Chồng Ma Của Em

Chương 561: Cũng may là người của mình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Khinh và những người lính chiến đấu ở núi Xà Hình lúc này cũng có cùng suy nghĩ với Đường Dịch.
“Cũng may, đại soái mắt đỏ là người của mình.
Nếu là kẻ thù, tôi không dám tưởng tượng sẽ đối mặt với kẻ thù đáng sợ này như thế nào”, Một người lính nói.
Lần này, tôi thật sự dùng thực lực để chứng minh bản thân với bọn họ, chứng tỏ tôi không có gì trong tay, không yếu đuối bất tài, cũng không phải vì có quan hệ với Lãnh Mạch mà được nhận đại soái.
Trở thành đại soái, tôi cũng có thực sự này.
Lúc này, chi viện của Dương Tàn Nguyệt cầm đầu đã đến, binh lính Minh Vương vẫn đang mai phục trên núi cũng bị một lần tiêu diệt hết, đội quân do Lãnh Mạch chỉ huy đã tiến đến phía sau anh ta, khi những người lính Minh Vương nhìn thấy Lãnh Mạch, một chút ý chí chiến đấu cuối cùng cũng không còn.
“Là Chí Tôn Vương!”
“Là Chí Tôn Vương dân quân!”
“Chúng tôi đầu hàng.. “
Những binh lính còn lại vứt vũ khí xuống, chọn đầu hàng, nói đùa, Chí Tôn Vương lâm trận rồi, cho dù có quân lực của bọn họ có gấp trăm lần cũng không bì kịp.
Lãnh Mạch cưỡi con sói Xích Viêm: “Nhóc con, rất lợi hại”
Tôi để cho Hồng Hồng trở về thân thể của mình, bước tới chỗ Lãnh Mạch, thu lại kiếm trảm thi: “Không có đại soái của Minh Vương Lạc Nhu”
Lãnh Mạch gật đầu: “E răng chỉ là đám lâu la của Lạc Nhu”
Quân của Dương Tàn Nguyệt đã chiếm đỉnh núi, quân của Dục Nghiêu Thành đã thay thuộc hạ của tôi và tập hợp những người lính còn lại của Minh Vương lại với nhau, cùng với tôi, đã là ba đại soái trấn giữ rồi.
Một ít tàn dư của Minh Vương còn sót lại ở phía bên kia ngọn núi, nhìn thấy tình hình này, bọn họ liền bất chấp tất cả bỏ chạy.
Tôi quay đầu lại, hỏi Lãnh Mạch: “Có phải đuổi theo không?”
Vào lúc này, những người lính kia đã chạy một quãng đường xa và chuẩn bị thoát khỏi núi Xà Hình.
Lãnh Mạch liếc mắt, nói với Dục Nghiêu Thành bên cạnh: “Bắt lại”
“Vâng, Vương.”
Dục Nghiêu Thành cúi đầu đối với Lãnh Mạch, ngay sau đó, trên môi lộ ra một nụ cười quái dị, hai tay mở ra, năm đấm, đấm vào không khí kịch liệt, khí tức vỡ nát!
“Đây là năng lực gì vậy?” Lân đầu tiên tôi nhìn thấy nó.
Khí tức bị năm đấm của anh ta đánh tan ra, sau đó nhanh chóng lan tràn, dường như toàn bộ không trung đều bị anh ta tách ra, khí tức chia cắt binh lính chạy trốn trước mặt, bọn họ trong nháy mắt bị thổi bay ra ngoài, theo đường vòng cung bay ngược trên không trung, ngã xuống trước ngựa của binh lính đẳng trước, binh lính của Dục Nghiêu Thành lập tức ngăn bọn họ lại.
Lãnh Mạch nhàn nhạt nói: “Bổn vương không thể để cho cô tiết lộ tin tức cho Lạc Nhu”
Lúc này, tất cả binh lính mai phục ở núi Xà Hình đã bị bắt.
Tôi rất quan tâm đến năng lực của Dục Nghiêu Thành, hỏi anh ta: “Năng lực của anh là gì vậy?”
“Năng lực của tôi là phá vỡ không gian.” Dục Nghiêu Thành đáp, ánh mắt nhìn tôi đã thay đổi: “Tôi phải thừa nhận răng cô rất mạnh. Trước đây, chúng tôi đã kiêu ngạo và đánh giá bằng vẻ bê ngoài. Tôi chính thức xin lỗi cô”
“Đúng vậy đại soái, chúng tôi cũng muốn xin lỗi cô!” Vài binh lính từ phía sau cũng vây quanh nói: “Từ phía sau chúng tôi có thể thấy rõ trận chiến của cô. Vốn dĩ chúng tôi muốn hỗ trợ, nhưng vương nói răng một mình cô là đủ, quả nhiên là một mình cô là đủ. Thực lực và sức mạnh của cô đúng là ngoài sức tưởng tượng!”
Dương Tàn Nguyệt cũng đi tới, võ vai tôi: “Tiểu Đồng, cô thật sự là phi thường. Dục Nghiêu Thành và tôi đều từ tròn mắt từ phía sau theo dõi! Không ngờ cô lại có bản lĩnh đôi cánh như vậy! Hì hì, quá lợi hại rồi! Chiến bảo đỏ của tôi là để cô mặc, quả nhiên là rất phù hợp với cô!”
Tôi sau khi được khen có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi cười: “Cảm ơn.”

Tôi không hiểu: “Ý anh là gì?”
Ngay khi những tù nhân vây quanh trung tâm nghe tin Lãnh Mạch sắp giết họ, một người trong số họ tuyệt vọng nhìn Lãnh Mạch và nói điều gì đó khó hiểu: “Chí Tôn Vương quả nhiên không hổ là Chí Tôn Vương.”
Dứt lời, tất cả những người bị bắt đều căn lưỡi tự tử.
Lãnh Mạch quay sang tôi và nói” Những người lính này đối với Lạc Nhu cũng như vậy sẽ trung thành đến chết, sẽ không dễ dàng trở thành người của bổn vương. Thay vì thu nạp bọn họ, bị rơi vào tình thế có nguy cơ bị phản bội, thì tốt hơn là giết tất cả ở đây”
Bây giờ tôi cuối cùng đã hiểu những gì những người lính kia nói, Chí Tôn Vương không hổ là Chí Tôn Vương, những mưu kế gian ác trong lòng bọn họ, Chí Tôn Vương đều nhìn ra hết.
“Vừa nãy em gặp một tướng lĩnh. Anh ta nói răng Lạc Nhu đã bắt người nhà của họ và buộc họ phải chiến đấu. Có đúng như vậy không?”
“Có lẽ đúng, hoặc sai, Lạc Nhu cũng sẽ đưa ra cho những người lính đó những phần thưởng hậu hĩnh. Nếu không chừng nếu như giết được em, bọn họ cũng sẽ được lợi từ điều đó”
Hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi.
“Cảm ơn” Lãnh Mạch ấn lòng bàn tay lên đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là lần đầu tiên em tham gia vào một cuộc chiến, giết nhiều người như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh tượng đâm máu như vậy, và lần đầu tiên tự mình trải nghiệm chiến tranh là như thế nào, cảm xúc thật sự rất phức tạp. Bây giờ em không thể nói cảm giác trong lòng là như thế nào. Em thực sự sợ rằng sau này sẽ có thêm nhiều người bị giết hơn nữa và em sẽ không còn cảm xúc về việc giết người nữa.
Nếu như giết người trở thành điều bình thường rồi thì phải làm sao?”
“Sẽ không đâu.” Lãnh Mạch nói, giọng điệu rất thoải mái.
“Tại sao? Anh không sợ tính cách của em sau khi giết người sẽ thay đổi sao? Nghe nói nhiều người cũng như vậy đúng không?”
“Em sẽ không đâu.” Anh nói.
“Sao anh lại chắc vậy?” Tôi hỏi anh ta.
“Bởi vì anh sẽ ở bên cạnh em” Anh nói.
Tôi sững người.
Sau đó bật cười.
Nói cũng đúng, có Lãnh Mạch ở bên cạnh, anh sẽ không biến tôi thành cỗ máy giết người đấy, và tôi sẽ không trở thành một người không có tình cảm.
Vì còn phải yêu anh, vì bên cạnh tôi vẫn còn có rất nhiều người bạn đáng quý.
“Thành công ở núi Xà Hình mới chỉ là bước đầu, còn những nguy hiểm hơn nữa vấn chưa tới, không được buông lỏng.” Lãnh Mạch thu lại lòng bàn tay.
“Em biết rồi. Ở Lôi Thành tiếp theo, chúng ta có lẽ sẽ gặp gặp Dạ Minh” Tôi nhìn theo anh hướng về phía xa: “Nếu gặp rồi… phải làm sao?”
Và câu hỏi này, Lãnh Mạch thật lâu cũng không trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.