Chồng Ma Của Em

Chương 320: Đừng có kéo quân tôi




Si Mi vung tay định đánh tôi, tôi đã định thốt ra chữ “phá” nhưng anh ta thu tay lại, ném con dao gọt hoa quả xuống đất: ‘Tôi đã giúp cô giải quyết nhiều người như vậy mà cô lại chỉ dùng không khí để cảm ơn tôi ưt”
Cái gì chứ? Anh ta đã giúp tôi giải quyết bao.
nhiêu là người? Tôi còn phải cảm ơn anh ta á? Đừng quên rắng hản đã giết chết Lấo Quỷ, anh ta và tôi có một mối hận không đội trời chung! ‘Ai khiến anh tới cứu tôi! Nếu có thể, tôi muốn giết anh ngay lập tức!”
Anh ta trợn mắt nhìn tôi.
Tôi cũng trợn mắt nhìn anh ta “Vũ Đồng… Dì Ninh Hồng Hân nhào về phía Đô Vũ Đồng: “Làm ơn đừng gây chuyện nữa!”
Tôi đẩy Si Mị ra, Si Mị muốn đánh tôi, tôi mặc kệ anh ta, ngồi xốm bên cạnh Đô Vũ Đồng, kiểm tra hơi thở của cô ta, cô ta vân còn sống: “Di Hồng Hân, cậu ấy vẫn còn sống.”
Nghe vậy, Ninh Hồng Hân thở nhẹ ra một hơi thật dài: “Vậy là tốt rồi…
Cảm xúc của tôi hơi phức tạp, tôi lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Dì Hồng Hân, bản ghi âm của Đồ Vũ Đồng và tên tóc vàng đều ở trong này. Cháu sẽ không để dì chết oan uổng đâu, cảnh sát sẽ bảo.
vệ công lý. “
“Không được!” Dì Ninh Hồng Hân nảm lấy tay tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn bà ấy một cách ngờ vực.
“Đồng Đồng, hứa với dì một chuyện” Ninh Hồng Hân năm tay tôi quỳ xuống trước mặt tôi: “Chuyện này cho qua đi, được không cháu? Cháu hãy xóa đoạn ghi âm trong điện thoại đi, lát nữa ở trong lớp nếu có gặp Vũ Đồng thì cháu giả vờ quên chuyện này đi có được không? Đừng nói với ai khác về chuyện này, được chứ? “
Tôi sững sờ: “Dì Hồng Hân, dì…”
“Dì chỉ có một cô con gái duy nhất. Kỳ vọng duy nhất của cuộc đời dì là con bé. Chỗ dựa duy nhất của dì trong cuộc sống là con bé. Tất cả số tiền dì kiếm được đều dành cho con bé. Giờ dì đã chết và không có cách nào cứu được, nếu cái chết của dì có thể làm cho cuộc sống của con bé dê dàng hơn, làm cho con bé sống tử tế, và làm cho con bé hạnh phúc, vậy tại sao lại không chứ? “
Ning Hồng Hân vừa nói, máu và nước mắt trong mắt bà vừa chảy ra: “Vì vậy, hãy hứa với dì, Tiểu Đồng Đồng, hãy coi như là con làm một việc tốt vì dì đi. Cho dù dì chết oan hay chết nơi khi ho cò gáy dì cũng không quan tâm. Dì không quan tâm đến công lý, và dì cũng không cân người đứng ra chủ trì công lý. Dì chỉ muốn con gái dì sống tốt. Thế nên, Đồng Đồng, cháu làm ơn đừng vạch trần vũ Đồng, được không? Dì đập đầu van cháu! “
Ninh Hồng Hân thực sự đập đầu van xin, rất lớn, từng cái một.
Tôi trầm lặng nhì Ninh Hồng Hân Đây chính là tấm lòng của một người mẹ.
Bị con gái giết hại, cuối cùng bà vân nghĩ cho con gái của mình.
“Đây là chuyện giữa mẹ con dì. Cháu chỉ tình cờ gặp đì và giúp dì thực hiện mong muốn của mình thôi Mặc dù cháu rất thất vọng về Đỗ Vũ Đồng nhưng.
đây là chuyện của hai người nên cháu sẽ không xen vào. Dì đừng lo lắng, từ nay về sau, chuyện hôm nay cháu sẽ coi như chưa từng xảy ra. “
Nói xong, tôi lấy điện thoại ra và xóa đoạn ghi âm trước mặt Ning Hồng Hân “Cảm ơn, cảm ơn cháu” Ninh Hồng Hân cảm ơn tôi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền giữ chặt lấy tôi: “Vậy thì… cậu bé phía sau, chúng ta nên làm gì đây?
Tôn Viên Phàm.
Lân này dường như không có cách nào che giấu được cậu ấy rồi.
“Cháu sẽ nói với cậu ấy, dì Hồng Hân, đừng lo.
lắng, nguyện vọng của dì đã hoàn thành xong, dì hãy đi đầu thai đi” Tôi nói.
Ning Hồng Hân bất đắc dĩ đưa tay định chạm vào mặt Đồ Vũ Đồng nhưng bà ấy vần chỉ có thể chạm vào không khí mà thôi, bà muốn ôm con gái mình lần cuối. Dù con gái bà có làm bà đau đớn thế nào, bà ấy vần luôn là mẹ còn cô ta luôn là con gái của bà “Tiểu Đồng Đồng, dì rất vui khi được biết cháu.
Dì sẽ đi đầu thai. Ninh Hồng Hân nổi lên, trôi dần rồi biến mất, đi đến âm phủ báo tin Có hơn hai mươi xác chết năm trên mặt đất, bao gồm cả tên tóc vàng, chỉ có Đỏ Vũ Đồng là còn sống.
Bây giờ tôi đã quyết định không xen vào nữa, tôi đương nhiên sẽ không động vào Đỗ Vũ Đồng.
“Cô không nghĩ cô ta ghê tởm sao? Nếu cô không muốn ra tay, tôi sẽ làm thay cô.” Si Mị ôm lấy cánh tay của mình tiến lên từ phía sau.
Tôi chặn đứng anh ta, hất cổ nói: Anh muốn gì thì cứ tìm tới tôi đây này, kể từ khi nào mà anh lại thích xuống tay với loài người nhỏ bé chúng tôi vậy?”
“Cái thái độ xấc xược này của cô! Đừng tưởng răng bây giờ tôi không giết được cô!” Anh ta vung tay lên.
“Muốn đánh thì đánh, ai sợ ai! Đương nhiên không thể nói là không sợ anh ta, chỉ là hiện tại tôi đã không còn đường lui nữa rồi.
“Các người …’ Giọng của Tôn Viên Phàm đột nhiên xuất hiện.
Hỏng rồi!
“Tôi sẽ giết người cản đường trước rồi tôi sẽ dạy dỗ cô sau!” Sỉ Mị xoay người định đi Tôi lo lắng, lúc ấy tôi dường như chỉ biết làm theo bản năng, chạy lại nảm lấy quần của anh ta, người vần đứng trước mặt tôi “Mẹ nó tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng kéo.
quần của tôi!”
Thì bởi! Anh ta không mặc quần áo, ngoài quân ra thì tôi còn có thể năm vào đâu được chứt!
“Đó là bạn của tôi, nếu anh muốn động đến cậu.
ấy, hãy đánh tôi trước đi!” Tôi không dám buông tay.
“Buông ra!” Anh ta hét lên.
“Không buông! Anh đừng phí lời vô ích, muốn đánh thì cứ đánh đi!” Tôi nhăm mắt lại, dùng hết sức lực hét vào mặt anh ta “Đánh cái con khi ý! Quân của tôi sắp bị cô kéo.
tụt rồi kìa!”
Tôi mở mắt ra, thật vậy, bụng dưới của anh ta đã lộ ra, tôi chợt thấy tay mình nóng ran, tôi vội buông ra nhưng ngón tay lại vô tình chạm vào khóa quân của anh ta, tôi lại hôi hộp và rồi.
Xoẹt một cái, chiếc quần và dây kéo đã bị tôi kéo xuống trước mặt anh ta…
Tôi thề, tôi thực sự đã vô tình kéo nó xuống vì hoảng sợi “Đồ đê tiện vô liêm sỉ Si Mị nhà anh!” Tôi hét lên và che mắt lùi lại mấy bước. Tên chó chết này, rắc rối lớn rồi…
“Con người tâm thường chết tiệt, cô muốn làm phản à! Rốt cuộc là ai kéo quân tôi xuống đất!” Sĩ Mi tức giận gầm lên, giọng nói có chút ngượng.
ngùng.
Đợi sau khi Si Mị chỉnh đốn trang phục lại. Tôi, Tôn Viên Phàm, Sỉ Mi, ba con người lại tiếp tục đối đầu. Tôi không hiểu Si Mị xuất hiện ở đây như thế nào. Không dám thả lỏng cảnh giác, Sỉ Mị liếc tôi một cái rồi sốt ruột khua tay: “Xem ra cô và tiểu tử mặt trăng này cân nói chuyện một lúc, tôi không làm phiên nữa Nói xong, anh ta nhảy lên bức tường đầu ngõ và biến mất.
Anh ta thực sự biến mất!
Si Mị không phải đến để giết tôi ư?
Thế thì rốt cuộc anh ta đến làm cái gì vậy, tên xà tỉnh bệnh hoạn này!
“Đồng Đồng, chuyện này là thế nào?” Tôn Viên Phàm phá vỡ sự im lặng trước tiên: “Người đó sao.
đột nhiên biến mất vậy? Cậu hôm nay sao lại nói chuyện với không khí? Mấy tên côn đồ này làm sao chết như vậy? Nhiều nghi vấn như vậy, cậu nên nói gì với tớ đi chứ?”
Tôi không định giấu nữa: “Tôn Viên Phàm, như cậu thấy đấy, mắt tớ có thể nhìn thấy những thứ cậu không thể nhìn thấy, chẳng hạn như ma”
Tôn Viên Phàm dường như đã đoán được từ.
sớm, cũng không quá kinh ngạc: “Vậy cậu có nhìn thấy mẹ của Đô Vũ Đồng không? Người tóc đỏ vừa rồi cũng là ma ư?”
Danh tính của Sỉ Mị rất phức tạp, tôi không muốn giải thích nhiêu. Tôi chỉ trả lời: “Tóm lại, tớ nghĩ cậu là một người đáng tin cậy. Tớ hy vọng cậu không nói với ai những gì tớ chuẩn bị nói đây. Tớ đoán nếu cậu nói với người khác mọi người cũng sẽ không tin cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.