Từ khi gấu trắng nói câu đó xong, Bạch Hổ suýt chút nữa giết chết gấu trắng, may mà gấu trăng chạy nhanh, Bạch Hổ lại sợ sau khi rời khỏi tôi, bọn báo tuyết kia lại quay lại đối phó tôi, sắc mặt tái mét tha cho gấu trắng.
“Anh đã từng yêu con người sao?” Tôi ngẩng đầu giống như muốn tán gâu hỏi anh ta.
“Cần cô quản sao!” Bạch Hổ tức giận không có chô xả, măng tôi.
“Dữ thật” Tôi cong cong môi: “Anh không phải là ghét tôi sao? Giữa chúng ta không phải là trả hết nợ rồi sao? Anh sao lại vẫn muốn đến cứu tôi?”
Bạch Hổ mặc kệ tôi, nhưng lại căn áo tôi và ném tôi vào lưng anh ta mà không nói một lời: “Ngồi cho vững!”
Tôi cứ tưởng Lãnh Mạch là người nóng tính nhất trên đời, không ngờ ra ngoài rồi mới biết trời cao đất dày, tính khí của Bạch Hổ còn tệ hơn, đến đến cấp vũ trụ, tôi không biết anh ta đang bực bội điều gì nên tôi phải nhanh chóng túm lông gáy anh †a, anh khịt mũi và bước chân mạnh mẽ bắt đầu leo lên núi tuyết.
Bạch Hổ cõng tôi, chẳng những không có dã thú nào dám thèm muốn tôi mà tốc độ còn nhanh hơn, còn gì tuyệt hơn là bộ lông của Bạch Hổ rất dày, tôi ngồi trên người nó rất ấm áp nên không cảm thấy lạnh đến mức ngất đi.
Tuy răng không biết tại sao anh ta lại đồng ý đến đưa tôi đến Biển Đỏ, nhưng tôi vân là phải cảm ơn anh ta một câu: “Cảm ơn, Bạch Hổ thối”
“Đừng tưởng răng lão tử là vì ăn mất Tiểu Bạch Mã của cô mà áy náy! Đơn giản bởi vì tôi rảnh rồi không có việc gì để làm nên thấy cô hiểu huyết tà thật nên mới đến theo dõi cô!” Anh ta hét lên.
“Hiểu hiểu” Tôi trợn to hai mắt, đường đường là thần thú đại nhân lại nhàn dõi đến nhàm chán đến theo dõi tôi, tìm cái cớ thực sự là ‘ cao cấp ˆ quá rồi.
Đang đi, Bạch Hổ đột nhiên nói: “Tôi trước đây từng thích một nữ nhân ở Minh Giới”
Vừa rồi còn la hết tôi không được hỏi chuyện riêng của anh ta, bây giờ lại nhắc tới chuyện này, Bạch Hổ cô đơn, trống trải, tẻ nhạt, chán lạnh rồi sao, tôi đành phải thuận theo lời anh ta mà hỏi: “Người phụ nữ ở Minh Vương? Là ai? Vậy bây giờ thì sao? Tại sao anh không thích cô ấy nữa?”
“Ô, bởi vì cô ấy không yêu tôi, loại tình yêu vô vọng này không có gì để níu kéo, cho nên tôi cứ tự do lang thang khắp nơi thôi” Bạch Hổ nhẹ nhàng nói.
Nói là điêm đạm nhẹ nhàng, nhưng có thể nghĩ đến, Bạch Hổ là thần thú, thân thú đã yêu con người, chăn chăn cũng là một tình yêu sâu đậm, nếu không, tại sao ngay cả một con gấu trắng bình thường cũng biết tới tình yêu của Bạch Hổ?
“Tại sao cô ấy lại không yêu anh? Anh là Bạch Hổ, là vì anh không thể trở thành người sao?”
“Thần thú có thể hoá thành người, nhưng chúng ta không nhiệt tình biến thành người như những thần thú khác, bọn chúng muốn biến thành người vì có mục tiêu, chúng ta hướng tới sự sang trọng và thoải mái. Trước đây, ta cũng từng biến thân thành người để theo đuổi cô ấy, nhưng vẫn như vậy không có kết quả. Tình yêu chưa bao giờ phân biệt ranh giới, chủng tộc, giới tính, huyết thống. Chỉ cần là yêu thì chính là yêu”
Tình yêu không bao giờ phân biệt ranh giới quốc gia, chủng tộc, giới tính, huyết thống, chỉ cần yêu là yêu…
Trong vô thức, Tống Tử Thanh hiện ra trước mắt tôi, vẻ mặt của Tống Tử Thanh hôm say rượu, và những gì anh ấy nói.
“Người phụ nữ đó yêu một người đàn ông khác, tôi không thể cướp lại trái tim của cô ấy”
Bạch Hổ nói xong dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Hừ”
Bạch Hổ, nhìn bộ dạng của anh ta như thế này, có lẽ là vô cùng yêu người phụ nữ đó.
Hóa ra tình yêu thật sự không phân biệt, dù là động vật hay con người, khi có tình yêu đều sẽ rất buôn và đau lòng.
“Còn người phụ nữ ấy bây giờ sao rồi? Anh nói cô ấy đến từ Minh Giới? Minh Giới có tuổi thọ dài như vậy, cô ấy còn sống sao?” Tôi lại hỏi.
“Còn sống/ Anh ta nói, rồi lại nhấc chân lên và tiếp tục đi về phía trước.
“Vấn còn sống?” Tôi đột nhiên trở nên tò mò: “Người phụ nữ được thần thú đại nhân yêu có lẽ rất lợi hại, cô ấy hiện tại ở Minh Giới làm gì? Anh biết không?”
. là một người phụ nữ rất rất tham vọng. Bây giờ cô ấy đang thực hiện tham vọng của mình, nhưng người đàn ông cô ấy yêu dường như không yêu cô ấy. Cách đây một thời gian, tôi nghe Chu Tước nói chuyện phiếm với Thanh Long, nói răng đó là người đàn ông của cô ấy đã yêu một người phụ nữ khác, hơn nữa tình yêu vô cùng điên cuồng, cô ấy ghen tuông và phát điên, cố găng giết người phụ nữ cướp đi người đàn ông của cô ấy”
Một người phụ nữ rất tham vọng, một người phụ nữ Minh Giới, lại còn là người đạng hiện thực hóa tham vọng của mình, đó là ai?
“Bạch Hổ, tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ tò mò muốn hỏi, bây giờ cô ấy ở Minh Giới… là làm chức vị nào không?” Tôi không muốn động đến tham vọng của Bạch Hổ, vì vậy tôi càng cẩn thận: “Nếu anh không muốn nói về cô ấy nữa. Không sao cả, không có điều gì đặc biệt mà tôi muốn biết.”
“Không sao đâu, bây giờ tôi đã sớm buông bỏ cô ấy rồi.” Bạch Hổ dừng lại, rồi nói: “Cô ấy hiện là người thống trị tối cao của Minh Giới, Minh Vương.”
“Bạch Hổ, anh nói lại đi, người phụ nữ mà anh yêu là ai???”
“Bây giờ là vua của Minh Giới, Lạc Nhu, có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ mà Bạch Hổ yêu sâu sắc hóa ra là Minh Vương Lạc Nhu! Hóa ra là Minh Vương Lạc Nhu!
Cô ta thực sự rất tham vọng, và cô ta đang thực hiện hoá ra tham vọng của mình…
Nếu Bạch Hổ biết người phụ nữ anh ta yêu, người mà cô ta đang nghĩ hết mọi cách bày mọi cạn bầy cố găng giết chính là tôi, tức là tôi là người đã lấy đi người đàn ông mà cô ta yêu, Bạch Hổ sẽ làm gì?
Mặc dù tôi đã cứu Bạch Hổ, Bạch Hổ cũng đã cứu tôi, nhưng mối quan hệ của tôi và Bạch Hổ không đủ tốt để tin tưởng lần nhau, và anh ta yêu Lạc Nhu nhiều như vậy, làm sao tôi dám nói rằng tôi là kẻ thù truyên kiếp của Lạc Nhu!
May mắn thực sự quá trêu đùa con người rồi, tình cảm của tôi với thần thú Bạch Hổ giờ đây mới chỉ có một chút phát triển theo hướng bạn bè.
Bạch Hổ lại yêu Lạc Nhu!!!
“Sao vậy, cô có biết Lạc Nhu không?” Bạch Hổ hỏi tôi.
Khóe mắt giật giật, không dám nói nữa, liền xoay người rời đi: “Phương diện nào của cô ta thu hút anh? Có phải là do tính cách hiếu thẳng của cô †a không?”
“Bởi vì cô ấy rất đẹp, một người đẹp thế hiếm thấy trên thế giới, với bộ ngực lớn và thân hình đẹp, là một người đàn ông sẽ thích cô ấy, phải không?”, Bạch Hổ nói.
…” Tôi đã nghĩ răng một con thần thú như Bạch Hổ phải yêu một con người bởi vì con người đó có một khía cạnh đặc biệt để thu hút anh ta, nhưng không ngờ… đó chỉ là vì Lạc Nhu đẹp! Đàn ông đúng là người hời hợt, Tống Tử Thanh trước đây cũng thích ngực lớn! Cũng thích phụ nữ đẹp!
“Một con người như cô, thực sự quá bình thường, ai mà nhìn trúng cô đúng là mắt mù” Bạch Hổ nói thêm.
“Tôi tất nhiên là có người nhìn trúng tôi, ai tiếc con hổ rách như anh!” Tôi tức giận măng, con gái, ai mà không thích bản thân trở nên xinh đẹp một chút, dáng người trở nên tốt một chút, nhưng là tôi trời sinh đã như vậy, tôi lẽ nào còn phải đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?
Vừa nói chuyện đã tới đỉnh núi, Bạch Hổ đứng trên đỉnh cao nhất nói với tôi: “Từ đây xuống là Biển Đỏ, tôi chỉ đưa cô đến bên Biển Đỏ”
Tôi ngồi thẳng trên người anh ta, nhìn xuống, bầu trời quang đãng, sương mù đã tan, tôi mơ hồ có thể nhìn thấy một dòng sông bên dưới.