Đi du lịch khäp thế giới Một trăm năm trước, tôi đã ước định với Lãnh Mạch.
“Được” Anh đồng ý mà không cần suy nghĩ: “Nhưng mà, em có thực sự muốn Lãnh Dục vào trường đại học chõ em không?”
“Dạ, đúng” Tôi gật đầu: “Hơn nữa, em cũng muốn Đồng Sênh đi”
“Để cho Đồng Sênh đi?” Lãnh Mạch hơi kinh ngạc: “Nhưng mọi mặt của Đồng Sênh đều rất trưởng thành rồi. Có cần thiết phải đi học đại học ở nhân gian không?”
“Nhất định Đồng Sênh cũng muốn nhìn ngắm thế giới con người, coi như là một loại rèn luyện đi, cũng không phải là không thể, đúng không, Lãnh Mạch?” Tôi quay đầu lại nhìn anh.
Anh bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt dần dần thâm trâm: “Nói đến từ ‘không thể” này, anh lại nghĩ đến một cảnh giới khác.”
“Hả?” Tôi nghiêng đầu.
Anh từ từ đến gần tôi, ghé vào tai tôi và nói: “Đổi thêm vài vị trí bạch bạch bạch nữa, cũng không phải là không thể.”
“.. Minh Vương đại nhân thật sự là đầu óc chứa đầy t*ng trùng, không chữa nổi rồi!
Nhưng anh lại không cho tôi phản kháng, cứ như: vậy mà lột quần lót tôi từ phía sau.
Tôi nằm lấy cửa sổ và miên cưỡng chống đỡ bản thân, chợt nghĩ đến kể từ khi trở về Minh Giới, cuộc sống dường như đã trở thành, ăn cơm, bạch bạch bạch, ngủ, bạch bạch bạch, tắm rửa, bạch bạch bạch, trải qua một cuộc sống đặc biệt không biết xấu hổ…
Bởi vì ngày hôm sau là đại hội đấu võ, Lãnh Mạch đã rời khỏi từ rất sớm để chủ trì những công việc liên quan.
Tôi cũng rất có hứng thú với đại hội đấu võ, chỉ chốc lát sau khi Lãnh Mạch rời đi, tôi cũng rửa mặt sẵn sàng đi ra ngoài.
Một số binh lính đã chờ sản bên ngoài, là quân đoàn Huyết Đồng.
“Đại soái, chúng tôi đến hộ tống cô” Một trong số họ nói.
“Gọi đại soái gì chứ, đại soái của chúng ta bây giờ là Minh Vương phi đó, biết không?” Người kia gõ đầu người trước.
Tôi cười: “Gọi là gì cũng được, chúng ta đi thôi.”
Hai binh lính nhất thời cũng bật cười, dẫn tôi ra khỏi chủ điện.
Xe ngựa đợi tôi ở ngoài chủ điện, có binh lính mở.
rèm cho tôi. Tôi bước lên cầu thang nhỏ ngồi vào trong, binh lính khởi động xe ngựa.
Hmm, trở thành Minh Vương phi cũng thật quá thoải mái mà, haha.
Dọc theo đường đi, tôi không gặp bất kỳ người quen nào. Có lẽ họ đã đến sân đấu võ rồi. Tôi thấy nhiều cư dân thành phố cũng đang đổ xô đến sân đấu võ. Số lượng người ở Băng Thành đã tăng hơn gấp đôi so với trước đây.
Lãnh Mạch đã từng nói rằng, đại hội đấu võ này không chỉ mọi người ở Minh Giới có thể tham dự, mà còn bao gồm cả Ma Giới, thậm chí cả những người tài ba dị sĩ trong thế giới loài người. Mà những người tài ba dị sĩ trong thế giới loài người hiển nhiên được bọn người Tống Tử Thanh chiêu mộ và dân dắt đến. Dưới sự cai trị của Lãnh Mạch, đó là một chính quyên tiến bộ về chính trị, ngôn luận, lời nói và việc làm “Vương phi đại nhân, đến nơi rồi” Xe ngựa dừng lại Tôi xuống xe Trước mặt tôi là một sân đấu hình tròn khổng lồ với nhiều lối ra vào. Khắp nơi đều có những binh lính đi tuần để giữ gìn an toàn. Có binh lính làm động tác mời với tôi, tôi bước lên theo.
Mới đi được hai bước, binh lính của hai đội đã đi tới và hành lễ với tôi: “Vương phi!”
Bọn họ vừa hô to, tất cả những người xung quanh đều nhìn về phía này.
Bị nhiều người nhìn chăm chú vào như vậy, tôi vân chưa quen, nhanh chóng nói: “Đi thôi, chúng ta vào đi thôi”
Hai đội lính mở đường cho tôi và bảo vệ tôi ở giữa.
Ngay sau đó, Đường Khinh và Đường Dịch đi tới, cả hai người đều mặc suất bào minh vương, “Đại soái!” Đường Dịch gọi tôi hết cỡ.
Họ cảm thấy gọi tôi là đại soái thì sẽ thân thiết hơn, tôi cũng không quan tâm đến xưng hô cho mấy.
“Chúng tôi biết đại soái nhất định sẽ đến. Loại chuyện náo nhiệt như thế này, không thể thiếu mặt cô được. Đường Khinh cười nói.
“Các người bây giờ càng ngày càng lắm môm.”
“Đại soái, chúng tôi nán lại một lát làm người giải thích cho cô được không?” Đường Khính nói.
“Được, tôi rất thích, nhưng hai người không chịu trách nhiệm tuần tra an ninh nữa à?”