Cái gọi là nhà ăn thật ra là một nơi trang hoàng cực kì xinh đẹp tao nhã, có vài tầng, bên trong còn có phòng riêng, lúc này cũng không đông người lắm, hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi về nhà ăn tập thể cho binh lính khắp nơi là mùi đồ ăn, mùi mồ hôi và mùi thuốc lá hỗn độn.
Lúc chúng tôi đi vào còn có người ra đón, hẳn là nhân viên phục vụ ở đây, trên người mặc một chiếc tạp dề đơn giản ngoài áo giáp màu xanh, cánh tay phải còn có huy hiệu đồ án đội quân của Lãnh Mạch. Nhân viên bên trong đều là binh lính, trước tiên hỏi chúng tôi là đội quân nào, chức vụ gì, sau khi Tân Tiểu báo danh của mình thì binh lính kia mang theo chúng tôi đi vào, có lẽ đã được Lãnh Mạch phân phó trước rồi.
Chúng tôi theo sau binh lính phục vụ vào trong, đa số người ăn cơm bên trong đều là lính, bọn họ đều nhìn lên chúng tôi, đặc biệt lúc thấy tôi đều bắt đầu thì thào to nhỏ. Thính lực của tôi không tệ, bọn họ đều thảo luận chuyện tôi và Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch là một người đàn ông hoàn mỹ, oai hùng lại anh tuấn, chắc chắn là tiêu điểm dư luận, như minh tỉnh vậy. Cho nên bạn gái của những người như thế cũng bị phóng đại trước mắt mọi người, mặc người bàn tán.
Tôi không thích bị người mang ra làm đề tài câu chuyện, chỉ có thể gục đầu xuống, cố găng bỏ ngoài tai mấy lời khen chê không đồng nhất kia.
Nhân viên phục vụ ở đây đều là binh lính, chúng tôi được đưa tới một bàn cạnh cửa sổ trên tâng hai, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho chúng tôi, đồ ăn đều là miền phí, có thể tùy ý gọi, nhưng không được lãng phí.
Tống Tử Thanh vẫn đang hậm hực bên rìa nổ mạnh, không gọi món ăn mà gọi hai thùng bia lớn, năm bình rượu trắng, hơn mười chai rượu đỏ.
“Tống Tử Thanh, hôm nay anh rất quái.” Ngay cả Tân Tiểu cũng phải nói.
Tôi không dám nói nhiều, im lặng ngồi cạnh Tống Tử Thanh không hé răng.
Tân Tiểu lại gọi thêm lượng đồ ăn vừa phải, phục vụ đi xuống chuẩn bị.
Từ cửa sổ phòng nhìn ra ngoài có thể thấy tuyết ngoài Băng Thành tán loạn quay cuồng, cảnh đẹp vô cùng. Tuy nơi này nhìn đâu cũng thấy băng tuyết nhưng nhiệt độ lại không thấp quá, tôi cũng chỉ mặc một bộ quần áo đơn là đủ.
Tôi, Tống Tử Thanh và Tân Tiểu ngồi đối mặt, Tân Tiểu vốn ngồi hướng mặt về phía cầu thang, lát sau đã thấy cô ấy lộ vẻ thẹn thùng vui sướng, tôi vừa định hỏi đã nghe cô ấy nói với phía sau lưng chúng tôi: “Hàn Vũ, sao anh lại đến đây?”
Ngay sau đó, mấy bàn binh lính đang ăn cơm quanh đấy đều đứng lên hành lẽ: “Đại nhân Hàn Vũ”
“Miễn lễ” Hàn Vũ đáp.
Tôi quay đầu nhìn, Hàn Vũ khoác một chiếc áo choàng màu trắng, thật sự hợp với mái tóc bạc của anh ta, trông rất có phong cách lãnh tụ.
“Cô Đồng Đồng, Tống Tử Thanh, Tần Tiểu. Hàn Vũ bước tới chào hỏi.
Tân Tiểu vội vàng dịch người nhường chõ: “Hàn Vũ, mau ngồi đây.”
Bộ dáng này của Tân Tiểu rõ ràng là dáng vẻ thiếu nữ gặp tình nhân trong mộng.
Nhưng Hàn Vũ có vẻ không thân thiện với Tân Tiểu cho lắm, thản nhiên ngồi xuống cạnh cô ấy: “Lúc sáng có nghe đại ca Lãnh nói mọi người cũng đến đây, vốn định tìm cơ hội đến gặp mọi người nhưng bận quá, đến giờ mới rút được thời gian.
Nghe cấp dưới nói có thấy mọi người ở nhà ăn nên tôi đến đây. Lâu rôi không gặp, trải qua nhiều chuyện như vậy cô Đồng Đồng còn khỏe chứ?”
Ở phương diện nào đó mà nói, Hàn Vũ cũng coi như bạn đồng hành vượt hoạn nạn với chúng tôi, huống chỉ giữa tôi và Hàn Vũ còn chung một bí mật – Sách cổ Thần Dụ.
Tôi há miệng, vừa định nói “Vân ổn, anh thì sao?” Nhưng Tống Tử Thanh lại cướp lời nói: “Em ấy khỏe không liên quan quái gì đến anh? Người Minh Giới các người nhàn không có việc gì làm à?
Một đám vây quanh con gái nhà người ta làm gì?
Em ấy rất quyến rũ đúng không? Gất hết tâm tư xấu xa của các người đi!”
Hàn Vũ bị Tống Tử Thanh gào cho ngây người: “Tống Tử Thanh, anh hiểu lầm cái gì à? Tôi với cô ấy chỉ là bạn bè thuần túy!”
“Bạn bè bạn bè bạn bè, bạn cái rắm ấy chứ bạn! Thế giới này đâu ra bạn bè nam nữ thuần túy!”
Tống Tử Thanh lại gào lên.
Hôm nay Tống Tử Thanh rất kỳ quái, thật không rõ anh ấy bị sao nữa, tôi chỉ có thể lén lắc đầu với Hàn Vũ, ý bảo Hàn Vũ đừng đụng họng súng.
“Hàn Vũ, anh đừng quản Tống Tử Thanh, hôm nay đầu anh ta bị nước vào!” Tân Tiểu nói xong đưa một bộ bát đũa cho Hàn Vũ: “Cùng ăn đi.”
Hàn Vũ không từ chối, lại nói với tôi: “Nói thật, cô có thể làm hòa với đại ca Lãnh cũng khiến tảng đá lớn trong lòng chúng tôi rơi xuống. Tôi cũng không dám nhớ lại thời gian cô không ở Minh Giới đại ca Lãnh suy sút khủng bố cỡ nào. Cô không tưởng tượng nổi đâu, có thể dùng toàn bộ từ ngữ mặt trái của việc thất tình đến cũng không đủ. Anh ấy thậm chí uống say rồi gào thét không cần ngôi vị này, làm đại vương còn không băng làm người thường, có thể yêu cô là tốt rồi. Anh ấy còn sinh ra ý nghĩ tự hại mình nữa, nói là cô không ở đây anh ấy cũng không muốn sống, chết còn hơn! Mẹ ơi, thời gian đó tôi không dám rời khỏi anh ấy nửa bước, sợ anh ấy xúc động làm chuyện gì không thể cứu vãn, cô Đồng Đồng, cô đúng là đến khắc đại ca mà”
Choang!
Tống Tử Thanh cầm chén sứ ném mạnh xuống đất.
Binh lính xung quanh đứng phắt dậy hình thành tư thái bảo vệ Hàn Vũ, may là Hàn Vũ phất tay bảo họ ngồi xuống.
“Khắc khắc khắc, khắc cái rắm ấy! Muốn say rượu muốn thất tình thì say đi thất đi! Muốn chết thì chết đi! Chết rồi càng tốt, không cần đến gây họa nhóc con nhà tôi!” Tống Tử Thanh rống âm lên, người này hôm nay có vẻ rất dễ mất khống chế.
“Dù sao bọn này cũng không muốn thấy anh ta, tính cách anh ta như thế nhóc con nhà tôi theo anh †a đúng là chịu tội, nếu có thể tôi sẽ tự tay giết anh tat”
“Tống Tử Thanh, cũng chỉ có anh dám nói lời này ở nhà hàng trong địa phận Lãnh Mạch thống trị” Hàn Vũ lắc đầu.
“Tống Tử Thanh, sao tôi cảm giác anh đang ghen tị với Lãnh Mạch Thế?” Tân Tiểu chợt hỏi: “Anh cũng thích Đồng Đồng đấy à?”
Tống Tử Thanh thích tôi…
Tôi thấy toàn thân Tống Tử Thanh cứng đờ, vẻ mặt cũng đơ ra, không đáp lại.
“Tân Tiểu, đừng nói linh tinh!” Tôi vội nói: “Tôi và Tống Tử Thanh đã lấy máu nhận thân, chúng tôi là anh em ruột đấy!”
“Đúng vậy Tần Tiểu, lời như thế không thể nói bậy.’ Hàn Vũ phụ họa. “Tống Tử Thanh chỉ là đứng ở vị trí anh trai của cô Đồng Đồng mới muốn bảo vệ cô ấy, không muốn người đàn ông khác bắt nạt cô ấy thôi. Đây là tình thân giữa anh trai và em gái, cô đứng nói người ta như thế”
Tống Tử Thanh khép mi, ánh sáng trong mắt đều bị che khuất.
“Vậy sao? Nhưng tôi luôn có một loại ảo giác…
có lẽ là tôi nghĩ sai.’ Tân Tiểu gãi đầu. “Mọi người đừng để ý, tôi nói linh tinh đấy.”
“Không sao” Tôi đáp lại cô ấy, sau đó giữ Tống Tử Thanh ngồi xuống.
Thấy Tống Tử Thanh bỗng nhiên im lặng không nói, đáy lòng tôi thoáng giật mình.
Trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn, cảm giác của Tân Tiểu… có lẽ là thật.
Có lẽ… Tống Tử Thanh thật sự… đối với tôi…