Chồng Ma Của Em

Chương 354: Cống thoát nước




Còn chưa đợi tôi hỏi lại lời nói của Si Mị là có ý gì, hồ lô bỗng nhiên chấn động kịch liệt, ngay sau đó hồ lô biến lớn lên, tôi với Si Mị cùng lúc lăn ra.
Lúc bị,ném ra đất, Si Mi vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau,kéo tôi đến bên ñgười của anh ta, anh ta lật người lạï:lấy lưng của mình tiếp đất, sau lưng vang lên tiếng xương cốt đập vào đất rất rõ ràng.
Người tôi nện lên lồng ngực của anh ta, lại không có chuyện gì, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Si Mị đang năm tfện mặt đất mà nhìn tôi, trong đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy kia phủ lên một lớp sương mù không nói rõ được.
Tay của anh ta đang đặt trên eo của tôi, đầu của tôi thì đang năm trên lồng fgực trần trụi của anh ta, chóp mũi quanh quẩn hơi nóng mà chỉ có trên lồng ngực đàn ông mới có, tư thế có chút mờ ám, tôi vội vàng lấy hai tay chống lênlồng ngực của anh ta để đứng dậy, anh ta lại nhanh tay hơn mà dùng lực kéo tôi về lại trong lòng của anh ta.
“Si Mị!”-Tôi rống giận với anh ta.
“Si Mị!” Âm thanh càng giận dữ hơn truyền đến, Tống Tử Thanh nổi giận đùng đùng kéo tôi từ trong lòng của Si Mị đứng lên, vẻ mặt như muốn giết người: “Tên chết tiệt tôi đã bảo cậu đừng có đụng vào cô ấy! Con mẹ nó cậu muốn chết mài!”
Một tay của Si Mị vừa rồi ấn đầu tôi vào ngực, một tay chống đất, chậm rãi ngồi dậy, giương mắt lên tà tà liếc nhìn Tống Tử Thanh: “Cậu kích động khẩn trương ñhư vậy làm gì, chác không phải thích cô ta rồi chứ?”
Tống Tử Thanh khẽ giật mình, cánh tay vốn đang dắt lấy tay tôi ýô thức nới lỏng ra.
“Si Mị anh đừng có nói nhảm nữa được không!
Anh câm miệng đi được không?”
Anh ta hừ một tiếng, quay đầu đi.
Lúc này tôi mới để ý xung quanh.
Chúng tôi đang ở dưới chân cầu, hai mét trước mặt là nước bốc mùi trong cống ngầm, hỏi Tống Tử Thanh: “Chúng ta đang ở đâu vậy? Đị& lao ở chỗ nào?”
“Địa lao có kết giới bảo hộ, dù cho Hồ Lô Rượu có thể ẩn thân, nhưng kết giới kia vẫn có thể dò ra khí tức của cô, mang theo hai người xông thẳng vào thì quá nguy hiểm, chúng ta phải nghĩ cách khác” Tống Tử Thanh lấy lại tinh thần, chỉ vào nắp cống dưới cầu.
“Anh muốn nói là chúng ta đi theo cống thoát nước để vào à?”
“Phải” Tống Tử Thanh khẳng định suy đoán của tôi: ‘Cống thoát nước này có thể thông đến cửa thoát nước của địa lao, thủ vệ bên dưới sẽ không mạnh như vậy, trước mắt thì chúng ta chỉ có cách này thôi” `”
Nếu như Tống Tử Thanh đã nói như vậy, tôi cũng không có dị nghígì, nhân lúc không có ai, Tống Tử Thanh mở nắp cống, anh ấy nói để anh ấy đi xuống trước, xác nhận không có nguy hiểm gì mới gọi tôi, tôi lo lắng mà nhìn anh ấy leo từng bước xuống cầu thang tiến vàø cống ngầm đen tối Si Mị ở một bên giọng điệu khó chịu nói: “Cô thật sự xem tên Tống Tử Thành này.là bạn bè thuần khiết đó hả? Thực ra giữa nam và nữ không hề có tình bạn thuần khiết, giữa nam và;nữ, không phải cô thích anh ta thì chính là anh ta thích cô, chỗ này vừa xa vừa tối, không có ai đến, không có ai nghe thấy âm thanh.
Sĩ Mị lại muốn rống tôi thì tín hiệu của Tống Tử Thanh truyền đến rồi, tôi lập tức trèo xuống cầu thang đi xuống cống thoát nước.
Sỉ Mị cuối cùng cũng đuổi kịp, anh ta phụ trách đậy kín nắp cống, làm mọi thứ trở lại như cũ.
Cầu thang rất trơn, khoảng cách giữa hai bậc thang lại lớn, tôi chậm rãi leo xuống, hai tay năm chặt thang, sắp đến đáy rồi, Tống Tử Thanh ở dưới nói với tôi: “Nhảy xuống đi, tôi đỡ cô!”
Tôi liền buông tay, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nhảy xuống.
“Đồ ngốc! Tin cậù.ta như vậy làm cái gì!” Si Mị vững vàng đỡ được ôm vào ngực, đứng thẳng trên mặt đất, mắng lại anh ta: “Anh mới là đồ ngốc!”
Si Mị câm miệng rồi.
Tống Tử Thanh cũng lười đểý Si Mị, trên tay bấm quyết, đầu ngón trỏ kéo ra một chùm sáng.
Đây thật sự là một cái cống thoátnước hàng thật giá thật, ẩm ướt, dơ bẩn, hôi thối, trừ phân và nước tiểu ra, Tống Tử Thanh nói còn có dã thú quái vật, chúng tôi giãm phải phân trong nước, đừng nói tôi sắp nhịn không nổi mà nôn, Si Mị đi trước mặt chúng tôi đã nôn ra rồi.
“Triệu hoán cái hồ lô cưỡi của cô ra đây ngay, ông đây không muốn dẫm nước dơ nữa!” Si Mị vịn tường, có đánh chết cũng không đi.
Tống Tử Thanh cũng thích sạch sẽ, lại dẫn đầu giãm vào phân trong nước, đi về phía trước: “Vì phòng ngừa tình huống đột ngột phát sinh, không thể dùng thứ lớn như hồ lô vậy được”
“Không thĩï:lấy hồ lô nhỏ ra đi, tôi ngồi bên trong.” Si Mị vã đứng ở chỗ rất xa, gọi tôi: “Đồ ngốc, cô thấy sao?”
Bây giờ anh ta không gọi tôi là ‘đồ.lùn nữa, sửa thành ‘đồ ngốc, phiền fnuốn chết, tôi mới mặc kệ hắn, theo sau lưng Tống Tử Thanh giãm vào trong nước: “Hồ lô ngộp như vậỹ; đường lại dài, nếu anh không sợ ngộp chết thì vào đi.”
Si Mị ném cho tôi vẻ mặt đáng thương hề hề khoé mắt ngấn nước, ha ha, emơji-trên Tencent đều bị anh ta làm theo hết luôn rồi, học ©ái biểu cảm oan khuất giống như vậy.
Chờ khi tôi với Tống Tử Thanh đi đến lối rẽ của cống thoát nước, Si Mị mới bịt mũi vừa nôn oẹ vừa đuổi tới.
Cũng phải, từ ngàn năm nay anh ta là người thống lĩnh đại quân, có bao giờ đi qua cái cống thoát nước dơ bẩn như vậy đâu.
Có con chuột đột nhiên chạy vụt qua chân tôi, tôi sợ tới mức hét lên, chân lảo đảo, bẹp, đặt mông ngồi thẳng xuống nước bẩn.
“Hahahaha!” Si Mị cười một trận vui vẻ.
Đê tiện!
Tôi hung dữtrừng anh ta.
Tống Tử Thanh.cũng có chút không nhịn cười được, vươn tay ra kếo tôi lên: “Cô nhóc, cô ngốc thật đói”
Giờ thì hay rồi, cả người tôi toàn là mùi thối, trong cống thoát nước có rất nhiều ngã ba, địa hình rắc rối phức tạp, may mà cảm giác về phương hướng của Tống Tử Thanh quấ mạnh, không hổ danh là đạo mộ thế gia, mang théo chúng tôi hết rẽ lại ngoặt, rốt cuộc cũng đến gần cửa thoát nước của địa lao, cũng có âm thanh mơ hồ tùa bên kia truyền tới.
Tống Tử Thanh dập tắt ánh sáng, ba người chúng tôi đi qua nép sát vào tường cống thoát nước, trên đầu chúng tôi có một nắp cống, trên nắp cống có hai tên thủ vệ đang nói chuyện.
“Hai tên quỷ sai kia còn chưa có ăn cơm à?”
“Phải đó, cũng không biết lấy đâu ra sức mà bướng nữa, kiểu gì cũng sắp thành người chết rồi,thà rằng chết no còn hơn chết đói chứ”
Hai quỷ sai? Tuyệt đối là Cẩu Đản với Thúy Hoal Tôi kích động đến thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng rồi, Tống.Tử Thanh càng nhanh hơn mà bịt miệng tôi lại, tôïhít sâu một hơi.
Thủ vệ lại nói tiếp.
“Có phải Lãnh Mạch đại nhân đến rồi không?”
“Phải đó, đến rồi, mới vừa đi, nói là hai tên quỷ sai không ăn cơm thì thôi; kệ bọn chúng”
Lãnh Mạch… vừa tới?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.