Chồng Ma Của Em

Chương 744:




Kiếm thân là vũ khí lợi hại, có thân kiếm là tôi mới mạnh hơn được, kể cả có là oan hồn cũng làm gì được tôi chứ?
“Lần sau tôi sẽ không nhập ma nữa” Tôi khẳng định với Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cười: “Từ khi gặp cô cô đã trưởng thành với tốc độ khủng khiếp. Cô bảo cô sẽ mạnh mẽ để bảo vệ chúng tôi và giờ cô đã mạnh thật rồi. Cô bảo cô sẽ không nhập ma nữa vậy tôi tin cô sẽ không nhập ma nữa”
Tôi nói chuyện với Lưu Nguyệt thêm một lúc xoay quanh chủ đề con cái. Lưu Nguyệt bảo bình thường ba tháng mới sinh hoạt vợ chồng với Lãnh Mạch được nhưng không cần lo về điều đó sau khi cô ấy bện lưới bằng cổ trùng xong. Cô ấy dặn tôi không được để Lãnh Mạch làm lâu, không được quá sâu, câu chuyện ngày càng xấu hổ, may mà Lãnh Mạch không ở đây không thì tôi ngượng chết ấmt. Lưu Nguyệt cũng xấu xa, nói xong còn trêu tôi đủ thứ làm mặt tôi đỏ như quả cà chua, bắt đầu phản công hỏi chuyện của cô ấy và Dạ Minh, và rồi mặt cô ấy cũng đỏ lựng.
Chúng tôi trò chuyện một lát, Lưu Nguyệt bảo tôi nghỉ ngơi đi, cô ấy ra ngoài không làm phiền tôi nữa.
Tôi bây giờ đã khá khoẻ, chỉ hơi mệt nên gật đầu.
Lưu Nguyệt ra ngoài.
Tôi năm xuống giường nhìn trần nhà. Theo như những gì Lưu Nguyệt dặn, tôi nhăm mặt lại không nghĩ gì và chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, tôi mơ màng tỉnh dậy khi cảm thấy có người chạm vào tôi.
Là Lãnh Mạch đang mặc quần áo cho tôi.
“Lãnh Mạch?” Tôi lim dim gọi anh.
Anh kéo quần cho tôi chứ không ngẩng đầu: “Chúng ta cần phải rời khỏi đây, nhóm nhỏ của tộc Dược Sư cũng đã liên lạc với tổng bộ. Chỗ này quá nguy hiểm không ở lâu được, chúng ta cần phải đến tập hợp ở dưới chân Lôi Thành.”
Tôi ậm ừ ngồi dậy: “Thế đã liên lạc được với nhóm Dạ Minh chưa?”
“Dạ Minh, Tống Tử Thanh và Sỉ Mị đã tập trung với tộc Dược Sư rồi, giờ chúng ta qua đó.” Lãnh Mạch mặc xong quân áo cho tôi rồi bế tôi lên: “Ôm chắc anh”
Tôi vòng tay ôm cổ anh, nhõng nhẽo: “Em đi được mà..
“Đi cái cứt, anh để em tự đi chắc anh phải bị Lưu Nguyệt chửi cho to đầu.” Lãnh Mạch bực bội Chắc là anh bị Lưu Nguyệt chửi cho một trận đây mà, ha ha, không ngờ Lãnh Mạch cũng có ngày hôm nay. Lưu Nguyệt lợi hại thật vừa chế ngực được Dạ Minh vừa chế ngự được Lãnh Mạch.
“Hôm khác phải bảo Dạ Minh dạy lại vợ cậu ta”
Lãnh Mạch lẩm bẩm.
Tôi cười trội Nên có một bác sĩ như Lưu Nguyệt trị được các anhl”
“Em cứ đắc chí đi, đợi ba ngày sau anh xử em”
Lãnh Mạch trừng tôi.
Tôi rụt cổ, nói lí nhí: “Lưu Nguyệt bảo em không được vận động mạnh, anh không làm thế với em…”
“Không cho em vận động mạnh vân xử được đẹp.”
Lãnh Mạch vừa nói vừa mở cửa bằng chân.
Chán quá, sao tôi không khiến Lãnh Mạch ngoan ngoãn nghe lời tôi như Lưu Nguyệt được nhỉ?
Trời đã vào đông, tuyết bay đầy trời kèm với cơn gió lạnh thấu xương lạnh vô cùng. Tôi rụt người vào.
lòng Lãnh Mạch, Lãnh Mạch ôm chặt tôi không cho tôi xuống.
“Lần đầu tiên gặp cô đã biết cô là cái rắc rối cực lớn. Không ngoài dự đoán phụ nữ rắc rối chết được”
Một người lại gần.
Tôi ngó ra khỏi lông ngực Lãnh Mạch, đó là Lương U, con trai cả của thống lĩnh Lương Sinh, và vân là cái dáng vẻ xuồng xĩnh đó.
Tôi mặc xác anh ta.
“Đại nhân Chí Tôn Vương chiều cô ấy thế e là sau này cô ấy không cả biết đi mất” Lương U vân nói tiếp, không biết tại sao Lương U đã khó chịu kể từ lần gặp đầu tiên.
Lãnh Mạch nói hờ hững: “Cô gái của tôi tôi không chiều thế để cậu chiều à?”
Lương U bị nghẹn họng.
Lưu Nguyệt đi qua võ Lương U: Được rồi, Lãnh Mạch là cái đồ chiều vợ điên cuồng, các anh có gì để mà so bì đâu: Lương U và Lưu Nguyệt cũng thân, hừ lạnh rồi lườm tôi và mới đi.
“Cái tên này đúng thật là, tôi có chọc gì anh ta đâu..” Tôi lẩm bẩm Lãnh Mạch nhìn tôi: “Cậu ta thích em?”
“Anh ta? Thích em? Mắt anh bị đui mù à Lãnh Mạch? Anh nhận thấy anh ta thích em ở đâu?” Tôi trợn mắt: “Có phải tất cả đàn ông nói với em, từ thiện chí hay đểu cáng thì đều thích em trong mắt anh không?”
Lãnh Mạch trả lời dửng dưng: “Đúng”
Cái thôn này ẩn trong rừng nền cũng gọi là tránh được tai mắt. Chúng ta chỉ có khoảng hai mươi người.
Binh lính là quái vật được cấu thành từ tộc Dược Sư và quỷ láu cá. Lính của tộc Dược Sư dắt một con ngựa đến cho Lãnh Mạch, Lãnh Mạch bế tôi bay lên lưng ngựa, để tôi ngồi trước anh, anh ôm chặt tôi hỏi: “Còn lạnh không?”
“Đỡ nhiều rồi” Lông ngực anh ấm nóng tôi lạnh sao được nữa.
Lãnh Mạch nhìn quanh: “Việc này không trì hoãn được, chúng ta rút lui.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.