Chồng Ma Của Em

Chương 552: Tặng em một đội quân




“Món quà? Món quà gì?” Tôi bối rối.
Lãnh Mạch nghiêng đầu chỉ vào đội quân trên quảng trường.
Không phải chứ?
“Anh đừng nói với em, anh… đội quân này, chính là, là quà sao?” Tôi trợn to hai mắt.
Lãnh Mạch mỉm cười gật đầu.
“Em có thích không? Có ngạc nhiên không?”
Anh hỏi.
Điều này thực sự… quá sốc rồi đó!
Bạn trai nhà người khác tặng hoa, tặng vật phẩm trang sức còn bạn trai mình tặng một đội quân đội hình hình vuông…
“Nhưng Lãnh Mạch, em không biết cách dân dắt binh lính trong trận chiến” Tôi lo lắng nói.
“Em không biết cũng không sao đâu, anh trai của em và người theo đuổi của em đương nhiên sẽ giúp em” Lãnh Mạch nói.
Người anh nói đến là Tống Tử Thanh và Sỉ Mị, tôi sững sờ một chút, sau đó ngay lập tức hiểu được tâm tư của anh.
Sỉ Mị và Tống Tử Thanh là hai người đàn ông rất mạnh mẽ, không thể trực tiếp nghe theo lệnh và điều động của Lãnh Mạch, nhưng Sỉ Mị và Tống Tử Thanh rất có năng lực, để cuộc chiến có khả năng thăng lợi cao hơn, Lãnh Mạch đã tặng cho tôi một đội quân như vậy nếu như nói là giúp tôi quản lý quân đội, Si Mị và Tống Tử Thanh có thể giúp đỡ.
“Được rồi, nhưng em thực sự là sút chút nữa bị doạ mất hồn rồi đấy” Tôi võ võ ngực, đưa tôi một đội quân, tôi thật sự không biết phải làm sao.
“Đội quân này khá đặc biệt. Anh đã tập hợp tất cả các chiến binh cầm kiếm lại với nhau và kết hợp họ thành một đội quân chiến binh dùng kiếm. Tuy nhiên, nhóm binh sĩ này có thể được coi là những tân binh trong quân đội. Mặc dù mỗi người đều rất lợi hại, nhưng là tân binh, khó tránh bản tính kiêu ngạo, tự cao, nếu muốn thuần phục bọn họ và khiến bọn họ hoàn toàn trung thành với em, thì phải xem bản lĩnh của em rồi”
Tôi nhìn những người lính một lần nữa, số lượng binh lính trong đội hình này thực ra không nhiều lắm, Lãnh Mạch nói chỉ có 208 người, tất cả đều mặc áo giáp màu đỏ. Ngoại trừ vài hàng lính bao quanh ở giữa, tất cả những người lính trên bên ngoài hoặc là trên lưng mang theo một thanh kiếm lớn, hoặc dắt một thanh kiếm ở thắt lưng, thậm chí sử còn có người dụng kiếm đôi, mấy người ở hàng giữa mặc áo choàng màu đỏ. Tôi hỏi Lãnh Mạch tại sao họ lại khác biệt, Lãnh Mạch nói răng những người lính mặc áo choàng là những người lính có khả năng đặc biệt. Ở Minh Giới, những người như Lãnh Mạch và Dạ Minh có thể sử dụng băng và lửa cũng không phổ biến, những người lính này cũng có thể sử dụng các yếu tố tự nhiên, chẳng hạn như điều khiển cây cối và triệu hồi thú sói để chiến đấu.
Như Lãnh Mạch đã nói, những người lính này còn khá trẻ.
Lãnh Mạch nói chuyện với tôi xong, liền quay sang quân sĩ trên quảng trường: “Từ hôm nay, bổn vương sẽ giao các người cho tổng chỉ huy Đồng Đồng, các người sẽ do cô ấy chỉ huy, mọi việc làm đều phải tuân theo lệnh của cô ấy”
Những người lính trên quảng trường nhìn nhau.
Một trong những người lính trẻ ở phía trước đứng lên: “Vương, xin tha lỗi vì sự mạo phạm của tôi.
Chúng tôi có chút nghi ngờ về khả năng của người chỉ huy. Cô ấy có thật sự đã đạt tới trình độ của tổng chỉ huy không? Hay là nói, chỉ là thông qua con đường tắt nào đó, mới có thể trở thành tổng chỉ hoà nhoáng bên ngoài.”
Một người lính đứng bên cạnh: “Vương, chúng tôi gia nhập dưới trướng của anh là vì khâm phục khí phách và sự hấp dân của anh. Chúng tôi muốn đi theo anh chiến đấu trên chiến trường và chỉnh phục thiên hạ, thay vì đi theo một cô gái chỉ biết khua chân múa tay.”
Những binh lính này thật sự là tuổi trẻ chưa trải sự đời, nói chuyện thẳng thản không hề biết nói khéo một chút nào, cũng may Lãnh Mạch là một vị vua rộng lượng, nếu đổi thành gặp phải vị vua khác, hai binh sĩ này e rằng là không giữ được cái mạng nhỏ này rồi.
Lãnh Mạch cười nhẹ, cũng không có bất kỳ động thái gì, quay sang tôi: “Đại soái Đồng Đồng, cô muốn làm thế nào?”
Tuyết vẫn đang rơi, rơi xuống trên tóc tôi.
Tôi đứng trên bục cao, bên dưới là đội quân mà Lãnh Mạch giao cho tôi, nhưng những người lính này dường như không chấp nhận mình.
Tôi không hứng thú đến việc chỉ huy quân đội, cũng không biết chỉ huy quân đội, nhưng Lãnh Mạch đã ở trước mặt nhiều người như vậy tuyên bố tôi là đại soái của họ, nếu như không làm điều gì đó, vậy thì sẽ làm Lãnh Mạch mất mặt.
Muốn đứng bên cạnh Lãnh Mạch, xứng đáng với Lãnh Mạch, cũng cũng cần có sức mạnh, đúng chứ?
Tôi dừng lại, sau đó nhìn người lính bên dưới, chậm rãi nói: “Tôi không muốn lớn tiếng để giải thích bất cứ điều gì. Bây giờ tôi sẽ cho mọi người một cơ hội. Nếu có một người hoặc là nhóm người trong số mọi người, có thể đánh bại tôi, vị trí tổng chỉ huy, tôi sẽ giao cho người đó làm.”
Nói xong, tôi lại quay sang Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, anh thấy được không?”
Lãnh Mạch nhếch môi: “Đương nhiên”
Không phải tôi cho rằng mình mạnh, chính là Hồng Hồng trong lòng tôi nói, đối phó với đám lính này rất dễ dàng, tôi đã đánh giá một chút thực lực của tôi và Hồng Hồng đấu với đám lính này, mới đưa ra quyết định như vậy.
Binh lính bên dưới đã sục sôi rồi, có thể trở thành chỉ huy của tôn vương, đây thực sự là đỉnh cao của vinh quang!
“Tôi sẽ đấu với cô!”
“Tôi cũng đấu!”
“Tôi cũng đấu!”
Những người lính trẻ lũ lượt đứng ra, còn tranh cãi xem ai lên đầu tiên. Tôi nhìn họ, nhướng mày, sau đó từ từ mở cúc chiếc áo khoác bông ra, ném nó trên tuyết, chỉ mặc áo sơ mi, và nhảy từ bục cao xuống.
Vừa hay rơi vào giữa năm binh lính đang tranh cãi, phủi tóc mái trên trán, nhàn nhạt nhìn bọn họ: “Mấy người cùng lên đi.”
Nếu không có quần áo đệm bông dày cộp, chỉ có một chiếc áo phông, thêm việc tôi thấp bé, chắc chăn sẽ khiến binh sĩ khinh địch.
Tôi lấy thanh kiếm trảm thi ra, biến to, dùng một tay cầm lấy rồi vung lên.
Nhìn thấy thanh kiếm của tôi, năm tên lính đồng thanh nhìn nhau: “Cô cũng dùng kiếm?”
Tôi cười: “Đao kiếm không có mắt, xin hãy lượng thú”.
“Quá ngạo mạn rồi!” Binh sĩ trẻ kiêu ngạo không thể chịu được một chút khiêu khích nào, liên lúc chiến đấu có không may làm cô bị thương, thì cũng không thể trách chúng tôi!”
Họ là những người trẻ tuổi, còn tôi cũng là một người trẻ, tuy là con gái nhưng nhiệt huyết trong tôi cũng bị dâng lên rồi.
Trong số năm người lính, hai người trên lưng mang kiếm lớn, và ba người còn lại là kiếm mỏng, năm người rút kiếm cùng một lúc, năm người tấn công tôi cùng một lúc, nhưng cũng không hề khiêm nhường.
Tôi niệm pháp chú của nhà họ Tống, kiếm trảm thi liền vung ra một đường bạch quang, năm người nhanh chóng bước sang một bên, tách ra làm hai bên, từ bên trái và bên phải của tôi tấn công tới.
Tôi đứng im không nhúc nhích, sóng không khí không thể sử dụng, nếu không sẽ làm nhiều người bị thương, nhưng không có nghĩa là Hồng Hồng sẽ không xuất hiện.
Hai người phía trước nhảy lên cao, hai cây kiếm chém về phía tôi, khi chúng đến gần đỉnh đầu tôi, Hồng Hồng lao ra khỏi cơ thể tôi, dùng cả hai tay năm lấy một thanh kiếm, và tôi dùng thanh kiếm trảm thi chặn thanh còn lại, hai người đều sững sờ, Hồng Hồng giơ chân lên và đá vào bụng một người. Hông Hồng cũng sẽ không nể tình, sức mạnh của cô ấy lại lớn, binh sĩ đó trực tiếp bay ra ngoài. Tôi vốn là có thể trực tiếp dùng kiếm trảm thi trực tiếp dùng mũi kiếm chặt đứng người binh sĩ đối diện tôi đây, nhưng tôi không làm vậy, tôi chỉ rút tay lại, chỉ dùng chuôi của thanh kiếm gõ lên †ay cầm kiếm của người lính này, thanh kiếm của người lính rơi xuống đất, lúc này Hồng Hồng đã quay trở lại. Sau đó, năm đấm vung tới mặt của người lính.
Người lính giật mình, theo bản năng, lấy tay che mặt.
“Hồng Hồng!” Tôi ngăn cản Hồng Hồng.
Năm đấm của Hồng Hồng dừng lại gần sát trước mặt người lính, trong đôi mắt mang đây sức mạnh, nhưng vẫn nghe lời tôi, thu nắm đấm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.