Chồng Ma Của Em

Chương 383: Tóc




Trên giường có một cô gái bị dây xích khóa tay chân lại, tóc tai bù xù rống to về phía chúng tôi, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt tan rã, hình như là một cøn rối không có chút ý thức nào, tròng tay ôm một một con gấu con, chắc đó chính:là con gấu có vấn đề mà Tôn Viễn Phàm đã nói.
“Ác quỷ ở trong phòng sao?” Tôi hạ giọng hỏi Sỉ MỊ.
“Mới vừa nãy còn ở đây, có lẽ là nó đã nghe được động tĩnh của chúng ta, bây giờ không thấy bóng dáng của nó đấu nữa.’ Sỉ Mị đi vào phòng trước nói: “Để tôi đi Xem xét con gấu ở trên tay cô ta, cô cũng ở xum đuanh này tìm xem có đồ vật gì khác khả nghỉ tay không.”
“Được. Tôi đáp, sau đó tôi cũng đi theo anh vào trong phòng.
Tôn Xảo Xảo cứ gọi chúng tôi mãi, Si Mị vốn dĩ không phải là người có tính tình tốt đẹp gì, giật mấy lần vẫn không giật con gấu trong tay kia xuống được, lại thấy Tôn Xảo Xảo quá ồn ào liền trực tiếp đánh ngất xỉu Tôn Xảo Xảo, nếu như cho phép Tôn Xảo Xảo có thể nói chuyện, chỉ sợ lỗ tai của tôi sẽ điếc mất, ngất rồi cũng tốt bọn họ có thể thuận tiện tìm manh mối hơn.
“Đồ ngốc, cô mau qua đây xem” Si Mị gọi tôi.
Tôi đi qua`đó, anh vén lông nhung của búp bê gấu ra, từ lống nhung gấu bồng tìm được một sợi tóc, anh đưa sợi tóc đó tới trước mặt tôi: “Con gấu bông ñày bị người ta thi triển thuật pháp, ác quỷ bị phorig-ấn ở bên trong lông nhung của con gấu bông, có người cố ý đem tóc của mình bỏ vào trong lông nhung của con gấu bông này để thức tỉnh ác quỷ, ác quỷ ăn tóc của người thi triển pháp thuật thïsẽ bị người thi triển pháp thuật khống chế, ám vào †ông nhung của con gấu đồ chơi này, con gấu đồ chơi này lại bị cô bé này mang về, hung quỷ cũng-đi theo cô vê.
Tôi sắp xếp lại ý của Si Mị: “Ý anh muốn nói là, chỉ cầrfŸya ra sợi tóc này là của ai, liền có thể tìm được người đã thi triển pháp thuật, sau đó có thể giết chết ác quỷ?”
“Đúng.” hộ: ớ “Tôi còn có mức âu hỏi, rốt cuộc ác quỷ được sinh ra như thế ào?” Tôi lại hỏi.
Sỉ Mị bọc sợi tóc kiả.ở trong khăn lông rồi giao cho tôi, sau đó mới đồi: “Trên thế giới này có một loạiìgười, khi còn sống rất hận đời trời sinh thích lànehuyện xấu, làf9;đủ trò xấu, đến khi chết bọn hợÿãn chưa thỏa rãn, liền biến thành quỷ hồn sát đó ăn quỷ hồr/để tăng cường năng lượng của mìfÈ, sau khi năngTượng được tăng cường bọn chúng)ại bắt đầu ăn ñgười, chí ít hung quỷ và lệ quỷ sẽ không đối phó với cô hồn dã quỷ, mục đích củá bọn chúng chỉ là trả thù một số người, nhưng áếuỷ thì không giống như vậy, ngay cả quỷ cũng rấ(sợ hãi ác quỷ.”
Ăn quỷ hồn, ăn người, chẳn6%ì lí do gì cả gặp quỷ liền ăn quỷ, gặp người liễñ ăn người, chuyện này thật sự quá kinh khủng?ội coi như cả đời này chưa làm qua chuyện xấu, nhưng vẫn 11-52 íMI 2/1n sẽ bị ác quỷ để mắt tới.
“Được rồi, chúng ta đi tìm chủ nhân của sợi tóc này. Si M‡ đi đến cửa phòng, quay đầu gọi tôi.
Tôi cất kỹ chiếc khăn lông, rồi đuổi theo Sỉ MI.
Sau khi xuống lầu Tôn Viễn Phàm và cha mẹ của anh ta đều đến hỏi thăm tình huống, tôi nói đơn giản cho bọn họ nghe, không hề nói quá nghiêm trọng, nhưng cũng nhắc nhở bọn họ lúc nào cũng phải cẩn thận, sau đó nói với bọn họ tôi và Si Mị đi điều tra chuyện này rồi lập tức rời đi.
Tôn Viễn Phàm đi theo chúng tôi ra ngoài: “Đồng Đồng, các người muốn điều tra cái gì, tôi có thể giúp các người!”
Tôi không có ý định giấu diếm Tôn Viễn Phàm, cho nên tôi liền nói vớiTôn Viễn Phàm rằng: “Tôn Viễn Phàm, dẫn bọï tội đi trụ sở cảnh sát hình sự.”
Tôn Viễn Phàm ý thức được tính.nghiêm trọng của chuyện này, không hỏi thêrrrgì nữa, gật đầu mở cửa xe.
Trên đường tôi hỏi Tôn Viễn Phàm bình thường Tôn Xảo Xảo có đắc tội với ai không, Tôn Viễn Phàm lắc đầu: “Tôi không rõ chuyện của em gái tôi cho lắm, nhưng theo tôi biết, thì em ấy rất dịu dàng ngoan ngoãn chắc sẽ không đắc tội với người ta đậu.”
Rất dịu dàng ngoan ngoãn có thể chỉ là vẻ bề ngoài, ví như Đỗ Vũ Đồng.
Nhưng những lời này tôi không hề nói cho Tôn Viễn Phàm biết, dù sao cậu ấy cũng rất yêu quý em gái của cậu ấy.
Đến ngã ba đền đỏ đèn xanh, đèn xanh sáng lên, Tôn Viễn Phàm lái xe đi sang đường, vừa lái đến giữa thì cậu bỗng nhiên thắng phanh lại, xe tải ở đằng sau không có cách nào dừng lại, thế là xe tải hung hăng đâm vào xe của chúng tôi, khiến xe của chúng tôi lật ngược, nếu không phải Si Mị tay nhanh mắt lẹ giữ chặt tôi, chỉ sợ tôi đã bay ra ngoài đâm vào kính pha lê ở đầu xe.
Chúng tôi đều bị đè ở dưới xe, cửa xe không mở ra được, cho dù có đạp có đấm nó cũng không mở ra, tôi nhìn thấy có xăng rỉ ra, lập tức kêu to: “Hỏng rồi! Si Mị, xăng! Mau nghĩ cách thoát ra ngoài!”
Nghe vậy Si.Mi liền bất chấp mọi thứ, anh ta liền thi triển pháp thuật quả cầu đen làm nổ tung trần xe, mang theo tôi bay ra ngoài.
“Tôn Viên Phàm còn đang ở trong đấy!” Tôi quay đầu nhìn về phía chiếc xe, chỗ xăng rỉ ra đã ẩn ẩn có mồi lửa, Tôn Viễn Phàm còn đang ngồi ở trên ghế lái, hình như là bị dây an toàn kẹp lại rồi.) “Cô ở chỗ này đợi!” S¡ Mị lớn tiếng nói một câu, sau đó xoay ñgười đi cứu Tôn Viễn Phàm.
Mà lúc này, xăng/cũng đã bén mồi lửa!
“Si Mị!” Tôi còn chữa kịp tiến lên, thì một trận nổ kịch liệt đã xảy rã: Âm vang của trận nổ qúá lớn ngay cả tôi cũng bị ảnh hưởng ngã xuống đất, tôi sợ ngây người, tôi nhìn ngọn lửa hừng hực ở trước mắt mình, chung quanh đều là khói mù.
“Si MịI Tôn Viễn Phàm!”
Tôi kêu to tên của hai người muốn xông vào trong, lại bị một người đi đường ngang qua kéo lại: “Cô điên rồi sao à?! Lửa đang cháy lớn như vậy, đừng đi!”
“Bạn của tôi đang ở bên trong! Thả tôi ra!”
Tôi như bị điên cố gắng giấy dụa.
“Cũng đã nổ như thế này rồi, cô… Nén bi thương đi.”
“Không có khả năng!” Không có khả năng, không có khả năng, sao bọn họ có thể chết được! Sự cố phát sinh quá đột ngột, tôi không thể chấp nhận được, tôi sẽ không tin! Tuyệt đối không có khả nằng! Bọn họ nhất định là còn sống!
Tôi vùng vẫy tránh thoát khỏi người đi đường kia, xông vào đám cháy.
“Đồ ngốc!” Âm thanh:của Si Mị bỗng nhiên ở phía sau truyền đến.
Tôi quay đầu lại nhìn, dướt:cánh tay của Sỉ Mị đang kẹp Tôn Viễn Phàm, mặt hai người đều đen khit, quần áo của Tôn Viễn Phàm có chút rách nát, nhưng bọn họ đều bình afếvô sự.
“Sỉ Mi!” Tôi chạy tới, hung hăng xông vào lồng ngực của anh, ôm chặt lấy anh: “Mẹ nó làm tôi sợ muốn chết anh có biết hay không hả! Tôi biết mà các người sẽ không dễ dàng chết như thế đâu! Tôi biết mà, tôi biết…”
Nói nói thân thể tôi không khống chế được run rẩy lên, cái chết của Lão Quỷ và Cẩu Đản, khiến tôi rất sợ hãi sẽ lại mất đi một người bạn nào đó, một thứ gì đói “Cô khóc cái gì, tôi đầu có dễ dàng chết như vậy: Âm thanh của Si Mị ở trên đỉnh đầu tôi vọng xuống, anh ném Tôn Viễn Phàm xuống mặt đất, ôm ngược lại tôi: “Đồ ngốc, xem ra địa vị của tôi ở trong†òng cô cũng rất quan trọng, lo lắng như vậy là vì sợ tôi sẽ chết saø? Lo lắng đến mức khóc vì tôi.
“Anh là một tên khốn kiếp!” Tôi đánh vào lồng ngực anh mấy cái, sau đó đẩy anh ta ra.
Sĩ Mị trầm thấp cười, dùng lòng bàn tay của mình lau nước mắt cho tôi, tôi hất tay của anh ra: “Không có lương tâm, tôi lo lắng cho anh như vậy, anh còn cười tôi!” Ị Kết quả là tên khốn kiếp này càng cười lớn tiếng hơn, uổng phí tôi lo lắng cho anh ta! Sau khi lau nước mắt cho tôi, anh liền thấp đầu sát sát xuống gần tôi, chờ đến khi tôi ý thức được thì anh đã nâng mặt của tôi lên cúi đầu xuống rất gần rồi, anh:ta muốn hôn tôi!
“Si Mị!” Hù chết tôi rồi, tôi hét to một câu dùng sức đẩy anh ta ra, trợn tròn mắt nói: “Si Mị anh muốn làm gì vậy!”
Sỉ Mị vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Không làm cái gì cả, vừa rồi là do tôi bị động kinh mà thði, chuyện vừa nấy hình như đã làm bạn học của đô bị thương rồi thì phải.”
“Lát nữa sế tính sổ với anh saul” Tôi tức giận đánh mấy cái nữa1ên lồng ngực anh, lúc này mới đi sang xem xét tình trang của Tôn Viên Phàm. 4 Sỉ Mị xoa xoa chỗ bị‡ôi đánh: “Đồ ngốc, sao cô thô lỗ vậy, không giống on gái một chút nào cả.
“Cút!” Tôi có chút tức giận vung nắm đấm lên: “Có tin tôi đánh bay anh khống!”
“Với cái quả đấm nhỏ này của đô sao?” Anh ta đặc biệt khinh bỉ cười tôi. ‹ “Đồng Đồng…” Lúc này Tôn Viên Phàm bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: “Vừa nấy, hình như…xe chúng ta đâm vào một cô bé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.