãnh Mạch bôi thuốc mỡ giảm sưng ở bên dưới.
Hôm qua chúng tôi đã làm chuyện đó cả đêm!
Quả thật là muốn khóc cũng không có nơi nào.
để khóc mà.
Lãnh Mạch bôi thuốc cho tôi xong, không một mảnh vải nằm xuống bên cạnh, không mặc gì trên người mà anh cũng không hề ngại ngùng, vẻ mặt thoả mãn nói: “Tối hôm qua Minh Vương ở ngoài ban công đã hỏi Hàn Vũ thuốc kích dục. Sau đó đem hoà vào hai ly nước kia. “
Đối với Minh Vương tôi thật sự không biết nói gì hơn, vậy mà có thể đói khát đến mức tìm gặp Hàn Vũ để lấy thuốc kích dục, chẳng trách tối qua cô ta ân cần đến thế, còn chủ động đưa nước cho.
Lãnh Mạch. Hoá ra là còn có nguyên nhân sâu xa như vậy. Chỉ là cô ta không chỉ hạ thuốc cho Lãnh Mạch mà còn ngay cả bản thân mình cũng không tiếc ăn hết. Thật sự là…
“Còn Minh Vương thì sao? Tối qua cô ta dễ dàng để cho anh đi vậy sao?” Tôi hỏi một cách yếu ớt.
“Cô ta? Ah” Lãnh Mạch cười lạnh chế nhạo: “Em còn nhớ tối qua lúc đi ngang qua người cậu ta đã đụng phải anh một cái không?”
Đụng phải Lãnh Mạch…
“Tất nhiên là nhớ” Lúc đó tôi còn đang rất lo lắng cho Hàn Vũ cơ mà, không biết anh ta có bị Minh Vương đả thương hay không.
“Hàn Vũ đã bí mật đưa cho anh một túi bột ảo.
giác, lúc Minh Vương đưa nước anh đã rắc vào.
trong cốc của cô ta” Lãnh Mạch nhàn nhạt nói.
“Bột ảo giác? Cái này mà Hàn Vũ cũng có?” Má ơi, bên người có một người giỏi y thuật thế này, thật sự rất đáng sợ đó: “Anh bỏ thuốc ảo giác vào.
ly nước của cô ta, cô ta không để ý sao? Biết đâu được thứ Hàn Vũ đưa cho anh là thuốc giải? “
“Em cho rằng Minh Vương cô ta mạnh mẽ đến mức có thể biết được tất cả mọi việc sao?” Anh đặc biệt khinh thường chế giễu tôi: “Về điểm này, tối hôm qua nếu Hàn Vũ cho anh thuốc giải, sau khi uống nước xong sao có thể không có việc gì lại đi lấy thuốc giải ra trước mặt Minh Vương, cho nên tất nhiên là phải lấy độc trị độc, dù sao anh và Hàn Vũ quen biết cũng đã gần trăm năm, chút hiểu biết này sao có thể không có?”
Dừng một chút, ánh mắt Lãnh Mạch bỗng trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Minh Vương còn dám cho anh uống thuốc kích dục, tại sao anh lại không thể gây ảo giác cho cô ta?”
Thật kinh khủng, tôi có chút không hiểu mấy chuyện mâu thuẫn giữa bọn họ với nhau, nhưng càng để tâm hơn về chuyện diễn ra tiếp theo: “Sau đó thế nào? Minh Vương uống xong thuốc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh làm một quả dưa leo bằng đá giúp cô ta.”
Lãnh Mạch thản nhiên trả lời: “Khi bột ảo giác có tác dụng, trong đầu cô ta nghĩ gì sẽ nhìn ra cái đó, cho nên tối qua trong mắt cô ta vật gì cũng có thể trở thành anh.”
Dưa leo bằng đá..
Vậy là Minh Vương đã ôm một quả dưa leo.
đá… làm chuyện đó cả đêm sao? Thảo nào đến bây giờ cô ta vẫn chưa có động tĩnh gì.
Quả thực rất độc ác, người đàn ông này quả nhiên không thể chọc giận anh ta.
“Nhưng thuốc ngăn hàn khí của anh ngày hôm qua đã hết, lại phải nhờ Hàn Vũ pha thêm lân nữa rồi” Lãnh Mạch nói.
Tôi lập tức kêu lên: “Mẹ ơi, Lãnh Mạch đại nhân, làm ơn buông tha cho con đi. Nếu đại nhân cứ tiếp tục thế này thật sự sẽ chết người đấy…”
“Chết?” Anh xấu xa cong môi, ghé vào lỗ tai của tôi khế nói: “Đại nhân tôi đây sẽ làm cho em dục tiên dục tử.”
““Thô tục…” Tôi đỏ mặt tía tai nói.
“Anh thô hay không em còn không biết sao?”
Thất bại thảm hại! Hôm nay thật không nói chuyện nổi nữa! Tôi kéo chăn bông qua, vừa ngượng ngùng vừa buồn bực chui vào trong.
Lãnh Mạch cười một tiếng trầm thấp.
Bỗng nhiên cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ.
Tôi từ trong chăn chui ra để lộ một cái đầu, nhìn Lãnh Mạch. Lãnh Mạch đem cơ thể tôi quấn lại kỹ lưỡng rồi mới nói: “Vào đi”
“Lão đại, không xong rồi!” Hàn Vũ xông vào: “Minh Vương đã tỉnh lại, sau đó cô ta… cho gọi anh đi qua”
Khuôn mặt Lãnh Mạch lập tức trở nên âm trâm.
Lo lắng trong lòng tôi cũng đột nhiên trỗi lên: “Lãnh Mạch, làm sao bây giờ? Nếu cô ta biết được anh cho cô ta uống nước ảo giác…”
Lãnh Mạch im lặng một lúc, bước xuống giường, đem áo sơ mi và quần hôm qua ném trên đất mặc vào, xong xuôi anh nói với Hàn Vũ: “Đi, chúng ta đi xem một chút.”
“Lãnh Mạch!” Tôi ngồi dậy, có chút hoảng hốt.
“Đừng lo lắng.” Anh quay đầu nhìn tôi: “Là một người đàn ông, nếu chỉ chút chuyện này cũng.
không xử lý tốt thì anh lấy tư cách gì để bảo vệ em”

Hoặc là dưới cơn giận giữ chặt tay chặt chân anh?
Càng nghĩ tôi càng sợ hãi, ngủ cũng không thể ngủ nổi liền dứt khoát xuống giường.
“Đồng Đồng, dì nghĩ con vẫn nên đừng hành động thiếu suy nghĩ” Dì Ninh Hồng Hân nói: “Nếu bây giờ con đi qua đó, không chừng Minh Vương sẽ giận lây sang con, đến lúc đó chỉ sợ là lửa đổ thêm dầu, không bằng tin tưởng anh ta, cứ bình tĩnh theo dõi mọi việc như thế nào đã”
Dì Ninh Hồng Hân nói cũng không phải không có đạo lý, chỉ là trong lòng tôi bây giờ rối muốn chết, vừa lo lắng vừa suy nghĩ, muốn bước xuống giường nhưng vì không có sức lực mà suýt chút nữa đã ngã ngã xuống đất, may mà bám được vào.
tường. Má ơi, hai chân tôi bây giờ không chỉ không khép lại được mà còn mềm nhũữn đứng cũng không vững, hôm qua điên cuồng như vậy, bây giờ thể lực căn bản là bằng không.
Tôi trần truồng bước vào phòng tắm, nhìn cơ thể trong tấm gương lớn, thật sự là vô cùng thê thảm. Cả cơ thể toàn là dấu hôn xanh xanh tím tím. Nhưng tôi hiện tại căn bản không có tâm trạng để ý nhiều, cầm lấy cái kéo đặt bên cạnh mấy đồ trang điểm, nắm chặt trong tay.
“Đồng Đồng, con đừng suy nghĩ dại dột…! Mọi việc có lẽ không nghiêm trọng như vậy đâu!” Dì Ninh Hồng Hân tưởng tôi muốn tự sát, sợ hãi kêu lên.
“Dì, dì nhầm rồi. Không phải con muốn tự sát đâu. Dì đừng lo” Chết cũng không giải quyết được hết vấn đề, vậy thì chết có ích gì chứ.
“Con chỉ là muốn phòng ngừa ngộ nhỡ có tình huống xấu xảy ra. Nếu Lãnh Mạch và Minh Vương thật sự đánh nhau, con phải giúp anh ấy”
Kéo có thể đâm rách cánh tay, giúp tôi triệu hồi huyết kiếm, đến lúc đó nếu thật sự phải đánh nhau, tôi cũng sẽ triệu hồi huyết nhân liều chết đánh một lần.
Tôi mặc quần áo vào ngồi đợi trong phòng một lúc, nhưng bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, rốt cuộc cũng không thể ngồi yên được nữa, cầm kéo mở cửa bước ra.
Phòng của Minh Vương ở tầng 3. Tôi cẩn thận leo lên cầu thang, tầng 3 vẫn im ắng như cũ, một chút âm thanh nói chuyện của Lãnh Mạch với Minh Vương đều không có. Tối cả kinh trong lòng, không thể không nghĩ về những tình huống khác, bước lên kéo cửa phòng Minh Vương ra.
Phòng cô ta trống rỗng, không hề có ai ở đây.
Lãnh Mạch đâu? Minh Vương ở đâu? Hàn Vũ đâu?
Tôi bước vào phát hiện trên sàn nhà có vài giọt máu.
Máu của Lãnh Mạch?
Trong lòng tôi dâng lên dự cảm không tốt, hét lớn: “Lãnh Mạch!”
Biệt thự của Minh Vương to lớn lại yên tĩnh đến mức quỷ dị, chỉ có tiếng hét của tôi, vang vọng từng đợt từng đợt.
Lãnh Mạch, Minh Vương và cả Hàn Vũ đều đã biến mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.