Chồng Ma Của Em

Chương 538: Đối chiến đại sư




Dục Thành Nghiêu và Diệp Hàn đều kinh ngạc: “Cô rốt cuộc là ai? Thứ kỳ quái trong người cô là thứ gì?”
Hồng Hồng chỉ khinh thường phất tay, sau đó lại quay về bên trong cơ thể tôi.
Tôi đặt sợi dây chuyền vào trong cổ áo: “Các người hiểu tôi như thế mà còn phải hỏi tôi là ai hay sao?”
“Người nhà họ Tống chẳng có ai tốt đẹp cả!”
Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Lời anh ta nói khiến tôi không vui, tôi nhướn mày: “Anh mắng Tống Thiên Phong không phải thứ gì tốt cũng được, anh nói Tống Thiên Phong vì giúp Minh Vương Lạc Nhu mở trở nên bạo lực cũng được, anh muốn giết Tống Thiên Phong như nào cũng được, tôi không quan tâm, cũng không quản nổi anh, nhưng nhà họ Tống có gì với anh hay sao?
Anh mắng người ta thì mắng, lại còn phải lôi cả gia tộc lên làm gì? Mong anh thu lại lời vừa nói ngay”
“Ha” Diệp Hàn cười châm biếm: “Đúng là khẩu khí lớn quá nhỉ, đừng nghĩ cô và Vương có chút tình cảm gì đó mà ăn nói ngông cuồng như vậy nhé, cô có tư cách gì để giáo huấn tôi? Có tư cách gì để bắt tôi phải thu hồi lại lời vừa nói?”
“Dựa vào việc vừa nãy anh bị tôi đánh cho thổ huyết” Tôi lạnh lùng trả lời.
“CôI” Diệp Hàn lập tức bị làm cho nghẹn lời: “Nếu như không phải do tôi sơ suất thì ngay cả vạt áo tôi cô cũng đừng hòng chạm vào được.”
Tôi chẳng có chút hảo cảm gì với người này cả, anh ta chửi bới châm biếm trước, tôi cũng không cần phải giữ chút lưu tình nào cho anh ta cả, tôi bật cười: “Nếu như vừa nãy không phải nắm đấm mà là hai con dao thì bây giờ ngay cả sức lực nói chuyện với tôi anh cũng không có rồi”
Sắc mặt Diệp Hàn lập tức trở nên xám ngoét, anh ta lại bị tôi nói cho nghẹn lời lần nữa, chỉ có thể hung hăng trừng mắt với tôi.
“Người nhà họ Tống chúng tôi không hoan nghênh” Lần này đổi lại là người đàn ông tên Dục Nghiêu Thành ở bên cạnh lên tiếng: “Nhà họ Tống gieo gió gặt bão, người nhà họ Tống quả thật không có ai tốt cả, Diệp Hàn nói không sai, rất lâu về trước, nhà họ Tống đã âm thâm cấu kết với Minh Vương làm ra những chuyện xấu xa, độc ác, bề ngoài thì nói nhà họ Tống đang bảo vệ thế giới này nọ, nhưng trên thực tế thì sao? Người chết trong tay nhà họ Tống nhiều vô kể, làm gì dưới nghìn, chục nghìn người? Minh Vương Lạc Nhu có thể lớn mạnh như ngày hôm nay, vừa phá hủy cả tư pháp vừa tiêu diệt cả địa phủ, lẽ nào không phải do có sự trợ giúp âm thâm của nhà họ Tống các cô hay sao? Đừng nói với chúng tôi cô không biết gì hết, đều tới bước đường này rồi, còn giả vờ cái gì chứ?”
Chuyện Dục Nghiêu Thành nói có lẽ là chuyện mà trước đây Tống Tử Thanh đã nói với tôi, khi anh ấy bí mật ngồi trên xe đi đến mật thất của nhà họ Tống, anh ấy đã nhận ra Tống Thần Phong và Minh Vương Lạc Nhu đã cấm kết với nhau, chúng tôi thật sự cũng vừa mới biết, nhưng rõ ràng là những tổng tư lệnh này không cho phép tôi thanh minh.
Tôi cũng không muốn giải thích: “Người của Minh Giới luôn bày ra dáng vẻ cho rằng mình biết hết tất cả, các người đã hiểu rõ đến như vậy, ban đầu sao không thấy các người đứng ra ngăn cản nhà họ Tống? Hay là do ban đầu nhà họ Tống mạnh quá, các người nhát gan, vậy nên chỉ có thể làm chuột chui xuống cống, trốn trong bóng tôi?”
“Cô! Cô đúng là muốn tìm cái chết mà!” Dục Nghiêu Thành giận dữ.
“Các người nói những lời này lẽ nào không phải tìm cái chết hay sao?” Tôi ôm cánh tay, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào bọn họ: “Thật sự không ngờ tổng tư lệnh dưới trướng Lãnh Mạch lại có đức hạnh, thiện lương bất phân như này, mắng người đi măng cả nhà người ta, hôm nay đúng là để tôi mở to tâm mắt, các người không có thể diện, tôi cũng thấy xấu hổ thay cho Lãnh Mạch”
“Cô muốn chết à!” Diệp Hàn và Dục Nghiêu Thành đồng thời bị chọc tức, lửa giận đùng đùng.
Tôi đứng nguyên tại chỗ không động đậy, mắt trái đâần đỏ lên, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị biến hình chiến đấu bất cứ lúc nào.
Mặc dù Dương Tàn Nguyệt miệng nói đừng kích động, nhưng tôi vẫn chưa ngây thơ tới mức đi vào tròng của anh ta, tin rằng anh ta sẽ đứng về phía tôi.
“Tổng tư lệnh của Lãnh Mạch đúng là thú vị ha, chuyện chính thì không đi làm, lại còn nhàn rồi đi tới tìm một cô gái để gây rối.” Giọng nói Tống Tử Thanh vang lên phía sau tôi.
Tôi vui mừng, quay đầu nhìn lại, đúng là Tống Tử Thanh, anh ấy chầm chậm đi lên, đứng bên cạnh tôi, nhướn mày, lạnh lùng nhìn Hàn Diệp và Dục Nghiêu Thành.
“Lại một người nhà họ Tống nữa tới nộp mạng mài!” Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng: “Vương để các người ở phía sau viện là do anh ấy hào phóng và rộng rãi, chiêu mộ nhân tài, mới không để ý tới thân phận nhà họ Tống các người, nhưng chúng tôi không đồng ý việc phải chiến đấu với người nhà họ Tống các người, nếu không thì chỉ băng chết cho rồi”
Tống Tử Thanh cong môi: “Ờ, vậy nên, giờ mà anh vẫn chưa chết nữa à?”
“Anh!” Diệp Hàn không ngờ Tống Tử Thanh sẽ trả lời như vậy, miệng cũng méo cả lại: “Cho dù tôi có vậy cũng phải lôi người nhà họ Tống các người xuống địa ngục! Người nhà họ Tống không thể chết yên ổn được!”
Tống Tử Thanh rét lạnh, tôi cảm thấy hơi thở trên người trong phút chốc trở nên trâm xuống: “Thu lại lời anh nói mau, tôi chỉ nói một lần thôi”
“Nếu bảo tôi thu hồi lại lời mình nói thì phải xem anh có bản lĩnh gì đã, người nhà họ Tống, chết một người với tôi mà nói cũng chỉ là trừ đi một mối họa thôi!” Diệp Hàn cứng miệng không chịu nhún nhường, phần nộ cực điểm, ra tay với tôi và Tống Tử Thanh.
Tấm thẻ bài của anh ta lao về phía chúng tôi, bên trên còn vẽ cái gì đó, những thứ đó đều biến thành sự thật, hai con hổ dữ lao về phía tôi và Tống Tử Thanh.
“Người của Lãnh Mạch miệng đúng là yếu miệng, người làm chú như tôi cũng thấy phiền thay anh” Tống Tử Thanh không chút hoảng loạn nói.
Con hổ nhảy về phía Tổng Tử Thanh, ngón tay Tống Tử Thanh lập tức phát sáng, con hổ tan tành trước mắt tôi.
Diệp Hàn và Dục Nghiêu Thành lập tức phản công.
Năng lực của Dục Nghiêu Thành như thế nào thì tôi không biết, chỉ là năng lực của Dục Nghiêu Thành còn chưa phát ra thì đã bị người xuất hiện ở phía sau đnahs cho bay vào tường.
“Si Mị!” Người tới là Si Mị!
Người đánh bay Dục Nghiêu Thành là Sỉ Mị, Sỉ Mị võ võ tay: “Bẩn cả tay của tôi.”
Điều này làm Diệp Hàn cảng thẳng, ngay cả Dường Tàn Nguyệt và Diệp Hàn cũng đã dựa lưng vào nhau, làm tốt công tác chuẩn bị, bọn họ chắc chăn đã biết được thân phận của Sỉ Mị từ chỗ Lãnh Mạch, ánh mắt nhìn Si Mị đều là vẻ nghiêm nghị.
Thật ra cho dù Sĩ Mị không tới thì chỉ dựa vào năng lực của Tống Tử Thanh cũng đủ để đấu lại hai vị tổng tư lệnh này rồi, dù sao thì Tống Tử Thanh rất mạnh, gần như là ngang băng với Lãnh Mạch.
“Người nhà họ Tống làm ra bao chuyện đáng hổ thẹn, tại sao lại phải bảo vệ bọn họ?” Diệp hàn chất vấn Sỉ MI.
Sỉ Mi cười nhác nhìn Diệp Hàn một cái: “Tôi bảo vệ người nhà họ Tống bao giờ?”
“Lẽ nào bây giờ anh không phải đang bảo vệ người nhà họ Tống hay sao?” Diệp Hàn nói.
Si Mị vứt một nụ cười lạnh qua: “Người nhà họ Tống là thứ gì hay ho thì tôi không biết, tôi chỉ biết ai động vào người phụ nữ của tôi, tôi sẽ tiêu diệt người đó.”
Diệp Hàn ngơ mặt: “Người phụ nữ đó là người nhà họ Tống, anh bảo vệ người phụ nữ đó chính là bảo vệ người nhà họ Tống!”
“Ờ, nói như vậy thì Vương của các anh cũng là người nhà họ Tống rồi” Si Mị trả lời.
“Nhà họ Tống tối không cần người con rể như Lãnh Mạch”
“Thấy nhà họ Tống các người đáng thương, nên bây giờ mau chóng khuyên em gái anh quay đầu làm bờ đi, chọn Lãnh Mạch chỉ bằng chọn tôi.”
Sỉ Mi nói.
“Các người đúng là gan to bằng trời, muốn tìm cái chết mà” Vị Vua cung kính nhất bị châm chọc, Diệp Hàn và Dương Tàn Nguyệt đều không vui, Dục Nghiêu Thành cũng quay trở lại, bâu không khí lại trở nên căng thẳng lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.