Chồng Ma Của Em

Chương 373: Tái Sinh Từ Cõi Chết




Tổn thương đến tận cùng, bước vào tử địa mới có thể sống lại lần nữa.
“Đồng Sênh..” Thúy Hoa thầm lặp lại, nước mắt trào ra: “Tên rất dễ nghe, ngụ ý cũng rất tốt, cô Đồng nói rất đúng, từ hôm nay trở đi, mọi thứ lại bắt đầu”
Tôi nhìn đứa-bé cười cực hồn nhiên trong lòng, lúc này thằng bé còn rất nhỏ, không hiểu được hôm nay là ngày nhứ thế nào, cũng không biết được qua ngày hôm nãy rồi, cha nhóc sẽ không thể quay về nữa..
“Tiểu Đồng Sênh, về sad nhóc nhất định phải trở thành một quỷ sai như cha›nhóc vậy, bảo vệ cho tốt mẹ của nhóc, không vì bất kì ai mà phá bỏ nguyên tắc của bản thân, không bị’khó khăn quật ngã, ngã rồi thì lại tiếp tục đứng lên;tiếp tục tiêu sái mà tiến về phía trước, trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất”
Thăng bé không biết có hiểu lời tôi nói hay không, chỉ thấy nó ôm ngón trở của tôi, sau đó bỏ vào miệng ngậm bẹp bẹp ra tiếng.
“Nhóc con! Mới tí tuổi đã háo sắc như vậy rồi!”
Si Mị đưa tay rút ngón tay bé ra.
Thăng nhóc oa inột tiếng liền khóc ầm lên, tôi trừng Si Mị: “Anh mới háo sắc! Trong đầu chứa toàn tư tưởng đen tối! Người ta chỉ là một đứa nhỏ bé xíu”
“Hừ” Tống Tử Thanh hướng về Si Mị lắc đầu ghét bỏ. ƒ Thúy Hoa cười rộ lên: “Cô Đồng, tôi nhất định sẽ dạy dỗ bé thật tốt, để bé học hỏi cha nó, sau này có thể thừa kế linh lức từ quả của chanó trên cây”
“Ừ” Tôi gật đầu thậtmạnh, trả thăng nhóc lại cho Thúy Hoa, thằng bé khóc lên đòi tôi ôm.
“Nhìn kìa, thằng bé thậtsự thích cô” Thúy Hoa nói: “Trẻ con ở Địa phủ chúng tôi không giống với trẻ con ở nhân giới lắm, quan niệm thời gian cũng khác nhau, nên trẻ con ở đây lớn fất nhanh. Chờ đến lúc nó trưởng thành rồi, tôi sẽ đân nó đi tìm cô”
“Được, một lời đã định, vô cùng hoạn nghênh!”
Tôi mỉm cười.
Thời gian không còn sớm nữa, đến lúc chúng tôi phải rời đi rồi.
Sau khi nói lời từ biệt với Thúy Hoa, chúng tối quay lại Truyền Tống Trận bên trong phủ của Diêm Vương, đi được nửa đường thì có người ngăn lại.
“Cô là Đồng Đồng đúng không?” Người phụ nữ ở đối diện bọn tôi chính là Mặt Ngựa đang nằm trên đá Tam Sinh.
“Vâng, Mặt Ngựa đại nhân, ngài tìm tôi có việc gì sao?” Tôi-‡rả lời.
Cô ấy nâng ngón tay chỉ về quả hồ lô đang đeo bên hông tôi nói thẳng: “Cô đã gặp Tế Công đúng không? Hồ lô bên hông cô là bảo bối của ông ta”
Đến nước này thì tôi cũng không giấu giếm được nữa: “Đúng vậy, tỗi có thể đến Địa phủ đều là nhờ Ông Đạo Tế trợ giúp.”
“Hôm nay lúc cô trở về, thay tôi gửi một câu đến ông ta” ƒ “Câu gì?” Tôi hỏi.
“Ngày nào ông ta không chịu bước vào luân hồi thì ngày đó tôi vần ở đây chờ, dù là mãy đời mấy kiếp, mấy trăm năm, mấy ngàn năm, ông ta tốn bao nhiêu thời gian thì tôi cũng tốn từng ấy” Sau khi nói xong, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng thì Mặt Ngựa đã xoay người bước đi.
“Này, thật ra ngoại hình của Mặt Ngựa cũng thanh tú xinh đẹp, dáng người cao gây, chân lại rất dài, sao lại hứng thú với một hòa thượng như thế nhỉ” Si Mị khoanh tay nói.
“Nếu là tôi, tôi cũng không thích kiểu như Mặt Ngựa, ngực nhỏ.” Tống Tử Thanh đáp lời.
Hai tên này thật sự là hết thuốc cứu rồi, tôi liếc mặt xem thường tự đi về phía trước.
“Từ từ đợi chúng tôi với!” Tống Tử Thanh và Yêu Quái vội đuối theo phía sau.
Diêm Vương đấ đợi chúng tôi ở chỗ Truyền Tống Trận đợi chúng tôi, sau khi lưu luyến chào tạm biệt, chúng tôi đứng trên Truyền Tống Trận rời khỏi Địa phủ.: Tạm biệt Minh giới, tạm biệt Địa phủ, tôi phải trở lại thế giới của mình, lần ñữa bắt đầu.
Lúc chúng tôi quay lại nhân đian, về tới Phong Đô, về lại gian quân áo trong cửa hàng.
Ba người tôi với Tống Tử Thanh và Yêu quái đi ra trong tình huống bị đống quần áo quấn như cái bánh chưng, một vài cô gái bị chúng tôi dọa sợ, dùng ánh mắt nhìn người có bệnh nhìn chúng tôi sau đó chạy ra xa.
Hô Lỗi cứng đờ nhìn thấy tôi sắc mặt âm trầm chẳng khác gì quả cà tím.
Tôi ngại ngùng ho khan một tiếng: “Thật ra, anh Hô Lỗi, đừng trách tôi, lúc ấy thật sự là có lí do cả”
“Được rồi, tôi cũng không phải người thích so đo” Hô Lỗi phất tay: “Gặp đúng lúc các ngươi bị đánh thành cái đầu heo như vậy, tôi cũng rất vui vẻ, mau đi nhanh đi, đừng ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của tôi”
Vốn dĩ chúng tôi đã thua, lòng tự trọng của hai người đàn ông sa lưng tôi cũng bị tổn thương rồi, Hô Lỗi còn sát muốf ào miệng vết thương, nhưng lại khiến người ta khôïg thể phản bác. Tống Tử Thanh và Yêu Quái chỉ đành đá đá mấy cái vào cửa nhà Hô Lỗi cho hả giận; đá cho bản hiệu của Hô Lỗi lệch đi một chút mới xả được cục tức, theo tôi rời khỏi.: Phong Đô cách chỗ tôi ở tại thành phố K xa vạn dặm, may mà trong tay tôi có Hồ lô bảo bồi, tôi đi vào một con hẻm nhỏ rồi ném cái tiồ lô xuống mặt đất.
Nhưng mà, hồ lô lăn hai vòng trên mặt đất, lăn đến tận góc tường, cuối cùng vẫn y nguyên như cũ không có gì biến đổi.
“Sao lại thế nầy???” Tôi không hiểu ra sao.
Tống Tử Thanh và Si Mị càng không biết chuyện gì xảy ra, tôi thử nhặt hồ lô lên ném lại, vẫn không có chút phản ứng nào.
“Để tôi thử xem” Si Mị iói xong đến cầm lấy hồ lô ném lại, nhưng vẫn như cũ không có phản ứng, ném tới ném lút hai ba lượt cũng chẳng suy suyển gì, cậu ta tức giận, may mà tôi ra tay kịp thời chứ không đã bị cậu tá.đạp vỡ mất rồi.
“Hỏng rồi? Hay là có vấn đề gì?” Tôi câm lấy hồ lô suy tư. Š Tống Tử Thanh hơi đăm chiêu, cầm lấy hồ lô ném đại về phía trước.
Phịch một tiếng, hồ lô lớn lên.
II “Tống Tử Thanh, sao anh có thể sử dụng cái hồ lô này? Vì sao tôi và Si Mị không thể €hứ?” Cả đầu tôi tràn đầy dấu chấm than, không thể ñào, lúc trước tôi xài cái hồ lô này thuận tay như vậy, sao đột nhiên lại không sử dụng được nữa?
“Tôi cũng không biết mình đoán đúng hay không, cứ về chùa Linh Ẩn tìm Tế Công rồi nói sau”
Tống Tử Thanh trả lời.
Mang theo một bụng nghỉ hoặc, chúng tôi ngồi lên hồ lô, lần này tôi không thể lái được nữa nên đành giao vị trí lái cho Tống Tử Thanh. Lần đầu tiên tôi phải ngồi ở cái bụng béo của hồ lô, có chút sợ hãi đành:phải nắm chặt quần của Sỉ Mị, không phải là tôi không thường túm quần anh ta nhưng do cậu ta chẳrg:bao giờ mặc quần áo! Chẳng hiểu anh ta mắc bệnh quái gì mà không mặc quần áo để trần nửa người!
Hồ lô nhanh chóng:bay về thành phố K, tới phía sau chùa Linh Ẩn, tôi chỉ tay vào phía dưới nói: “Tống Tử Thanh, ở chỗ đó”
Tống Tử Thanh điều khiển hồ lô thuần thục hơn tôi, hồ lô cũng rất nghe lời anf-ta, chúng tôi đáp xuống phía sau chùa.
Tôi leo xuống khỏi hồ lô, Si Mị ở.đằng sau kéo đai quần nói thầm: “Đồ ngốc, cô học đâu ra cái tật xấu nếu trừ việc kéo quần tôi thì vẫn lấ kéo quân tôi vậy chứ.”
Tôi mặc kệ anh ta.
Cảnh vật sau chùa vẫn quen thuộc như vậy, ngọn cỏ quen thuộc, không khí quen thuộc, ánh sáng quen thuộc, đứng trên mảnh đất quen thuộc tôi không khỏi có chút bùi ngùi. Vài ngày ngăn ngủi trôi qua lại dài như cả một thế kỷ, nhưng xưa đâu bằng nay, cảnh còn người mất.
Vật vẫn như cũ, mà người, đã thay đổi rồi.
Điều kỳ quái chính là, tôi không nhìn thấy Tế Công đâu, tội kêu: “Ông Đạo Tế?”
Sân sau vẫn cực kì im ăng, không một ai trả lời.
Bên tai thoảng qua một trận gió nhẹ, tôi vội vàng quay đầu, không kịp nhìn là cái gì.
“Đồ ngốc, không phải tai cô bị điếc đấy chứ?”
Si Mị bỗng nhiên nói.
Tôi cực kỳ kinh ngạc nhìn cậu ta: “Tai anh mới điếc! Anh rảnh quá tự nhiên mắng tôi làm gì!”
Anh ta dùng ánh mắt bệnh thần kinh nhìn tôi: “Thế lão hòa thượng kia kêu cô éả-nửa ngày rồi, cô không nghe thấy sao?” h

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.