Chồng Ma Của Em

Chương 317: Nếu muốn người khác không biết Cái gì?




Dì Ninh Hồng Hân bị tên xã hội đen ngay trước mặt này giết?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
“Ánh mắt của cô như vậy là sao, gặp quỷ à?”
Tên xã hội đen đẩy tôi một cái: “Tránh ra, đừng cản đường”
“Này, anh cẩn thận cho tôi, đừng đẩy cô ấy!”
Tôn Viễn Phàm chạy tới, nắm lấy tay và kéo tôi sang một bên.
Tên xã hội đen đẩy xe rượu vào, cười nói với Đỗ Vũ Đồng: “Chị dâu thật hào phóng, mua rượu đắt như vậy,. Theo chị dâu đúng là vừa được ăn vừa được uống, mọi người nói có phải không?
Những tên xã hội đen khác cũng hùa theo, vội vội vàng vàng lấy rượu từ xe đẩy.
“Là Lafite, một chai ít nhất cũng phải hơn 3 triệu rưỡi, mười mấy chai này cũng phải hơn 35 triệu” Tôn Viên Phàm nói nhỏ với tôi: “Gia đình Đỗ Vũ Đồng không phải rất nghèo sao? Làm sao có.
thể hào phóng như vậy được”
Đúng vậy, gia đình của Đỗ Vũ Đồng rất nghèo, cô ấy lấy đâu ra tiền…
Tôi chỉ hy vọng rằng suy đoán của mình tại thời điểm này là sai.
“Đỗ Vũ Đồng, nói cho tớ biết cậu muốn làm gì, chúng tớ có thể giúp cậu, đừng ở với mấy tên xã hội đen này nữa” Tôi lớn tiếng nói với cô ấy: “Mẹ cậu cũng đang đợi cậu về nhà, nếu bà ấy nhìn thấy cậu như thế này thì sẽ đau lòng biết bao.”
“Đừng nhắc đến mẹ với tôi nữa!” Đỗ Vũ Đồng hét lên: “Đồng Đồng, có phải cậu phát hiện ra gì rồi phải không?
“Có phải cậu đang giấu chúng tới điều gì đó không?” Tôi hỏi ngược lại Cô ấy nghẹn lời, mặt tái mét.
Tên tóc vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói với chúng tôi: “Hoá ra là bạn của Vũ Đồng, hồi nãy chúng tôi đúng là thô lỗ quá. Tôi là bạn trai của Vũ Đồng, cô ấy và tôi yêu nhau thật lòng. Có thể hai người đã hiểu lâm chúng tôi rồi, mọi người vào đây.
ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, giải quyết hiểu lầm, thế nào?”
Thái độ đột nhiên trở nên tốt như vậy, chẳng lẽ trong chuyện này có vấn đề?
“Di nhớ ra rồi!” Ninh Hồng Hân lại hét lên: “Người đàn ông tóc vàng này! Lúc đó dì và Vũ Đồng bị bỏ vào túi vải bố, trước đó dì vô tình nhìn thấy một người ở phía sau, đó chính là người đàn ông bụng bia tóc vàng này! Chắc chản không sail Chính là anh ta! Những người này là những người đã bắt cóc dì và Vũ Đồng! Vũ Đồng, làm sao Vũ Đồng có thể ở cùng bọn họ… “
Hoá ra là vậy.
Sau khi nghe lời của dì Ninh Hồng Hân, tôi đã đoán ngay được kết quả rồi.
Một kết quả tàn nhân đến nỗi khiến người khác tuyệt vọng.
“Đồng Đồng, thật ra là tớ có việc, vừa rồi tớ có.
thái độ không tốt với cậu là có lý do. Nếu ông xã của tớ đã nói như vậy rồi thì tớ sẽ không giấu diếm.
cậu nữa, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi” Thái độ của Đỗ Vũ Đồng cũng trở nên mềm mỏng hơn Thái độ thay đổi nhiều và nhanh như vậy chắc chẳn là giả dối, lúc này tôi và Tôn Viễn Phàm đang đứng bên ngoài, nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ cần bỏ chạy là bọn chúng không thể bắt được, cho dù có bắt được thì cũng sẽ thu hút sự chú ý của người khác, chúng tôi sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Tên tóc vàng và Đỗ Vũ Đồng cứ mời chúng tôi vào trong ngồi xuống từ từ nói chuyện, một khi vào trong, rất có thể chúng tôi sẽ không thoát ra được.
Mối quan hệ của Đỗ Vũ Đồng với tôi là tốt nhất trong lớp, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tin tưởng cô ấy, chỉ là… dì Ninh Hồng Hân ở bên cạnh đang cầu xin tôi nhất định phải nói cho cô ấy biết sự thật, cầu xin tôi ở lại, tới bây giờ, cô ấy vẫn nuôi hy vọng rằng có thể Đỗ Vũ Đồng có nỗi khổ tâm riêng.
Tôi thở dài, nói với Tôn Viễn Phàm: “Hay là chúng ta vào trong ngồi đi.”
Tôn Viễn Phàm cau mày: “Đồng Đồng, cậu là một cô gái rất thông minh, cậu chắc chắn muốn vào sao?”
Trước khi đi ra ngoài tôi đã bỏ vào túi mấy lá bùa của Tống Tử Thanh, chắc là sẽ dùng được trong trường hợp khẩn cấp, hơn nữa. gần như: đã nghĩ ra kế hoạch để trốn thoát rồi, liền gật đầu với anh ấy: “Tôn Viễn Phàm, cậu cứ tin ở tôi”
Anh ấy nhìn tôi, không nói nhiều nữa: “Được, tôi tin cậu”
Tôi rất cảm động khi có ai đó có thể tin tưởng mình, cùng anh ấy bước vào trong phòng riêng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của chúng tôi, ngay khi tôi và Tôn Viên Phàm bước vào, tên tóc.
vàng liền ra hiệu cho người của mình đóng cửa phòng riêng, chặn lại lối ra.
Tôi cười lạnh: “Không phải nói muốn ngồi ngồi xuống từ từ nói chuyện sao? Tôi thấy mấy người không phải là muốn nói chuyện mà là muốn giết người diệt khẩu.”
Nghe tôi nói, Tôn Viễn Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Đồng Đồng, tớ thật sự đã đánh giá thấp cậu rồi, không ngờ cậu lại biết được ý định của bọn tớ”
vẻ mặt Đỗ Vũ Đồng thay đổi, trở nên dữ tợn: “Nói xem, tại sao hôm nay cậu lại đến tìm tớ? Cậu đã tìm được manh mối gì về mẹ tớ rồi? Hay là cậu đã báo cảnh sát? “
“Báo cảnh sát? Tớ gọi cảnh sát nào được.
chứ?” Tôi nhìn cô ấy: “Tại sao vừa nhắc tới mẹ cậu lền hỏi chúng tớ báo cảnh sát chưa? Có ph: và mấy tên xã hội đen này đã làm ra chuyện gì rồi nên mới lo sợ sự xuất hiện của tớ và Tôn Viễn Phàm như vậy, thâm chí còn vây chúng tớ trong phòng riêng, những tên côn đồ kia đều câm dao lên rồi, có đáng không?”
Tôn Viễn Phàm nghe xong lời tôi nói liên nhìn qua, kinh ngạc kêu lên: “Đúng thật là có dao! Mấy người đúng là muốn giết chúng tôi! Đồng Đồng, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Tôi nghĩ người muốn hỏi câu này còn có dì Ninh Hồng Hân.
Bà ấy đang ở bên cạnh con gái mình, cố gắng nắm lấy vai cô ấy và chất vấn về tất cả những điều này, nhưng cũng vô ích.
Câu bà ấy không thể hỏi, tôi hỏi thay bà ấy là được: “Đỗ Vũ Đồng, có phải cậu đã thông đồng với đám xã hội đen này để giết mẹ mình không?”
“Cái gì?” Tôn Viễn Phàm kinh hãi nói thể nào! Tự tay giết mẹ của mình?”
Tôi chỉ chăm chú nhìn Đỗ Vũ Đồng.
Vẻ mặt Đỗ Vũ Đồng đột nhiên thay đổi, hai tay nằm chặt, không nói gì cả.
“Đúng là các người đã tra ra được gì rồi” Đổi thành tên tóc vàng nói: “Chuyện mà đến cảnh sát cũng không thể tra ra được, chuyện mà chúng tôi làm liền mạch dứt khoát như vậy, không ngờ một người phụ nữ trông còn trẻ tuổi như cô lại có thể phát hiện ra. Tôi cảm thấy rất lạ, cô và Đỗ Vũ Đông cũng coi như là bạn học, nhưng cũng không phải kiểu sẽ đi quan tâm đến gia đình của cô ấy, quan tâm đến việc mẹ của cô ấy đã đi đâu rồi đi tìm bà ta đúng không? Làm thế nào mà cô lại nghỉ ngờ rắng mẹ của cô ấy đã bị chúng tôi giết chết?”
Quả nhiên.
Đỗ Vũ Đồng cùng một giuộc với những tên xã hội đen này, cô ấy đã hợp tác với bọn họ để giết chết mẹ của chính mình.
“Muốn người khác không biết thì trừ khi chính mình đừng làm, không biết mấy người đã từng nghe qua câu này hay chưa.”
Tình cảm gia đình của con người từ khi nào lại trở nên yếu ớt như vậy?
Nói giết mẹ ruột, liền giết luôn mẹ ruột.
“Việc mà chúng tôi làm chắc chắn không có sai sót gì!” Đỗ Vũ Đồng kêu lên: “Chắc chắn cậu đã dùng cách không hợp pháp nào đó để biết được điều này! Giọng nói của người phụ nữ trung niên ban nãy mà tôi nghe thấy có phải là quỷ mà cậu tạo nên không? Con người cậu bình thường trông cứ thần thần bí bí, cậu có biết sau lưng tôi cảm thấy cậu như thế nào không? Cậu chính là đồ đạo đức giả! Giả bộ vô hại, thật ra tâm tư sâu hơn ai hết! Rốt cuộc cậu có ý gì hải”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương.
ai, sở dĩ tôi không sẵn sàng chia sẻ chuyện trước.
đây của mình với người khác là vì nếu kể với bất cứ ai thì người đó cũng sẽ nghĩ răng đó là chuyện vô.
lý, vậy thì tại sao tôi phải phí lời kể cho người khác nghe chứ?
Tôi lén bấm nút ghi âm điện thoại trong túi quần, sau đó nói: “Đỗ Vũ Đồng, cậu nói dối mẹ để đi du lịch, thật ra tất cả mọi chuyện đều là do cậu cùng với bọn họ bày ra, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.