Chồng Ma Của Em

Chương 547: Phòng chỉ huy tác chiến




Tân Tiểu nói với tôi: “Tống Tử Thanh đối xử với cô cứ kì lạ thế nào ấy nhỉ, tuy Hàn Vũ bảo răng có thể chỉ là ảo giác của tôi nhưng tôi cứ cảm thấy anh ta đối với cô… Ôi trời ạ, tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, cô đừng để bụng nhé, dù sao thì hai người cũng là anh em ruột, phải không?”
Tôi nhoẻn cười, không biết nói gì, cúi đầu bước đi.
Phòng tác chiến là một hội trường lớn rất bắt mắt nằm ở sân trước, Tân Tiểu kéo tôi lại: “Đến rồi kìa, đi thôi, có cả Hàn Vũ nữa đấy!”
Nhắc đến Hàn Vũ là ánh mắt Tần Tiểu sáng lên, lòng yêu thích Hàn Vũ hiện rõ trên mặt, nhìn Tân Tiểu như vậy, tôi mới nghĩ, có lẽ thuở ban đâu khi nhắc đến Lãnh Mạch tôi cũng hớn hở như vậy nhỉ, chỉ tại mình không hề biết mà thôi.
Tân Tiểu chạy vào trong phòng họp, tôi đứng ngoài cửa ngó đầu vào, trong hội trường có năm người, Lãnh Mạch ở phía trong cùng cạnh tấm bản đồ, ngoài ra còn có Hàn Vũ, tổng tư lệnh Dương Tàn Nguyệt mới gặp hôm qua, Dục Nghiêu Thành, Diệp Hàn chướng mắt với tôi nhất, và còn ba tổng tư lệnh khác nữa mà tôi không quen, tất cả đều là đàn ông.
“Tân Tiểu, em đến đây làm gì thế?” Nhìn thấy Tân Tiểu, Hàn Vũ vô cùng kinh ngạc.
Tân Tiểu nháy mắt tinh nghịch với Hàn Vũ: “Vì có chàng Vương nào đó đã tìm đến tận chỗ em, bảo em đưa người con gái mà anh ta yêu thương đến, còn không cho phép em nói “
Mặt tôi đỏ bừng ngay tắp lự.
Chẳng trách tôi lại thắc mắc sao Tân Tiểu không thân thiết mấy với chúng tôi mà lại bỗng dưng đến tìm tôi, còn rủ tôi cùng đến, thì ra là Lãnh Mạch nhờ cô ấy…
“Tân Tiểu, chúng tôi đang họp, ra ngoài đi!”
Lãnh Mạch bị nói trúng tim đen, vẻ mặt hăm hăm.
Tân Tiểu không sợ anh, cũng không đi ra ngoài mà nhún vai đứng sang một bên: “Nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng là người được Phòng Tư pháp đào tạo, tôi giỏi phân tích tình hình tổng thể lắm đấy, anh biết không hả?”
“Không phải là người của Phòng Tư pháp chỉ biết khua môi múa mép thôi à?” Một tổng tư lệnh mặc áo giáp màu xanh da trời mà tôi không quen biết cất giọng: “Biết phân tích tình hình từ bao giờ thế, đúng là hiếm thấy.”
“Này Mộ Dung Kiệt, anh có thể sỉ nhục tôi nhưng không được phép sỉ nhục cả Phòng Tư pháp nhé!” Tân Tiểu tức giận chỉ thắng vào mặt anh ta.
Tổng tư lệnh tên Mộ Dung Kiệt kia cười khẩy: “Lúc Băng Thành Tuyết phải hứng chịu trận lụt trăm năm hiếm thấy, ảnh hưởng đến vô số thành phố khác, biết bao nhiêu người dân phải di tản, tha hương. Vương của chúng tôi đã thay mặt người dân xin Minh Vương Lạc Nhu phân bổ kinh phí và nhân lực để giúp các thành phố này, nhưng Minh Vương Lạc Nhu lòng dạ độc địa, lấy lí do thành Minh Vương cạn kiệt sức người sức của để từ chối Vương của chúng tôi, Vương của chúng tôi lại đến Phòng Tư pháp xin được giúp đỡ, khi ấy Phòng Tư pháp đang hùng mạnh, thậm chí còn có thể kiểm soát được Minh Vương Lạc Nhu, và Phòng Tư pháp cũng có quyền điều động nhân lực và phân bộ tài chính, chuyện giúp đỡ dễ như trở bàn tay, nhưng các cô cũng đã từ chối, và lí do đưa ra thì là làm theo quyết sách của Minh Vương. Đây chính là khái niệm mà các cô gọi là cái nhìn tổng thể đấy!”
“Anh..” Tân Tiểu tức thì tái mặt: “Lúc đó là do hoàn cảnh xô đẩy”
“À, thế à, hoàn cảnh xô đẩy, vì còn phải dựa hơi Minh Vương lạc Nhu, sợ Minh Vương Lạc Nhu đối phó với mình nên các cô thà từ bỏ mọi người dân trên thế giới. Đây là đạo nghĩa của Phòng Tư pháp các cô đấy!” Nói đến đây, Mộ Dung Kiệt đã hơi kích động.
Tân Tiểu phán bác lại một cách yếu ớt: “Ai mà chẳng biết Băng Thành Tuyết là căn cứ địa chủ chốt của Lãnh Mạch, xưa nay Phòng Tư pháp chúng tôi là cán cân công bằng liêm chính, nếu như lúc ấy chúng tôi cử người đếu giúp, rất có thể Minh Vương Lạc Nhu sẽ cho răng chúng tôi đứng về phía Lãnh Mạch, cán cân sẽ bị nghiêng đi”
“Để tránh cho cán cân không bị nghiêng lệch, để Phòng Tư pháp các cô không ở vào thế khó nên các cô sẵn sàng vứt bỏ hàng ngàn thậm chí hàng vạn mạng sống của người dân Minh Giới, đúng vậy không?” Cảm xúc đẩy tới cao trào, Mộ Dung Kiệt quát lên.
“Anh kích động làm cái gì chứ! Nói như thể trận lụt ấy liên quan đến anh lắm ấy!” Tân Tiểu cũng tức tối, tính cách cô ấy vốn mạnh mẽ, mặc dù có thể Phòng Tư pháp đã thực sự sai trong chuyện này, nhưng cô ấy cũng không muốn thừa nhận.
“Không liên quan? Tôi nói cho cô biết, cha mẹ tôi, và cả chị gái của tôi đã chết trong trận lũ lụt ấy!
Nếu như lúc đó Phòng Tư pháp phân bổ tài chính xuống, thì thành phố của chúng tôi đã hoàn toàn có thể may mãn thoát khỏi thiên tai!” Mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, hét khản cả giọng.
“Mộ Dung Kiệt! Anh chỉ là một tổng tư lệnh quèn, còn tôi là đệ tử của trưởng lão ở Phòng Tư pháp, ai cho phép anh nói chuyện với tôi băng thái độ đó?” Tân Tiểu cũng hăng máu lên, buột miệng nói ra.
“Tân Tiểu” Lần này, Lãnh Mạch đã lên tiếng.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ dửng dưng mà cả căn phòng bỗng chốc chìm trong băng giá, nhiệt độ giảm xuống tột cùng, Vương toát lên vẻ uy nghiêm, không một ai dám càn rỡ.
Tân Tiểu và Mộ Dung Kiệt đều không dám lên tiếng tranh cãi nữa.
Lãnh Mạch liếc xéo Tần Tiểu, nói chậm rãi: “Tôi không cần biết cô là đệ tử của trưởng lão Phòng Tư pháp hay nhân vật nào khác, hãy nhớ cô đang ở chồ nào, muốn lấy chức vụ của mình ra chèn ép người khác thì trước tiên phải nhìn cho rõ xem mình đang ở đâu.”
Ngay đến Tân Tiểu cũng không chống đỡ được khí thế lạnh lùng chết chóc của Lãnh Mạch, cô ấy tái mặt không phản bác lại được.
“Sợ cô nghe không hiểu nên tôi nói thẳng cho.
cô biết” Lãnh Mạch lại lên tiếng: “Ở nơi này, thân phận phụ thuộc vào cấp bậc trong quân đội của tôi, cho dù một người lính bình thường có quát mảng hay thậm chí giết chết cô, tôi cũng sẽ không trừng phạt anh ta.”
“Lãnh Mạch, anh!” Tân Tiểu siết chặt năm tay, nín nhịn một lúc rồi mới nói: “Anh lợi hại đấy!”
“Không lợi hại bằng Phòng Tư pháp nhà cô đâu” Một tổng tư lệnh khác mà tôi không biết tên cất tiếng: “Lúc mà Vương quỳ xuống cầu xin các cô cứu giúp người dân gặp thiên tai thì các cô đang làm gì? Đang ăn trên ngồi trốc khăng khăng gạt đi khoảng trống linh động để thương lượng, ăn uống đề huề trong Phòng Tư pháp, bây giờ ra nông nôi này, nên như Vương không có tấm lòng rộng lượng thì liệu cô có thể đứng được ở đây không?”
Có lẽ khi tổng tư lệnh kia lên tiếng đã khiến cho Tần Tiểu không thể phản bác được, buồn bực một lúc thì quay ngoät lại bỏ ra ngoài, chạy ngang qua tôi.
“Tân Tiểu!” Tôi cất tiếng gọi nhưng cô ấy cũng không thèm đoái hoài đến.
Trước đây tôi cũng chỉ tiếp xúc với Phòng Tư pháp một lần đó lúc ở Minh Giới, không hiểu cho lắm về Bộ Tư Pháp, chỉ nghe Tân Tiểu từng kể lại rằng, Phòng Tư pháp công bằng liêm chính để giữ vững sự thăng băng giữa Minh Giới và Nhân Gian, sau lại gặp vị trưởng lão biến thành nhện, vị trưởng lão đó cho tôi cảm giác rằng ông ấy tràn đầy kỳ vọng ở Lãnh Mạch, thực sự mà nói, tôi không có ấn tượng xấu về Phòng Tư pháp cho lắm.
Nhưng ở đây, hình như các cấp dưới của Lãnh Mạch đều không ưa gì người của phòng Tư Pháp, ngoại trừ Hàn Vũ, có lẽ bởi Hàn Vũ là bác sĩ nên thân thiện với tất cả mọi người.
Tôi đứng lấp ló ngoài cửa thấy bầu không khí bên trong đáng sợ như vậy cũng không dám đi vào, đang định ra ngoài đợi Lãnh Mạch thì ánh mắt của Lãnh Mạch lại lia đến chỗ tôi, anh chỉ hơi nheo mắt mà toàn thân tôi đã không thể nhúc nhích nổi, cả người cứng đờ vì bị anh khống chế.
Anh không cho phép tôi cử động, tôi tưởng răng anh sẽ kéo tôi vào, nhưng không ngờ anh lại đưa mắt nhìn ra chỗ khác, coi tôi như người vô hình, để mặc tôi đứng như trời trông ở đó, tiếp theo, anh cứ giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng đó và bắt đầu cuộc họp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.