Trong chiến trường đột nhiên trở nên kỷ quái và yên tĩnh, tôi thở dài nói với Bạch Hổ: “Nếu trảm thi kiếm ở đây thì tốt rồi, bây giờ tôi rất có tự tin để chiến đấu với Lạc Nhu”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, những người binh lính của quân minh vốn đang bao vây lấy tôi để chuẩn bị tấn công tôi đều âm thầm rút lui †ạo thành một khoảng đất trống xung quanh tôi.
Ngay sau đó, một nhóm quân minh nhẹ giọng ở một bên nói: “Con người này là người đã chết lúc trước sao? Cô ta và Chí Tôn Vương làm sao có thể sống lại vậy? Cho dù là sống lại đi nữa thì làm sao cô ta có thể trở nên… đáng sợ như vậy?”
Một người lính khác nói: “Cô ta không vượt qua lôi kiếp mà có thể làm tổn thương Minh Vương… Cô ta rốt cuộc là ai?”
Nương theo mấy cuộc thảo luận của hai người binh lính, toàn bộ chiến trường lập tức sôi trào.
“Con người này đã làm cái quái gì với bản thân vậy? Tại sao cô ta lại đột ngột trở nên như thế?”
“Thật kinh khủng! Vừa rồi các người có nhìn thấy không? Có một chùm ánh sáng bao vây quanh thân cô tai” .
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“Đâu chỉ khủng bố không thôi! Sau khi sống lại từ cõi chết, cô ta đã hoàn toàn biến thành một người khác rồi. Các người có bao giờ nghe nói răng một con người có thể làm tổn thương Minh Vương của chúng ta saol”
Hầu hết các cuộc thảo luận trong quân minh đều là về việc tôi làm tổn thương Minh Vương của họ và ánh mắt nhìn tôi chuyển từ khinh bỉ sang hoảng sợ.
Lãnh Mạch sau khi vượt qua cơn lôi kiếp thì mới có n thương được Minh Vương Lạc Nhu của họ cho thể nên đó cũng không làm họ khiếp sợ cho lăm. Nhưng tôi thì khác, không những vượt qua lôi kiếp, mà còn là một con người chân chính, vậy mà tôi lại có thể làm tổn thương Minh Vương Lạc Nhu, điều này thật sự là đặc biệt đáng sợ.
“Không ngờ cô nhóc lại trở nên mạnh mẽ như vậy.”
Bạch Hổ thấp giọng cười một tiếng: “Hiện tại tôi thật muốn nhìn xem còn có kẻ nào không biết sống chết dám tiến về phía chúng ta nửa bước”
Tôi ngồi lại trên lưng Bạch Hổ, tạo ra một kiếm băng khác: “Mấy người điếc không sợ súng cứ lên đi”
Không ai dám bước tới, không ai dám phản bác.
Lãnh Mạch phất tay lên không trung, nói với Lạc Nhu bằng một giọng mà ai cũng có thể nghe thấy: “Không phải cô muốn thống nhất thiên hạ sao? Đến thử xem”
“Đúng vậy, Minh Vương Lạc Nhu, cô hãy thử xem coi mình có thể thống nhất thế giới này hay không” Tôi ngẩng đầu lên, phụ họa cho Lãnh Mạch.
“Minh Vương Lạc Nhu! Nếu cô có bản lĩnh thì hãy đến để thống nhất thế giới đi!” Một đại soái từ bên chỗ Lãnh Mạch hét lên.
“Đúng vậy đó! Đến đi! Minh Vương Lạc Nhu!”
“Có Chí Tôn Vương và vương phi ở đây chúng tôi không còn sợ hãi nữa! Minh Vương Lạc Nhu, cô không còn là người mạnh nhất thế giới! Chúng tôi không còn sợ cô nữa!” Mấy người lính hét lên.
“Hãy giết Minh Vương! Trả lại cho tôi một Minh Giới yên tĩnh!” Một người lính khác hét lên.
Tinh thần của những người lính bên phía Lãnh Mạch tăng vọt ngay lập tức, họ lần lượt hét lớn. Đội quân của Chí Tôn Vương bất khả chiến bại mà tôi biết đã trở lại một lần nữa, đội quân mờ nhạt và suy sụp.
vừa rồi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Tôi theo đó mà cười to.
Bây giờ tôi và Lãnh Mạch đã có đủ sức mạnh để chống lại Lạc Nhu và Tống Lăng Phong, chúng tôi sẽ không còn bị Lạc Nhu dâm dưới chân nữa. Giờ thì chúng tôi đã đủ sức biến những điều ngông cuồng mà chúng tôi đã nói trước đây thành hiện thực rồi!
Cả người Lạc Nhu run lên, hai tay bóp chặt, cái đầu rối bù khiến cô ta càng thêm chật vật, nhất là vết máu nhỏ trên mặt, tuy nhỏ nhưng lại mở màn cho đợt phản công của bên tôi.
“Đừng tưởng răng chỉ có thể động vào tôi một chút như vậy là các người có thể kiêu ngạo, trừ khi có thể giết tôi, nếu không thì các người chỉ có thể chờ chết!”
Lạc Nhu nói xong thì hắc khí trong thân thể bốc lên mạnh mẽ, sau đó trên mặt đất xuất hiện một trận pháo nâu thâm. Lạc Nhu lớn tiếng triệu hoán: “Xuất hiện đi, quân đoàn hoảng sợ của tôi!”
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, rất nhiêu binh lính bị chấn động ngã xuống đất, tôi vội vàng nắm lấy bờm sau lưng của Bạch Hổ, Bạch Hổ dân tôi đi qua các khe nứt.
Cùng lúc đó, Lãnh Mạch cũng truyền lệnh cho binh lính rút lui, phần lớn binh lính đã lui vê ngoại ô Băng Thành.
Trái đất nứt ra, có vô số vong linh, xương khô và cũng không thiếu mấy loại quái vật xương khô. Chúng tập trung dày đặc như bầy ong vò võ, nhiều đến nổi tôi nhìn mà hoảng sợ, toàn bộ chiến trường bị lấp đây ngay lập tức. Theo với con số này, ước tính gân 100 triệu binh sĩ đã được bổ sung.
“Thật là kinh khủng! Đây là loại năng lực kỳ quái gì thế này!” Tôi ngồi trên lưng Bạch Hổ, nhìn binh lính phía trước rồi ôm vai: “Như vậy thì làm sao đánh được?
Chỉ cần số người thôi là có thể nhấn chìm chúng ta rồi, cái này quá phạm quy rồi”
Binh lính bên Lãnh Mạch thậm chí còn không băng một phần nghìn, cho dù người bên ta có mạnh đến đâu thì bọn họ có thể dùng một người mà chống lại ngàn người được, đây đủ để nghiền nát chúng ta đến chết.
Vẻ mặt của Lãnh Mạch cũng trở nên trịnh trọng.
Tôi nhìn anh qua chiến trường, tôi phát hiện Si Mị và Dạ Minh không có ở đó, và tôi không biết Lãnh Mạch đã sắp xếp họ để làm gì.
“Nếu không giải quyết mấy binh lính xương khô này thì các người sẽ không bao giờ có thể đánh bại quân minh” Bạch Hổ nói.
“Câu hỏi đặt ra là giải quyết chuyện này như thế nào? Loại binh lính bộ xương này không thể thuấn sát là có thể giết được một mảnh đâu”
Bạch Hổ trầm ngâm: “Nếu như Chung Nhiễm của tộc người lùn có thể giúp đỡ thì vẫn còn hy vọng”
“Ông Chung Nhiễm? Ông ta có thể giúp gì cho chúng ta?” Tôi hỏi nhanh.
“Tộc người lùn thờ phụng rừng núi, rừng núi là biểu tượng của sự sống. Chung Nhiêm có sức mạnh để thanh tẩy linh hồn, làm sạch đi sức mạnh hắc ám. Lúc trước sau khi quỷ thần trở nên điên loạn, không ai có thể đánh bại họ thì Chung Nhiễm đã sử dụng năng lượng thanh tẩy để làm suy yếu sự điên cuồng của họ, chỉ sau khi quỷ thần tỉnh lại một chút mới có thể đánh †an quỷ thần”
Thanh tẩy sức mạnh hắc ám?
“Giờ đây, những binh lính xương khô này đều bị Lạc Nhu triệu hồi thông qua cấm thuật. Ở một mức độ nào đó thì cấm thuật là một thuật hắc ám, và những bộ xương này sẽ quay trở lại nơi đáng lẽ chúng phải quay trở lại” Bạch Hổ nói.
Mấy binh lính xương khô chiếm phần lớn trên chiến trường, tiếp theo là binh lính vong linh, hai người này là thành phần chính của quân minh và cũng là vấn đề khó khăn nhất của chúng tôi.
“Nhưng mà ông Chung Nhiêm đã nói rõ ràng rằng ông ta sẽ không can thiệp” Tôi nhíu mày đau đầu: “Dù bây giờ tôi có đến cầu xin ông ta đi chăng nữa thì cũng đã muộn rồi, khi tôi đến tộc người lùn thì có lẽ Băng Thành cũng đã bị công phá rồi.”
“Không thể làm gì được nữa, tôi chỉ có thể bảo.
đảm an toàn cho cô mà thôi.” Bạch Hổ nói.
Người binh lính xương khô nổi lên từ mặt đất cuối cùng cũng đã kết thúc, mặt đất yên tĩnh trở lại.
Bạch Hổ và tôi đang ở phe địch, quân minh vốn sợ chúng tôi trước đây đã được thay thế băng những binh lính xương khô, những binh lính xương khô này không cảm thấy đau đớn, không sợ hãi gì cả, họ chỉ chờ đợi Lạc Nhu ra lệnh.
“Các người nghĩ răng các người có thể làm tổn thương tôi là các người có thể bất khả chiến bại sao?
Không phải để cho tôi thử sao? Ồ, bây giờ tôi sẽ nói cho các người biết cái gì gọi là áp chế lực lượng tuyệt đối! Lãnh Mạch, cậu và người phụ nữ đó đã trở nên mạnh mẽ hơn, tôi thừa nhận. Nhưng mà môi binh lính của cậu đều mạnh mẽ như cậu sao? Nếu không thì các người hãy chờ chết đi! Tôi muốn xem cậu và người phụ nữ đó có thể chống lại tôi như thế nào!” Lạc Nhu điên cuồng gào thét trên bầu trời: “Lên cho tôi! Quân của tôi hãy đập nát bọn họ cho tôi!”