Chồng Ma Của Em

Chương 509: Công tử thế vô song




Vết rạch ở ngực trái của nữ không phải rạch từ ngực, mà là dưới nách. Tôi cắt ống tay áo dài, Lục Quy ngồi xổm bên cạnh tôi, con dao sắc bén đang chuẩn bị cắt thì Lãnh Mạch từ phía sau ngăn cản Lục Quy.
Tôi nhìn anh: “Sao vậy?”
“Khi lấy máu đầu tim, dao sẽ đâm đến gần trái tim, sẽ rất đau đấy” Anh cau chặt mày”Chúng ta còn biện pháp khác.”
Hóa ra anh đau lòng tôi, sợ tôi không chịu được đau đớn. Tôi cười với anh, lại trêu đùa nói: “Lần trước em cũng từng bị thương nặng rồi, vết thương nào mà chẳng trải qua rồi, huống hồ là vết thương nhỏ như này, lại còn có Lục Quy ở đây, không có ảnh hưởng đến mạng sống đâu, không sao.
Anh bị kiềm hãm, ánh mắt ảm đạm: “Anh biết anh trước đây khiến em bị thương nặng như vậy, em vẫn chưa quên”
.?
Tôi ngơ ngác một chút, lập tức phản ứng lại câu vui đùa vừa nãy của mình”vết thương gì cũng từng trải qua”, Lãnh Mạch lại cho rằng tôi đang nói anh, tôi vốn không có ý đó, anh khiến tôi bật cười: “Lãnh Mạch, anh suy nghĩ nhiều rồi, em đang nói đến thương nặng nguy hiểm đến tính mạng”
Môi mỏng của anh nhếch lên, không nói.
“Lục Quy, làm đi.” Tôi nói với Lục Quy.
Mặc kệ như thế nào lần này cũng phải thử một lần. Trực giác của tôi sẽ không sai, Tống Tử Thanh nhất định sẽ tin tưởng vững chắc là tôi sẽ cứu anh ấy, cho nên chắc chăn sẽ định là máu của tôi. Nếu Tống Tử Thanh định tên của tôi, vậy nhất định là anh ấy đã biết chúng tôi có quan hệ huyết thống, tuyệt đối không sail Chỉ có tôi có thể cứu Tống Tử Thanh!
Lục Quy cẩn thận dùng dao cắt da dưới nách †ôi, một trận đau đớn, tôi cắn răng. Lãnh Mạch lập tức quay đầu không nhìn tôi, năng lực thừa nhận của anh còn kém hơn tôi, vì phân tán đau đớn, tôi trêu anh: “Lãnh Mạch này, sao em cảm giác dao này cắt ở trên người em mà anh còn đau hơn em nhỉ”
Anh vẫn không nhìn tôi: “Dao cắt trên người em, đau ở trong lòng anh”
Lời âu yếm của người đàn ông này hiện tại càng ngày càng lợi hại, tôi cũng không có cách nào trêu chọc anh.
Dao đâm vào sâu trong trái tim, đúng hơn là lấy máu từ đầu trái tim, không gây tê mà bị dao đâm trực tiếp vào thật sự đau đến không thể chịu được. Lúc đầu tôi còn nói chuyện, nhưng sau đó không được nữa, gắt gao căn răng nhắm mặt lại, trên mặt đầy là mồ hôi, cơ thể đau đến mức run rẩy từng đợt, ý thức lại mê mang. Nếu nơi này có thuốc gây tê, tôi thật sự tình nguyện tiêm thuốc, hôn mê thì hôn mê đi, ít nhất không cần chịu thống khổ như bây giờ.
“Cô Đồng, kiên trì một chút, sắp xong rồi.” Lục Quy an ủi tôi.
Tôi ngay cả sức gật đầu cũng không có.
Sắc mặt của Lãnh Mạch ở bên cạnh vặn vẹo, là biểu cảm như muốn đánh chết Lục Quy. Tống Thiên Ngân cũng vậy, ánh mắt sắp bốc lửa nhìn chằm chằm sau lưng Lục Quy, giống như Lục Quy muốn giết tôi vậy.
Ác Ma vương nói: “Cô gái nhỏ này không ngờ có niềm tin mạnh mẽ như vậy. Người có niềm tin mạnh mẽ, tương lai sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu”
Tôi muốn liếc mắt khinh thường với Ác Ma vương, nhưng không có sức lực. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nơi dao cắt vào người tôi, loại cảm giác này chính là bạn càng muốn phân tán lực chú ý thì nó lại càng đánh vào trong thần kinh bạn.
Nếu không phải có niềm tin sẽ cứu Tống Tử Thanh chống đố, tôi sẽ điên mất.
Mũi dao chạm vào tim tôi rất nhẹ, cũng may kỹ thuật dùng dao của Lục Quy cũng tốt, nếu đổi là những người khác, có lẽ cũng không dám không dùng thuốc gây tê hay có thể dùng mũi dao chạm vào tim rất nhẹ.
Ác Ma vương cầm chén gỗ nhỏ lại đây, sau khi dao lấy máu xong được rút ra, anh ta nhỏ huyết vào chén gỗ. Thuốc bùn của anh ta đã chuẩn bị sẵn, lập tức bịt lại miệng vết thương của tôi. Miệng vết thương tuy nhỏ, nhưng lại rất sâu, Lục Quy phải dùng mấy lần thuốc bùn mới miễn cưỡng ngừng máu tôi lại. Trong nhà Ác Ma vương cũng có một hòm thuốc thường dùng, vừa vặn có thể sử dụng, Lục Quy dùng băng vải quấn quanh miệng vết thương của tôi, để tôi nằm thẳng nghỉ ngơi trước, cũng để cho miệng vết thương khép lại.
Thân thể của tôi vừa nằm thẳng xuống sàn nhà, Lãnh Mạch cũng ngôi xuống đất. Mồ hôi trên trán anh chảy ra như mưa, dáng vẻ anh mệt mỏi vô cùng, ấn trán, há miệng thở dốc, tôi muốn chê cười anh, nhưng cười hai tiếng liền động đến miệng vết thương, đau đến mức tôi nhe răng trợn mắt để thở.
“Em an phận cho anh!” Lãnh Mạch rốt cuộc cũng mắng tôi”Bệnh tim của ông đây cũng bị em dọa đến phát tác rồi!”
Lời này từ miệng chí tôn vương Minh Giới nói ra buồn cười đến mức nào khỏi nói, tôi nhịn không được muốn cưới, nhưng thanh âm lại bị nghẹn: “Lãnh Mạch, anh đừng nói chuyện, miệng vết thương của em bị anh chọc cười muốn nứt ra rồi.”
Mặt Lãnh Mạch giống như quả cà, muốn đánh tôi nhưng lại thấy tiếc.
Máu đầu tim trong chén gỗ, tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, Lục Quy cho tôi ăn hai viên thuốc bùn, lại đổi một lần băng gạc, sau khi đắp thuốc bùn lên miệng vết thương thì cảm giác đau đớn cuối cùng cũng biến mất không ít. Tôi chống người ngồi dậy, nhìn hồ lô bên cạnh: “Hiện tại bắt đầu đi, Ác Ma vương, làm sao có thể dùng máu đầu tim phá trận?”
“Rất đơn giản, nhỏ máu đầu tim lên miệng hồ lô, sau đó ném hồ lô ra ngoài” Ác Ma vương nói.
“Được” Tôi tính đứng lên, Lãnh Mạch đến gân, cánh tay mạnh mẽ có lực kéo tôi đứng lên. Cánh †ay anh ôm lấy eo tôi, để tôi tựa vào trong ngực anh. Ngực người đàn ông này là nơi dựa vào rắn chắc nhất của tôi, tôi hít sâu một hồi, cầm chén gỗ chứa máu đầu tim đặt lên trên miệng hồ lô.
Tí tách.
Máu đầu tim nhỏ vào miệng hồ lô, bị hồ lô hấp thụ, một giây, hai giây, ba giây… Tôi khẩn trương chờ đợi.
Hồ lô trong tay tôi bỗng nhiên kịch liệt lắc lư!
“Chính là lúc này, ném ra!” Ác Ma vương nói.
Tôi ném hồ lô ra ngoài cầu thang không có ai.
Hồ lô nện trên mặt đất, phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa. Hồ Lô lập tức nổ, mảnh vỡ bay khắp nơi, Lãnh Mạch dùng băng ngăn mảnh vỡ rơi vào người chúng tôi.
Sau khi nổ mạnh chấm dứt, trên cầu thang hiện một làn sương trắng mờ ảo. Tôi sốt ruột nhìn, bên trong sương trăng xuất hiện một thân ảnh mờ mờ, dáng người cao to, thân thể như ngục.
Sương mù dần dần tản ra, người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện ở trên cầu thang, hình dáng cũng từ từ hiện rõ.
Mạch thượng nhan như ngọc.
Công tử thế vô song.
Đại khái là để nói đến người đàn ông hiện tại đang đứng trên cầu thang.
“Tống Tử Thanh!” Tôi kéo dài thanh âm, lớn tiếng la tên của anh ấy, mang theo nghẹn ngào và nước mắt.
Anh ấy xoay người lại, tầm mắt chạm đến tâm mắt tôi, lập tức hốc mắt cũng ươn ướt.
“Bé con.”
Hai chữ mang theo nỗi nhớ nhung.
Lãnh Mạch buông tay. Anh biết tâm tình hiện tại của tôi, không ngăn cản tôi nữa. Tôi không khống chế được, phóng đến bên người Tống Tử Thanh, anh ấy giang hai tay ra, tôi hung ác vọt vào trong ngực anh ấy, dùng sức ôm eo anh ấy, anh ấy cũng dùng sức ôm tôi.
“Anh biết mà, bé con ngốc nhà anh nhất định sẽ đến cứu anh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.