Chồng Ma Của Em

Chương 712: Hồi ức quá khứ




Sống mũi chua chua, tôi cũng ôm lấy anh: “Em sẽ ở bên cạnh anh, vĩnh viễn, mặc kệ tương lai thế nào, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì.”
Lãnh Mạch càng dùng sức siết chặt tôi.
“Mặc kệ thế nào, khó khăn lắm chúng ta mới gặp được những người sau màn kia, không chừng chúng ta có thể tìm được đầu mối gì đó ở đây, trước tiên hãy xem rốt cuộc mẹ anh muốn làm gì”
Lãnh Mạch hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng buông tôi ra, nhìn tôi mấy lần, đột nhiên nắm tay tôi: “Thế này, anh sẽ không sợ hãi.”
Anh năm tay tôi, nói với tôi, năm tay tôi như vậy, anh mới không sợ hãi, mới có thể mặc kệ phía trước có sự thật tàn khốc nào đang đợi anh, anh vân có thể đi tiếp không chùn bước.
Bởi vì anh biết, bên cạnh anh còn có tôi.
Tôi dừng một chút, năm chặt tay anh, nhìn phía trước nói: “Đi.”
Hạ Hà ở phía trước đẩy cửa phòng ra, nụ cười ôn hòa: “Phải nói, đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch dẫn người yêu về nhà ăn cơm.”
Nếu bỏ qua thân phận đối nghịch giữa chúng tôi, bỏ qua địa phương chúng tôi đang ở, quên đi vô số bạn bè đang chờ tôi cứu, tình cảnh này, quả thật rất giống lời Hạ Hà nói.
Nếu Đồng Sênh ở đây, nhất định sẽ mắng Hạ Hà dối trá.
Tôi ngược lại cũng không sợ bà ta có âm mưu gì, bây giờ tôi hoàn toàn tự tin có thể ứng phó với bất cứ chuyện gì, hiện tại tôi chỉ lo lắng cho Lãnh Mạch, từ khi gặp Hạ Hà, người đàn ông này có điểm gì đó rất không đúng, tôi có thể cảm giác được tâm tư của anh vô cùng xáo động.
“Mau vào đi, đừng sợ, nếu tôi muốn tổn thương hai người, tôi đã làm rồi, không phải sao?”
Lãnh Mạch im lặng nhìn Hạ Hà mấy lần, cuối cùng vẫn là mẹ ruột của anh, thái độ của anh cũng dịu lại, dắt tôi đi vào.
Cảnh vật trong gian nhà giống hệt như ngày xưa, điều này làm cho Lãnh Mạch tức cảnh sinh tình, đưa †ay sờ lên vách tường, nói với tôi: “Khi còn bé, năng lực của anh không ổn định, đốt chỗ tường này thủng một lỗ lớn, mẹ phải lấy tấm ván vá lại.”
Tôi nhìn vách tường có tấm ván che lại, ngẩn ngơ, thấp giọng hỏi: “Chẳng phải trước kia… Nhà anh là quý tộc sao?”
“Ừ. Nhưng trước giờ mẹ đều không dựa vào quyền thế của cha, chỉ chăm hoa trồng cây kiếm sống, cuộc sống rất thiếu thốn.”
“Ra là vậy…
Lãnh Mạch chỉ vào một cái ghế trong góc: “Khi còn bé, anh lười biếng không tu luyện, cha tức giận cầm cái ghế đó đánh anh, là mẹ đỡ cho anh một đòn đó, cha đánh mạnh đến nôi cái ghế gãy mất một góc.”
Ở góc tường là cái ghế khuyết một góc.
Trong gian nhà này tràn đầy kỷ niệm thơ ấu của Lãnh Mạch, anh kéo tôi, không ngừng nói, vừa nói vừa nhớ lại những kỷ niệm kia, trên mặt khi thì hiện ra nụ cười, khi thì hiện vẻ đau thương, tôi lẳng lặng nghe anh nói, rất bội phục anh, lại có thể nhớ rõ như vậy, chắc hản, anh yêu mái nhà này rất nhiều.
Hạ Hà cũng an tính đứng ở bên cạnh, trên mặt là nụ cười dịu dàng, nghe Lãnh Mạch nói, đôi khi chêm vào mấy câu, Lãnh Mạch cười lên, cảnh tượng như vậy, thật giống con trai đi xa trở về, nhìn thấy mẹ, mẹ vui sướng, con trai cũng vui sướng.
“Trò chuyện nhiều rồi, Đồng Đồng chắc cũng đã đói, mau ngồi mau ngồi.”
Tôi nhìn Hạ Hà mấy lần, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Lãnh Mạch ngồi ở bên cạnh tôi, Hạ Hà bưng lên một bàn thức ăn thơm phức, ngồi xuống đối diện chúng tôi: “Mau ăn lúc còn nóng, đừng lo lăng, bên trong không có độc”
Tôi muốn Rùa Lông Xanh kiểm tra giúp, nhưng gọi hồi lâu cũng không gọi ra được.
“Không cần tốn công, đây là không gian đặc thù, tứ đại thần thú còn không vào được, con rùa trên người cô sớm đã bị ngăn cách ở bên ngoài từ lúc cô tiến vào không gian này.” Hạ Hà nói.
Bà ấy tựa như biết hết mọi chuyện.
Điều này càng làm tôi tò mò về người sau lưng bà ấy.
“Tiểu Mạch, con không muốn kể cho mẹ biết con đã quen cô ấy như thế nào sao?” Hạ Hà hỏi Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn anh.
Anh suy nghĩ một chút, nói: “Từ lân đầu gặp mặt, cô ấy đã là một người phụ nữ hay gây rắc rối.”
Lần đầu tiên tôi và Lãnh Mạch gặp nhau cũng chẳng tốt đẹp gì, tôi bị bỏ thuốc, bị người đàn ông khác đè xuống giường, anh giết người kia rồi lại đè tôi xuống, nói với tôi: “Cô tạm thời không chịu nổi tôi.”
Bây giờ nghĩ lại, lần đầu gặp nhau, tôi và Lãnh Mạch đã tới bến như vậy, sau này Lãnh Mạch trở thành tài xế già cũng là định mệnh.
“Có lẽ là ngay từ khoảnh khắc đó đã bất giác vướng phải tơ tình, lơ là một chút, cả đời này đều bị cô ấy trói chặt.” Lãnh Mạch nói.
Tôi lắc đầu cười: “Có lẽ từ lúc anh chọn em, anh đã sai rồi.”
“Anh nguyện sai lâm như vậy. Anh ngắm nhìn tôi.
Nguyện sai lâm sao…
Tôi thì khác gì chứ.
Hạ Hà cười híp mắt múc cơm cho tôi: “Nếu Tiểu Mạch đã yêu cô, tôi cũng thật lòng cảm thấy vui vẻ cho nó, cũng hy vọng hai người có thể ở bên nhau thật hạnh phúc.”
Tôi cau mày, nhìn Lãnh Mạch một chút, cuối cùng vân nói với Hạ Hà: “Thật sao, vậy sau bữa cơm này, chúng tôi có thể đi tìm Lưu Nguyệt không? Bà sẽ cùng Lãnh Mạch trở về mặt đất, cùng nhau sống hạnh phúc lân nữa?”
“Không” Hạ Hà vấn giữ tư thế múc cơm, gắp.
miếng thịt cho Lãnh Mạch: “Tôi sẽ ở đây ngăn cản hai người.”
Quả nhiên.
“Kế hoạch của người kia nhất định phải được thực hiện, muốn trở về thời kỳ thái bình, phải hoàn thành kế hoạch trước đã. Đồng Đồng, tôi mời cô và Lãnh Mạch ở lại chỗ này, để tôi chăm sóc hai người, đến khi kế hoạch được thực hiện thành công, chúng ta cùng nhau nghênh đón thế giới mới, cô cảm thấy thế nào?” Hạ Hà nhìn về phía tôi.
“Thế giới mới?” Tôi hơi híp mắt: “Thế giới mới mà các người hướng tới là gì?”
“Phế bỏ hiệp định tam giới, thay đổi số mệnh, để chúng ta tự khống chế vận mệnh của mình. Thế giới mới sẽ không có người lừa ta gạt, không có tranh quyền đoạt lợi, không có chiến tranh, không có mâu thuẫn, mọi người đều có thể sống yên bình, không có luật pháp, không có quy tắc, có thể sống tự do không gò bó. Tuy nhiên…”
“Tuy gì?”
Hạ Hà dừng một chút, mới nói: “Tuy nhiên, muốn sống ở thế giới mới, phải thành kính tôn thờ người kia, tuân theo tất cả lời dạy của người kia, tin tưởng răng người kia có thể cho chúng ta một thế giới lý tưởng nhất”
“À, ra là vậy.’ Tôi không khỏi cười nói: “Hình dung thật đẹp, miêu tả thu hút như vậy, nói cho cùng vần là phải nghe theo người kia sắp đặt, người kia phế bỏ hiệp định tam giới, sau đó tự mình ngồi lên vị trí chúa tể, khống chế vận mệnh của người khác. Thực chất căn bản không có gì thay đổi cả, vậy rốt cuộc kế hoạch của các người có ý nghĩa gì?”
“Đồng Đồng, sức hút của người kia là tuyệt đối, chúng tôi đã biết từ rất lâu, chỉ có người kia mới có thể cứu vớt thế giới tan vỡ này, cũng chỉ có người kia mới có thể mang về ánh sáng và hy vọng cho thế giới này.
Chúng ta chỉ có thể ở dưới sự che chở của người kia, cầu nguyện cho tương lai của chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.