Chiếc hộp gương nhốt tôi và Lưu Nguyệt vỡ tan tành.
Mà người nói “Diệt” là Tống Tử Thanh!
“Tống Tử Thanh!” Tôi thấy Tống Tử Thanh ngồi khoanh chân trên nền tuyết là bỏ lại Si Mị chạy về phía anh ấy.
Sỉ Mị làu bàu: “Xúc động cái khi, chưa thấy em xúc động khi gặp anh vậy bao giờ.”
Dưới chân Tống Tử Thanh là trận pháp đang biến mất dần, anh ấy trừng tôi: “Vân còn biết cười cợt à, em có biết các em suýt bị vứt vào trong hố đen vũ trụ không tìm thấy nữa không!”
“Hố đen vũ trụ?” Tôi sững sờ.
“Nói thừa! Cô ả chết tiệt đó là cái thứ gì mà gương của cô ta có thể dịch chuyển người khác vào trong vũ trụ? Nếu bọn anh đến chậm một bước là các em đã xong đời rồi có biết không!” Tống Tử Thanh quát tôi.
Năng lực của sứ giả câm đèn đó ghê gớm đến thế?
Tôi nhìn xung quanh, Lãnh Mạch đang dâm chân lên sứ giả câm đèn Tử Hinh, Tử Hinh vết thương khắp.
người máu me chảy lênh láng chắc là bị Lãnh Mạch đánh khi tra hỏi vị trí của chúng tôi. Tiếp viện đã đến, tộc Dược Sư rồi binh sĩ của Lãnh Mạch cũng đến, có cả đại soái Diệp Hàn và mấy người tôi quen khác nữa.
Lưu Nguyệt nhìn thấy tộc trưởng tộc Dược Sư trong chiếc áo màu xanh lục là chạy ngay qua đó.
Sỉ Mị ở đẳng sau lại gần.
“Sao các anh lại ở đây?” Tôi hỏi Sỉ Mị.
“Trinh sát báo cáo vị trí hiện giờ của các em, tộc trưởng tộc Dương Sư dự đoán các em đã xảy ra chuyện nên bọn anh chạy đến” Si Mị hai tay đút túi quần thong dong trả lời câu hỏi của tôi.
Lôi Thành cách đây nửa ngày đường không thể đến nhanh vậy được. Tôi biết họ thúc ngựa phi nước đại đến đây.
“Cảm ơn” Tôi nói với họ.
Tống Tử Thanh và Si Mị cùng lườm tôi.
Tôi cười hì hì Tống Tử Thanh đứng dậy phủi quần: “May mà anh có trận phép điều tra được các em biến mất ở đâu, không thì em ngồi đó mà khóc”
“Em biết anh Tống Tử Thanh nhà em giỏi nhất mài”
“Lẻo mép” Dù nói thế nhưng Tống Tử Thanh vân rất thích lời khen của tôi.
Sỉ Mị không vui: “Sao em không khen anh giỏi?
Đừng quên người cứu em là anh chứt”
“Ai cũng có thể cứu em ấy nhưng chỉ mình tôi sử dụng được trận pháp này. Cậu dùng được à? Nếu dùng được sao em ấy không khen cậu?” Tống Tử Thanh đáp trả anh ta.
Sỉ Mị bực bội xắn ống tay áo: “Nào qua đây đánh tay đôi!”
“Nhạt nhẽo” Tống Tử Thanh hừ giọng mũi.
Sỉ Mị muốn đánh nhau lãm rồi.
Tôi cười ngất kéo Sỉ Mị: “Được rồi các anh ai cũng giỏi hết, chúng ta lo việc chính trước đi”
Nói đến việc chính, cả ba chúng tôi cùng nhìn Tử Hinh ở gần đó.
“Cô ả đó là ai?” Sĩ Mị hỏi “Sứ giả câm đèn, nghe nói là thuộc hạ của kẻ âm mưu bí mật. Bọn em từng giết một tiết ở chủ điện thành Minh Vương” Tôi ngắt hơi rồi lại hỏi: “Dạ Minh đâu?”
“Đợi chúng ta ở dưới chân Lôi Thành” Tống Tử Thanh nói rồi đi qua chô Lãnh Mạch.
Đi được nửa đường dì Tống đã tỉnh chạy hới hải qua giữa tay áo Tống Tử Thanh: “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh cháu phải làm chủ cho Mộc Âm!”
“Tống Mộc Âm” Tống Tử Thanh dừng bước: “Chị ấy làm sao?”
“Con bé bị em gái ngoan của cháu giết rồi!” Dì Tống chỉ vào tôi.
Tống Tử Thanh nhìn tôi lại nhìn dì Tống: “Dì thân kinh không ổn định à?”
“Cháu không tin dì?” Dì Tống rớt nước mắt khó tin về Tống Tử Thanh: “Nó giết Mộc Âm mài”
“Em gái cháu mạo hiểm tính mạng ở lại vương điện để đi cứu Tống Mộc Âm, nếu em ấy giết Tống Mộc Âm thì em ấy sẽ không còn sống mà đứng đây”
Tống Tử Thanh nói hờ hững.
Dì Tống ngây người.
“Nhưng Tống Mộc Âm bị làm sao?” Tống Tử Thanh hỏi tôi.
Tôi thở dài: “Bọn em gặp Lạc Nhu và Tống Lăng Phong ở vương điện, Lãnh Mạch bảo vệ chúng em nên chia nhóm với chúng em. Chúng em đi theo cổ trùng của Lưu Nguyệt tìm thấy nơi ở của Tống Mộc Âm nhưng tiếc là chị ấy… chết rồi”
Tống Tử Thanh khựng người: “Tống Mộc Âm chị ấy… Chết thật rồi?”
Tống Tử Thanh trưởng thành ở nhà họ Tống chắc chản rất thân với người nhà họ Tống. Tống Mộc Âm lại chỉ hơn anh ấy vài tuổi nên cũng gọi là cùng thế hệ, bình thường cũng rất thân cho xem. Chắc hẳn Tống Tử Thanh rất buồn khi nghe tin qua đời của Tống Mộc Âm.