Một tuần sau, vết thương đã ổn định nên Lượm được cho xuất viện. Nhiên đến đón anh về luôn nhà mình. Hiện tại Nhiên rất đau đầu vì phải xoay vốn lấy hàng giao cho đại lý. Thêm phần nhân viên tham lam lấy hàng tuồn ra ngoài, làm cung không đủ cầu, thiếu hụt nghiêm trọng. Bao nhiêu chuyện tới dồn dập, xoay Nhiên như chong chóng. Về căn nhà lầu ba tầng ở quận Bình Chánh, Nhiên đi lên lầu, nằm nhoài trên chiếc giường quen thuộc, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chợt nghe tiếng người đằng hắng ngay cửa. Nhiên mở mắt, nghĩ có gì đó sai sai. Nhìn ra cửa, một thanh niên đẹp trai, cao ráo, thân hình chuẩn men đang đưa tay lên miệng đằng hắng nhìn Nhiên. ( oh, soái ca đến trong mơ). Nếu đầu anh ta không trọc lóc, quấn băng, người thì đang mặc đồ bệnh nhân, chắc Nhiên nghĩ mình mơ thật.
- Ah! Quên! Anh ngồi đi.
Anh ta vào phòng, quan sát một lượt. Phòng ngăn nắp sạch sẽ, thơm thoang thoảng mùi quýt, sơn màu trắng tím trang nhã. Phòng con gái thật dễ chịu. Lượm ngồi trên ghế chỗ bàn trang điểm nhìn Nhiên. Đôi mắt Lượm rất đẹp, mắt hai mí, mày rậm. Đôi con ngươi đen trong sáng quắc, mang vẻ trầm ổn của đàn ông trưởng thành. Mắt sâu đa tình như thế chỉ tổ giết đàn bà phụ nữ thôi. Nhiên chợt thở dài ngao ngán.
- Tạm thời anh nghỉ phòng tôi đi. Chờ tôi mua nệm, cho người dọn cái kho sạch sẽ rồi qua đó ngủ. Nhà này chủ yếu may hàng gia công nên không có phòng, mà anh đang bị thương, chịu khó nhé!
- Sao em nói chuyện với chồng mà nghe xa cách vậy?
- Hả! Chồng á! Nằm mơ đi cha.
Nhiên lỡ miệng, chợt im bặt cười hề hề. Lượm nhăn mặt nhìn biểu cảm của "vợ". Anh không thích phụ nữ quá đanh đá, mà cô vợ này đẹp thì có đẹp, nhưng mở miệng ra không đẹp tí nào, phải từ từ dạy lại mới được.
- À, mình là vợ chồng, nhưng li thân rồi.
- Li thân! Lỗi của anh hay của em?
- Không lỗi ai hết! Không hợp thì chia tay thôi.
- Nếu không hợp thì sao mình kết hôn? Mà nếu đã li thân, em nên để anh về ở nhà của anh.
Nhiên bị đớ lưỡi. Cái tên này, có chỗ ở thì ở đi. Đâu ra kiểu lí sự như thế?
- Mình không có kết hôn, chỉ là thích thì ở chung, nên căn bản tôi không biết nhà anh ở đâu. Giờ anh lại mất trí nhớ, không ở đây thì ở đâu hả?
- Thích thì ở chung. Em cũng lạ, không biết anh là ai ngoài tên Lượm, dám cho ở chung nhà, lỡ anh giết người cướp của thì sao?
- Anh!!!!
Nghĩ cũng đúng. Mấy vụ án đó đầy rẫy, sao mình không nghĩ tới nhỉ. Mà, đâu ai nhận là cha ăn cướp. Hắn nói vậy chắc không sao. Người dân tộc thật thà lắm mà. Nhiên lại mỉm cười, ngước đôi mắt long lanh nhìn Lượm.
- Chồng à! Một ngày cũng tình nghĩa, em lại vừa tốn một khoản không nhỏ cứu anh, sao anh lại nỡ nói em như vậy? Mình đã li thân, anh còn tàn nhẫn với em vậy sao?
Lượm thoáng chấn động, cũng phải, cô ấy là vợ mình. Nếu mình đã từng thương thì hẳn phải rất đặc biệt. Dù bây giờ mình không nhớ, nhưng tổn thương phụ nữ là sai, đối với vợ thì sai lại càng sai. Lượm lắc đầu, xoa xoa mi tâm. Con gái nắng mưa thất thường, anh đã bắt đầu hiểu....hey ya!
- Anh! Anh xin lỗi vợ.
Lượm tiến lại, ngồi xổm bên cạnh giường, ngước lên nhìn Nhiên, ánh mắt dịu dàng tha thiết. Từng ngón tay thon dài của anh đang gạt những sợi tóc lòa xòa trên mặt Nhiên. Hương hoa ly thơm ngát tỏa ra dịu nhẹ tư mái tóc của Nhiên làm anh trầm tĩnh lại. Nhiên rất đẹp, nét đẹp đơn thuần dễ thương, nhưng ánh mắt Nhiên đa sầu quá, già dặn trước tuổi. Bất ngờ trước hành động của Lượm, Nhiên cứ ngây ngốc ngồi đó ngắm anh, Nhiên chính thức lọt hố rồi. Còn Lượm, anh quyết sẽ tìm hiểu người phụ nữ này, vì sao anh có thể lấy cô ấy làm vợ. Nếu thật sự anh yêu, nhanh chóng anh sẽ nhớ lại thôi.
- Anh xin lỗi vì nói lời tổn thương em, nhưng mình là vợ chồng không nên ở riêng. Anh không biết anh trước kia thế nào, nhưng anh không phải sở khanh, chơi chán rồi bỏ. Nếu nhận nhau là vợ chồng thì phải chung thủy. Có thể em đang giận anh vì anh đã từng nói lời tổn thương em như vừa rồi. Anh không thể thay đổi quá khứ, điều anh làm được là thực tại và tương lai. Nên từ hôm nay, mình bắt đầu lại em nhé!
Nhiên nhìn Lượm, bao xúc cảm vỡ òa. Chồng cũ của Nhiên chỉ biết ăn chơi trác táng, hết tiền chơi gái thì về lôi Nhiên ra "đòi hỏi". Nhiên phải dậy từ 2g sáng ra ghe lấy cá, bỏ lại cho mấy chị bán, lấy chút tiền công làm lời. Người bán được ngủ thêm chút, thêm nữa lấy cá từ Nhiên, họ bán đắt hơn nên ai cũng vui vẻ đặt cá của Nhiên. Tầm 4g sáng là Nhiên chạy về nhà lo cơm nước, dọn dẹp cho cả nhà chồng. 6giờ chạy ra chợ phụ mẹ chồng coi sạp quần áo, vải vóc. Nhiên nhỏ con, nhưng gương mặt tròn trĩnh, da trắng. Mấy cô đi chợ cứ kêu Nhiên thử đồ, để mua cho con gái họ. Bà nào có con trai thì cứ ngắm rồi tặc lưỡi tiếc rẻ, "phải chi làm dâu nhà mình". Từ ngày Nhiên ra phụ, mẹ chồng đắt hàng hơn hẳn, nhưng bà ghét Nhiên nhà nghèo, ở nhà bà thì mặt lầm lì, ra sạp bán gặp trai thì mặt tươi như hoa ( nhờ tươi cười mới bán được hàng đó mụ, hey ja). Bà luôn chì chiết, hành Nhiên cho thỏa bực tức. Nhất là làm dâu hai năm rồi vẫn giữ dáng, không chịu sanh con. Sau biết ra lỗi của Nhiên thì bà lại cay độc " cây độc không trái, gái độc không con".
Chồng Nhiên chỉ lo ăn chơi. Ỷ vào gia đình giàu có nên không lo học hành. Hắn ta mê gái nổi tiếng khắp vùng. Hắn mê Nhiên từ thuở Nhiên mới 16 tuổi. Đeo đuổi 2 năm trời bị từ chối đến nhục mặt. Hắn trộm thuốc mê từ bệnh viện (ba hắn làm bác sĩ) tẩm sẵn vô khăn, canh Nhiên đi học về bắt cóc. Do không tính được liều lượng nên Nhiên bị mê man tận 3 ngày 3 đêm, hắn sợ Nhiên chết nên lại bồng Nhiên vô bệnh viện cấp cứu. Chuyện vỡ lẽ, con gái bị bị làm nhục, hắn chịu cưới nên ba má Nhiên đành chấp nhận gã con, tránh tiếng xấu. 18 tuổi theo về nhà chồng, bỏ lại ước mơ dang dở, để ba mẹ già quạnh hiu. Nhiên nghe lời mẹ, cố tròn đạo bên chồng. Nhiên nghĩ rồi một ngày kia, hắn vì thương Nhiên sẽ tu tâm, nhưng hắn cứ trượt dài trong đêm tối. Hắn có được Nhiên thì quăng xó, việc nhà Nhiên quá chu toàn, nên hắn cứ vô tư chơi bời, gái gú. Nhiên rất mong hắn nghĩ lại, quan tâm cô. Con gái 18 mà, ai cũng mơ ước có tình yêu đẹp màu hồng. Đời quá phũ đến đau lòng.
Tất cả kí ức ùa về. Vết thương tưởng đã liền da nay nứt toạc, rướm máu. Nhiên gục khóc trên vai người đàn ông xa lạ. Bờ vai vững chãi, ấm áp cô luôn mơ ước.
- Sao bây giờ anh mới nói, anh có biết em chờ ngày này lâu lắm rồi không? Em chờ một ngày anh sẽ ngoái lại sau lưng để nhìn em. Và em mệt mỏi, thật sự mệt lắm rồi. Huhuhu!!!
Nhiên tự nói, đang nói với chồng cũ của mình. Bao uất ức dồn nén theo nước mắt, nước mũi thấm ướt áo ai kia, thấm luôn vào trái tim lãnh khốc, từng chút một nhuộm màu đỏ hồng cho trái tim chai sạn ấy. Lượm dù hơi khó chịu vì nước mũi của Nhiên, nhưng có chút gì chua xót len nhẹ nên anh không đẩy Nhiên ra, "ừ cô ấy là vợ mình". Lượm ngẩng đầu Nhiên lên, nhìn thật lâu vào đôi mắt đang ngấn nước, bất chợt, dùng tay lau nhẹ giọt nước mắt đang tuôn, mỉm cười;
- Chào vợ! Anh tên Lượm. Chúng mình làm quen nhé!
Nhiên bừng tỉnh, bị ma nhập hay sao mà khóc ngon lành trước mặt cha khùng này vậy "chòi", còn ôm thắm thiết nữa chớ. Hên là hắn không hôn, nghĩ tới thiệt rùng mình. Thôi kệ, bắt đầu làm quen lại cũng hay, đỡ phải á khẩu trước ông lí lẽ này. Nhiên nhoẻn miệng cười.
- Chào anh! Em là An Nhiên.
- Ừ! Anh sẽ ở đây luôn, khỏi dọn kho.
- Hả???? - ăn dưa bở à, lợi dụng thần kinh chiếm tiện nghi của chị hả cưng. Đang suy nghĩ đuổi hắn ta, thì Lượm lại lên tiếng
- Anh sẽ ngủ dưới đất, em mua cho tấm nệm mỏng là được. Khi nào em nguôi giận thì game over.
- Game over?
- Vợ chồng mà, giận hờn, li thân vốn dĩ là trò chơi. Chơi chán thì phải kết thúc chứ.
Lượm nhìn Nhiên, nháy mắt, nở nụ cười rạng rỡ, rất tự nhiên đứng lên đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng. Nhiên lại tiếp tục bị đơ, lấy lòng bàn tay đập đập vô trán. Cô và hắn, ai là người bị thương ở đầu đây.