Chồng Ma Của Em

Chương 747:




Lương U bảo mặc kệ tôi nhưng rồi Lương U trên lưng ngựa bông biến thành một chiếc lông chim.
Lương U thật đã xuất hiện trước mặt sứ giả cầm đèn Tử Hinh giơ tay định bắt cô ta.
Tử Hinh biến mất tại chõ.
Lương U đứng hình.
“Sau lưng!” Tôi hét to, hai mắt của tôi nhanh hơn động tác của kẻ địch.
Lương U nhảy sang bên cạnh, anh ta vừa mới nhảy sang bên cạnh mà ánh sáng băng kèm theo sát khí đã lao qua quần áo anh ta với tốc độ vô cùng nhanh. Nếu tôi không nhắc kịp e là Lương U đã bị thương.
“Đôi mắt của cô đúng là phiên phức” Tử Hinh đứng cạnh gương nhìn tôi.
Lương U cũng nhìn tôi với vẻ rối rằm, lúc sau bảo: “Cảm ơn”
Tôi cười trừ với anh ta: “Không có gì.”
“Em ngôi trên lưng ngựa” Lãnh Mạch nói rồi nhảy xuống ngựa.
“Cái gương này rất lạ anh phải cẩn thận đấy” Tôi dặn Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch siết năm tay khoan thai bước ra khỏi cánh rừng.
Tử Hinh vân đứng bên cạnh gương trông không lo lăng gì khi đối mặt với Chí Tôn Vương mạnh nhất trước mặt.
“Chắc là năng lực của sứ giả cầm đèn đó ngang ngửa Lương U” Lưu Nguyệt thúc ngựa lại gần tôi: “Cùng là phân thân, muốn đánh với người thật e là phải phá trận pháp gương này.”
“Không sao đâu, chưa có ai thăng được Lãnh Mạch ở trong tuyết.” Tôi nhìn theo dáng Lãnh Mạch và trả lời.
“Đích thân đại nhân Chí Tôn Vương mà phải xử lý hạng xoàng xĩnh như tôi “Kẻ âm mưu dặn chúng tôi không được phép làm ngài ử Hinh nói với Lãnh Mạch: bị thương. Nếu ngài có thể cho cô gái đằng sau lên phá tận của tôi vậy tôi sẽ không bao giờ gây khó dễ cho ngài và cả quân đồng minh đằng sau của ngài nữa”
Lãnh Mạch suy tư vài giây, mấy chục cọc băng cùng tấn công Tử Hinh.
Tử Hinh lại biến mất.
Nhưng lần này tôi nhìn rõ.
“Lãnh Mạch, sứ giả cầm đèn biến mất vào trong gương!” Tôi nói to với Lãnh Mạch.
Tử Hinh trốn trong gương thật, cô ta ra ngoài sau khi cái gương bị vỡ. Sứ giả cảm đèn không dê xử lý như vậy, nền tuyết lại tiếp tục xuất hiện vô số gương khác.
Tôi ngạc nhiên: “Lãnh Mạch, cô ta cũng có năng lực băng như anh!”
Những chiếc gương này được tạo ra từ băng “Ồ? Thú vị đấy” Cuối cùng Lãnh Mạch đã cất lời, anh nhướn mày: “Tôi chưa gặp người thứ hai cũng dùng băng trên đời này đâu, cô khá hiếm thấy đấy”
Thế nên đến cả người dùng băng là tôi đây cũng không là gì trong mắt Lãnh Mạch à…
“Ngài là thể chất băng bẩm sinh còn tôi chỉ sao chép năng lực của ngài thôi, không so sánh được.” Tử Hinh nói thế nhưng mặt chẳng sợ gì Lãnh Mạch cười khẩy: “Sao chép năng lực? Cô sao chép kiểu gì?”
“Sao chép gen kể từ khi ngài chào đời. Kẻ âm mưu đã lấy một chút gen của ngài, sau khi nhân bản vô tính đã thí nghiệm lên chúng tôi. Ai có thể kế từa gen của ngài vậy người đó có năng lực của ngài. May sao tôi chống được với giá lạnh nên có năng lực của ngài.”
Vừa nói Tử Hinh vừa che miệng: “Ôi, có phải tôi sơ ý tiết lộ gì không?”
Lãnh Mạch biến sắc.
Lưu Nguyệt ngạc nhiên: “Sao chép gen? Mà còn là sao chép ngoài cơ thể! Khoa học hiện đại vân chưa lợi hại đến mức đó, rốt cuộc là ai mà có thể..”
“Không, đó không phải trọng điểm” Tôi chau chặt mày.
Lưu Nguyệt nhìn tôi: “Ý của cô là?”
“Sứ giả cầm đèn đó nói chúng đã lấy gen của anh ấy ngay khi anh ấy mới chào đời. Có nghĩa kẻ âm mưu đã ở bên cạnh Lãnh Mạch kể từ khi anh ấy chào đời!”
Nghĩ đến đây tôi bông sợ hãi, nghĩ mà xem, bạn vừa mới ra đời có kẻ âm mưu toan tính ngay bên cạnh bạn, vậy người đó không phải người thân cũng là bạn thân…
Chắc hẳn Lãnh Mạch cũng nghĩ đến chuyện đó nên không vui.
“Tôi thấy năng lực sao chép của ngài của tôi rất mạnh, hôm nay được so tài để kiểm tả rồi” Tử Hinh ngắt dòng suy nghĩ của chúng tôi/.
Lãnh Mạch liếc Tử Hinh lạnh lùng: “Cô? Hờ”
“Thế mong ngài chống mắt lên chờ” Nói rồi Tử Hinh lại biến mất trong không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.