Chồng Ma Của Em

Chương 577: Căn bệnh do lời nguyền




Tôi theo tộc trưởng vào làng Tuyết Nhung.
Tiểu Bạch Mã được người khác dắt đến một bên khác.
Những ngôi nhà trong ngôi làng này được bao phủ bởi băng, mặt đất phủ đầy tuyết. Trên một số hàng rào bằng băng và tuyết có những cây lạ mọc lên. Người dân trong làng nhìn thấy người lạ xuất hiện. Có chút rụt rè, họ lân lượt vào nhà, nhưng bọn trẻ không hề sợ hãi, chúng đi lại xung quanh tôi, trong tuyết sâu nhưng những người này không bị ảnh hưởng chút nào, và chân cũng không bị lún trong tuyết.
“Nào, vị khách này xin mời vào.”
Tộc trưởng đưa tôi vào một căn phòng riêng khổng lồ bằng tuyết.
Căn phòng khá lớn, bên trong không lạnh như tưởng tượng, có một cái bàn dài với những chiếc ghế làm bằng băng ở hai bên. Trưởng thôn ngồi xuống chiếc ghế trong cùng và ra hiệu cho tôi cũng ngồi xuống: “Nếu như muốn đến chân núi tuyết, cần phải vượt qua thác nước tuyết. Sau đêm nay, Lý Vân và Xảo Vũ sẽ đưa cô ở đó, nhưng thác nước tuyết là rất nguy hiểm, cô ở nội vùng lâu như vậy, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, tôi cũng sẽ cung cấp đồ ăn, phòng ở cho cô, đợi khi tỉnh thần thể lực của cô dồi dào, rồi hãy lên đường.”
Tôi hơi nghi hoặc, ngồi xuống ghế hỏi: “Không phải Lý Vân và Hồng Xảo Vũ có thái độ không tốt với người ngoài sao, sao đến tộc trưởng ông lại thay đổi rồi? Ông thực sự đồng ý đưa tôi đến thác tuyết sao?”
Tộc trưởng cười nói: “Đã từng có rất nhiều người tới đây tìm tiên tri, đối với tộc người của tôi cũng không có thân thiện, tộc người của chúng tôi trước đây rất tin tưởng lữ khách. Bọn họ nói là đi núi tuyết, tộc người của tộc tôi thường sẽ đưa họ vào để nghỉ ngơi một đêm. Nhưng nhiều người đã phụ lòng tin của chúng tôi, vào nửa đêm họ lén lút chạy ra ngoài để tìm nhà tiên tri, và thậm chí làm tổn thương tộc người của tôi. Mặc dù tộc Huyền Sư rất mạnh, nhưng người mạnh cũng không nhiều, người có huyền thuật mạnh cũng rất ít, cộng lại chúng tôi cũng có thể gọi là một đội tộc yếu, nhất định phải bảo vệ tộc người, cho nên nhất định phải có tỉnh thân cảnh giác, xin lượng thứ”
Hóa ra là như vậy, tôi lịch sự đáp lại ông ấy: “Vậy là điều nên làm, nhưng tôi lần này thực sự là muốn đến núi tuyết, bởi vì có việc quan trọng phải tới biển đỏ ở phải đi từ núi tuyết bên kia, cho nên mọi người thực sự không cần lo lắng”
Tộc trưởng không nói gì nữa, sai người rót trà nóng cho tôi rồi dặn dò làm đồ ăn: “Hôm nay cô có thể phá được huyền thuật mà Xảo Vũ bày ra, rất là có bản lĩnh đấy, nhìn cô trẻ tuổi như vậy, không ngờ răng bản lĩnh lại cao cường như vậy, nếu như thực sự muốn tìm nhà tiên tri, chúng tôi sợ răng cũng không ngăn nổi cô.”
Tộc trưởng là đang thử lòng tôi sao?
Tôi bưng trà nóng lên nhấp một ngụm: “Bộ tộc Huyền Sư mạnh như vậy, trước đây phá vỡ một huyền thuật, kế quả vẫn bị mắc kẹt trong ảo ảnh.
Ảo ảnh do mọi người tạo ra gần như giống hệt với thực tế, căn bản khiến người ta không thể nào phán đoán được”
“Ồ” Tộc trưởng thở dài: “Cô gái nhỏ có điều không biết. Bộ tộc Huyền Sư của chúng tôi quả thực là có điểm độc nhất vô nhị so với các tộc khác. Ở Minh Giới này, chúng tôi trải qua nhiều thế hệ đều ở trên núi tuyết này. Nói thật với cô, Minh Vương Lạc Nhu trước đó từng tới tìm chúng tôi mời gia nhập quân đội của cô ta, chúng tôi đều lịch sự từ chối, cô ta cũng không dám ép buộc, bởi vì bộ tộc Huyền Sư vần luôn áp chế núi tuyết”
“Áp chế núi tuyết? Núi tuyết vì sao phải áp chế?” Tôi khó hiểu.
“Ngọn núi tuyết phủ này được hình thành sau đại chiến giữa Xi Vưu và Hoàng Đế mười ngàn năm trước. Ma lực mạnh mẽ của hai bên ngưng tụ trên không trung. Có một vòng xoáy ma lực ở dưới chân núi tuyết, giống như một quả bom hạt nhân.
Một khi nó phát nổ, Minh Giới có thể bị nổ tung, lo sợ khối năng lượng không cách nào tiêu trừ, vì vậy Hoàng Đế đã cử tộc Huyễn Sư, nói ra cũng kỳ lạ, chỉ có dùng ảo ảnh của tộc Huyền Sư và thể chất của tộc người Huyền Sư, mới có thể áp chế khối năng lượng này, vì vậy chúng tôi mới cắm rễ trên núi tuyết này.”
Núi tuyết này lại có thể được hình thành như vậy, quả thực rất đáng ngạc nhiên.
“V¡ lý do này, bộ tộc của tôi cũng đã mắc phải một căn bệnh kỳ lạ” Tộc trưởng nói: “Đàn ông sẽ không sống đến 40 tuổi, và phụ nữ sẽ không sống đến 30. Căn bệnh này là một loại nguyên và không có cách giải.”
“Bốn mươi tuổi?” Tôi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá ông già: “Tôi nhìn thế nào cũng ra ông tám mươi tuổi?”
Tộc trưởng thở dài: “Đây là một lời người. Tôi năm nay mới ba mươi tám tuổi”
“Không phải chứ!” Tôi cùng Hồng Hồng trong cơ thể kinh ngạc kêu lên, lão tộc trưởng này… mới ba mươi tám tuổi?!
“Đừng nói nữa, đây là chuyện của bộ tộc chúng tôi, làm phiên cô gái nhỏ rồi”
Không ngờ dưới Minh Vương còn có một nơi thân kỳ như vậy, cũng là khiến cho người ta mở mang tâm mắt.
Ngay khi thức ăn đã sẵn sàng, di người từ bên ngoài mang vào, sâu trong băng tuyết có rất ít nguyên liệu nằm. Trước mặt bày ra là những đĩa rau đặc biệt mọc trong tuyết, nhưng loại đá kỳ quái mọc sâu trong khe tuyết, cũng được dùng làm nguyên liệu,vì muốn đặc biệt chiêu đãi tôi, người của lòng Tuyết Nhung còn đi ra ngoài săn bắt mang thịt của ma thú về, nhìn vào bàn ăn, cũng không coi là sơ sài.
Món ăn nóng hổi khiến tôi bất giác gắp thức ăn liên tục, đang muốn uống canh, vừa đưa lên miệng bỗng nhiên ngừng lại, đầu ta liên nhớ tới lời Thỏ Vương nói với tôi.
Đừng tin vào bất cứ điều gì bạn thấy bằng mắt, bằng tai, ngửi băng mũi hay nếm băng miệng!
“Yên tâm đi, không có ác ý. Đồ ăn này sẽ không có độc đâu” Tộc trưởng tưởng tôi là đang nghĩ tới chuyện hạ độc.
Trên người tôi có đem theo một con Lục Quy tỉnh thông y thuật, tất nhiên không lo bị trúng độc.
Nhưng nói tới nói lui, tôi đã bí mật giao tiếp với Lục Quy. Lục Quy nói rằng nó không ngửi thấy mùi độc, có thể uống đi, vì để không làm tộc trưởng sinh nghị, tôi uống cạn bát canh rồi cầm đũa lên ăn.
Trong khoảng thời gian này, Lý Vân và Hồng Xảo Vũ có xuất hiện một lúc, nhưng lại rời đi, chỉ có Mộc Hi là ngồi đây và trò chuyện với tộc trưởng, nội dung trò chuyện chủ yếu là về chuyện trong núi tuyết, những đứa trẻ lớn lên ở đây cả đời chưa từng thấy núi tuyết, chỉ có thể bị khắc chế trong thôn làn này, nghĩ lại cũng thấy khá là bất hạnh.
“Đồng Đồng, cô có phải có cảm thấy gì kỳ lạ gì không?” Hồng Hồng trong lòng nói với tôi.
Cảm thấy kỳ lạ?
Tôi dừng đũa và cảm nhận nó.
“Không, cảm giác gì?”Tôi hỏi Hồng Hồng ở trong lòng.
“Cô không cảm thấy có một loại không gian đang biến dạng sao? Gô nói xem chúng ta có phải là đang ở trong ảo cảnh không?”
Không gian biến dạng?
Cảm giác của Hồng Hồng không thể xem nhẹ, cô ta nói như vậy nhất định là có vấn đề này, nhưng tôi thật sự không cảm nhận được, hơn nữa tộc trưởng và Mộc Hi ngồi ở đây tâm tư quả thực là quá trân thực, còn có thức ăn ở trên bàn ăn, ăn rất ngon, tôi nhéo cánh tay mình, cơn đau cũng rất thật, không phải là có loại huyền thuật nào có thể mạnh tới như vậy đấy chứ, đúng không?
“Có lẽ tôi đã bị tên Thỏ Vương chết tiệt kia làm cho suy nghĩ nhiều rồi bị nhạy cảm quá” Hồng Hồng lại nói.
“Nhưng cho dù thế này, tốt hơn hết là nên cẩn thận” Tôi trả lời cô ấy.
Sau khi ăn cơm xong, tộc trưởng nói đưa tôi đi nghỉ ngơi.
Ra khỏi căn phòng đầy tuyết, cái lạnh lại ập đến, tôi vừa đi vừa quay đầu lại trong vô thức, nhưng đột nhiên tôi thoáng thấy một bóng người nhỏ bé đẳng sau một căn phòng đầy tuyết khác.
Nó biến mất trong nháy mắt, hình như là đang theo dõi tôi..
Tôi nheo mắt, không có gì, lại quay người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.