“Nói xong rồi sao:’Lãnh Mạch nhìn còn bình tĩnh hơn so với tôi.
Tôi nHíu nhíu mày: “Nói xong rồi.”
Anh không chạm vào tôi nữa, buông tôi ra, tôi vội vàng ngồi dậy, kéo áo thun, vô cùng cảnh giác nhìn anh.
Bên ngoài văn phòng truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là cảnh sát;Thư Chấn đến, tôi lộ ra vẻ vui mừng, nhưng khuôn-mặt Lãnh Mạch lại trâm xuống: “Hay lắm, bây giờ @ộ không chỉ dám dựa vào những người đàn ông khác, mà còn dám nói những lời này với tôi, buông tlía cho cô? Tôi sẽ cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qưa-cho cô đâu!”
“Cô Đồng!” Ngay sau đó ảnh Sát Thư Chấn mở cửa văn phòng.
Bên trong chỉ có tôi ngồi trên mặt đất, Lãnh Mạch sau khi nói xong lời kia liền biến mất.
“Có chuyện gì vậy?” Cảnh sát Thư Chấn đến đố tôi dậy.
“Không có 6ì, chỉ là không cẩn thận vấp ngã thôi.” Tôi bám vào vai anh ta đứng dậy.
Lãnh Mạch nói rõ ràng sẽ không bỏ qua cho tôi, anh muốn như thế nào? Anh sẽ tiếp tục làm tổn thương tôi sao? Hay là cho rằng chúng tôi còn có thể trở lại như trước đây, còn có thể tốt đẹp như ban đầu chỉ cần anii mạnh mẽ hôn tôi vài lần tôi sẽ tha thứ, sẽ lại ở bên anh, làm thú cưng của anh, để anh tùy tiện đùa giỡn?
Hơ, nực cười, anh còn thực sự cho rằng sau khi chuyện này qua đi, tôi còn có thể giống như trước kia, sẽ không thấy đổi sao?
“Cô Đồng, thật sự không có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao cốc nước trên mặt đất lại bị vỡ?
Còn có máu người? Cô không:bị thương ở đâu chứ?” Cảnh sát Thư Chấn vẫn tính tế như vậy, đã nhìn ra trong phòng có vết tích cãi vã.”
Tôi không muốn nói về nó, chỉ lắc đầu nói: “Kết quả giám định đã có rồi sao? Vậy chủ nhân của sợi tóc kia là ai2”
“Có rồi. Thấy tôi không muốn nói, cảnh sát Thư Chấn cũng không làm khó tôi nữa, đỡ tôi lên ghế, từ bên cạnh đưa báo cáo giám định cho tôi: “Khi nhìn thấy nội dung trên đó, tôi cũng rất khiếp sợ”
Bản báo cáo đã khiến cảnh sát Thư Chấn rất sốc?
Tôi caú mày mở túi lưu trữ, lấy ra báo cáo giám định, nhìn xuống, ở gó€ dưới cùng, cơ sở dữ liệu viết tến,của người phù hợp với DNA, là: Đồng Họa.
“Đồng Họa?!” Tôi đã ngạc nhiên đến mức ném tất cả các báo cáo giám định ra ngoài và nhảy ra khỏi ghế của tồi: “Sao có thể là Đồng Họa chứ?! Em gái tôi sao? Hay là cùng họ với tôi? Cha mẹ cô ấy là ai?”
“Cha mẹ cô ấy là, Đồng Khôn và Lý Uyển, hộ khẩu ở trong thành phố này, có thể xác định chính là em gái của cô.” Cảnh sát/Thư Chấn nói.
“Làm sao có thể…” Dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới người thi pháp đối phó Tôn Viễn Phàm, lại là Đồng Họa! Căn bản không nghĩ ra động cơ đối phó với Tôn Viễn Phàm của Đồng Họa là gì!
“Cô còn gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói ra”
Cảnh sát Thư Chấn lại nói.
Tôi nói cảm ơn sau đó rời khỏi tòa nhà trụ sở điều tra hình sự, cho đến khi ra khỏi Đại Hạ Môn, tôi vẫn không thể tin được chuyện này, Sỉ Mị cùng Tôn Viên Phàm đi đến hỏi tôi tình hình, tôi lúng túng đưa bản báo cáo cho bọn họ.
“Đồng Họa? Cùng họ với cô sao?” Si Mị không hiểu về gia đình tôi, nhưng anh ta rất thông minh, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của tôi, liền khẳng định: “Lă người thân của eô?”
“Đồng Họa, sao lại là Đồng Họa! Tôn Viễn Phàm thấp giọng kêu lên: “Đồng Họa là em gái ruột của Đồng Đồng a”“
“Em gái ruột sao?” Si Mi’ñhìn về phía tôi: “Không ngờ cô còn có một người em gái, chưa từng nghe cô nhắc đến gia đình cô. Sao em gái của cô có thể sử dụng cách độc ácày để triệu tập ác ma chứ.”
“Tôi đã rất lâu không liên lạc với người nhà, tôi cũng không biết, Tôn Viên Phàm, em gái tôi sao có thể kết giao với em gái cậu chứ?” Tôi hỏi.
Tôn Viễn Phàm có chút xấu hổ, chợt lên tiếng: “Đồng Đồng, xin lỗi, thật ra tôi vẫn có chuyện giấu cô, thật ra em gái tôi con bé… và Đồng Họa là bạn cùng lớp, còn là bạn rất thân, một thời gian trước emrgái tôi đi du lịch Nhật Bản, Đồng Họa cũng đi cùng…”
Đồng Họa và em gái của Tôn Viễn Phàm là bạn thân ư?
Si Mi không xui, một tay túm lấy cổ áo Tôn Viễn Phàm: “Muốn-nhờ chúng tôi giúp còn có việc giấu chúng tôi, tôi thấy là anh muốn chết rồi!” Ề “Bởi vì nguyên nhân Đồng Đồng và người trong nhà cô ấy, tôi mới giấu không nói cho cô ấy, tôi cũng không có ý gì khác.” Tôn Viễn Phàm không né tránh nói.
Cái này tôi biết, Tôn Viễn Phằm là lớp trưởng, trước kia cậu ấy hỏi tình hình gia đình của tôi, tôi đã nói với cậu ấy, sau đó Phàm là các bạn cùng lớp hỏi về cha mẹ tôi, tôi rất ngại, cậu ấy đã đến giải vây cho tôi, bây giờ nghĩ lại, ở trường, cũng nhờ cậu ấy chăm sóc.
“Si Mị, đừng làm loạn nữa, Tôn Viên Phàm chỉ là nghĩ đến tình hình của tôi mà thôi.” Tôi nói với Si MỊ.
Sỉ Mị lúc này mới buông Tôn Viễn Phàm ra, trừng hai mắt nhìn cậu ta.
Thật ra giữa người với người, đứng ở góc độ của nhau xem xét vấn đề, là một chuyện rất đơn giản, ví dụ ñhự Tôn Viễn Phầm sẽ vì tôi mà suy nghĩ mới thiệmý giấu chúng tôi.
Nhưng Lãnh Mạch, lại không: Nghĩ đến Lãnh Mạch, liền nghĩ đến chuyện vừa rồi anh làm ở trêflầu, người đàn ông này, ác liệt, bá đạo, ích kỷ, tôi lựa chọn cắt đứt tình cảm với anh, quả thực là không, sai.
“Bây giờ tôi nên làm thế nào?” Si Mị hỏi.
Lúc này tôi mới thoát khỏí làn suy nghĩ đó, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Tôn Viễn Phàm: “Bất luận như thế nào, tôi đều giúp cậu, nhất định sẽ giúp cậu, Tôn Viễn Phàm, ngươi đừng lo lắng, nếu manh mối sợi tóc đó đã chỉ vê phía Đồng Họa, chúng ta hãy tới nhà tôi một chuyến đi.”
“Đồng Đồng, cậu không cần miễn cưỡng, chuyện này, tôi/có thể tìm các đại sư khác…” Tôn Viễn Phàm nắm lấy bả vai tôi, ánh mắt chân thành: “Tôi không muốn vì chuyện của tôi, khiến cậu phải trở lại bóng tối của quá khứ”
Bóng tối…
Tôi ngước lên nhìn trời.
Gia đình tôi, sớm đã chỉ là quá khứ, tôi không còn là tôi của quá khứ nữa, sẽ không bị tổn thương bởi gĩa đình đó nữa.
“Không sao, chúng ta đi thôi.” Tôi nhẹ nhàng tránh khỏi Tôn Viễn Phàm.
Si Mị đi đến kéo tôi ra phía sau anh ta, tràn ngập địch ý với Tôn Viễn Phàm.
Tôn Viễn Phàm thấy tôi đã quyết định như vậy, liền không nói thêm gì nữa; ba người chúng tôi đi taxi nhà tôi.
Cách sự việc lần trước của tên ngốc họ Vương gần nửa năm trôi qua, tôi và eha mẹ tôi, và cả em gái Đồng Họa, đã không còn qua lại, bình thường đi trên đường cũng chưa từng gặp lại, tôi đem chuyện của tôi nói ngắn gọn rõ ràng với Si Mị, Sĩ Mị rất đồng tình, ôm tôi vào lòng, nói nếu tôi muốn khóc, anh ta cho tôi mượn lồng ngực, nói xong lại muốn hôn tôi, tôi véo eo anh ấy, anh ấy đau nhe răng nhếch miệng, kêu rên: “Trái tim của người phụ nữ độc nhất a”“
“Sau này anh có gì thì nói đấy, chứ còn động tay động chân với tôi, tôi sẽ không khách khí với anh đâu!” Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh liếc mắt nhìn ta một cái, không để tâm chút nào tới lời‹đe dọa của tôi.
Qua cửa sổ bến cạnh, tôi nhìn thấy ánh mắt ảm đạm vô thần của Tôn Viễn Phàm.
Tôn Viễn Phàm là một chàng trai rất tốt, chỉ là không thích hợp với tôi; thật là không nên gọi đến, nếu hiểu lầm quan hệ tủa tôi và Si Mị có thể khiến anh ta từ bỏ, vậy tối… sẽ không giải thích nữa.
Đến nơi rồi, ba người chúng tôi xuống xe.
Tôn Viễn Phàm nói cha mẹ tôi vẫn sống ở chỗ cũ, bảo tôi ở bên ngoài, bọn họ vào được rồi.
“Chuyện trong quá khứ sớm đã không thể làm tổn thương tôi nữa, không cần lo lắng cho tôi.” Tôi nói, rôi đưa tay nhấn chuông cửa.