Còn run rẩy nắm chặt con dao, Thủy Thời nhìn tên cướp đang kêu rên trong thù hận, rồi lại nhìn lá cờ hiệu treo ngoài cổng thành hiện lên thấp thoáng ở phương xa.
Cậu như vừa bị giáng một gậy trúng đầu, thực tế cuộc sống phơi bày cho cậu một góc tranh đầm đìa máu chảy. Bây giờ Thủy Thời mới cảm nhận một cách sâu sắc rằng bản thân mình không thể dùng tư duy của Lâm Thủy Thời thời hiện đại để nhìn nhận thế giới này được nữa. Dù là lấy góc nhìn của Thủy ca nhi - một cậu bé sống vất vả qua ngày, thì xã hội cũng luôn dần biến đổi, vĩnh viễn không thể trở về như xưa.
Nghe tiếng gọi thều thào phát ra từ bé thú yếu ớt sau lưng, Phù Ly ngẩn người, dừng hành động xé tay một tên cướp.
Hắn thở dốc, phải nghiến răng để kìm nén khao khát giết chóc cuồn cuộn trong lòng, sau cùng hắn ném gã cướp thoi thóp xuống và xoay thân đi về phía Thủy Thời.
Phù Ly không nói câu nào, cứ thế khom người ôm đứng Thủy Thời lên rồi định rời đi.
Thủy Thời hơi đờ đẫn, mặt cậu vẫn dính máu văng ra từ đám lưu dân, nay được người ta mạnh mẽ ôm vào lòng thì mới chợt hoàn hồn. Cậu nghển cổ nhìn nét mặt Phù Ly, rụt rè duỗi chân, đoạn vỗ nhẹ lên cánh tay cứng cỏi của đối phương để tỏ ý Thừa An còn nằm trên mặt đất.
Trịnh Thừa An không gặp vấn đề gì lớn. Đầu anh không chảy máu, chẳng qua lúc đấy bị đá đập ngất, giờ anh cũng đã hồi tỉnh dần dần.
Phù Ly quay đầu nhìn, chau mày, sau đó thậm chí không buồn nhấc tay mà chỉ dùng chân hẩy Thừa An lên chiếc xe bò cách đó không xa lắm. Ùm, cơ thể nện xuống sàn xe phát ra âm thanh trĩu nặng, hành động này vừa khéo gọi tỉnh Thừa An.
Anh xuýt xoa một tiếng đầy đau đớn, đợi đến khi hoàn hồn, nhìn cảnh tượng máu me be bét trước mặt, anh sợ điếng người, đã vậy mới quay đầu đã thấy có kẻ nào đó ôm Thủy ca nhi xông thẳng vào rừng rậm.
Anh toan ngăn cản, song lại chợt nhận ra người nọ không phải cướp, với bóng lưng vạm vỡ và mái tóc tết đuôi sam thế kia thì chỉ có thể là vị ân nhân bị thương của Thủy ca nhi. Như vậy chắc hẳn anh ta đã chạy đến và kịp thời giải vây cho Thủy ca nhi và mình. Chu choa, hú hồn chim én. Nhìn tay chân toán cướp đều gập lại ở một tư thế quái dị, anh đoán chắc chúng gãy cả rồi, chưa kể vết máu me nhoe nhoét trên người họ nữa.
Lại quan sát kỹ thêm, anh thấy Thủy ca nhi đang lẳng lặng nằm trên bả vai rộng rãi của người đàn ông một cách cực kỳ ngoan ngoãn. Lóc cóc theo sau hai người là thằng cu "chó" nọ, chẳng mấy chốc họ sẽ khuất bóng trong rừng.
Nhưng rồi người đàn ông chợt dừng chân. Sau khi lắng nghe Thủy ca nhi thầm thì gì đó, hắn đứng im tại chỗ, đoạn bất thình lình quay đầu liếc nhìn mình bằng ánh nhìn không khác nào chó sói.
Thừa An đang xoa đầu sực tỉnh, chết, sợ là đang đợi mình!
Hướng tầm mắt xuống đám cướp hấp hối, Thừa An híp mắt, không quan tâm đến chúng thêm, chỉ bắt đầu kiểm tra xe bò. Lũ cướp muốn chiếm chiếc xe nên không động tới bò, hàng hóa cũng còn nguyên vẹn.
Phu xe kịp chạy vào rừng nên chắc đã an toàn. Còn những kẻ nằm dưới đất, Thừa An không buồn báo quan, sống chết của chúng cứ để cho ông trời cân nhắc. Anh quyết định vậy là để tránh cho dân tỵ nạn ghi thù, cuối cùng rước họa vào thân. Vì thế, anh tự động thúc con bò có vẻ bất an đi theo lối mòn mà Phù Ly dẫn trước.
Anh không biết rằng không bao lâu sau khi xe bò rời đi, bụi cây sau lưng phát ra tiếng sột soạt, vài con sói lông tạp trên ngọn núi nhỏ gần kề chui ra, hung dữ gầm gừ với toán cướp.
Ngay lúc đấy, Phù Ly đang đi trên đường giật giật đôi tai, ánh sáng thoắt lóe lên trong cặp mắt vàng kim rồi lại thu về sâu trong con ngươi u ám.
Vốn dĩ Phù Ly có thể chạy nhảy xuyên rừng, cách di chuyển ấy nhanh hơn hẳn, nhưng hắn không làm. Ôm thú cái trong lồng ngực, hắn từ tốn bước về nhà như một con người.
... Mặc dù "từ tốn" của hắn đã đủ để Thừa An đánh xe bò phía sau không tài nào đuổi kịp.
Thủy Thời trong lòng Phù Ly cứ nghĩ ngợi vẩn vơ. Đường về nhà đằng đẵng, cuối cùng giữa những bước chân vững chãi của đối phương, cậu thả lỏng tâm tình rồi lim dim ngủ mất. Khoảnh khắc ấy Thủy Thời cảm giác không có nơi nào an toàn bằng trong vòng tay ấm áp của Phù Ly cả.
Đang ngủ, Thủy Thời chợt giật mình, tay cố gắng bấu víu thứ gì, miệng gọi khẽ tiếng "Phù Ly!"
Người đàn ông không hề dừng bước, chỉ nhẹ nhàng đáp lại, "Ừ."
Người hãy còn cựa quậy lập tức lắng xuống, nằm mềm rũ trong lòng Phù Ly.
Chỉ có duy nhất một con đường về thôn đủ rộng rãi cho nhiều xe bò đi lại. Thừa An gặp bác phu xe ban đầu trên con đường này. Hiển nhiên phu xe hy vọng chiếc xe bò của mình không sao nên cố tình đi lối ấy, may là họ thật sự gặp được nhau.
Thừa An thở phào, chí ít chuyến này cũng không tổn thất. Chẳng qua trên trấn không an toàn, vừa về nhà anh đã dặn gia đình chớ ra ngoài lung tung, đồ cần thiết anh mua đủ cả rồi, cứ ở nhà cho qua Tết là được.
Sau đấy anh lại ghé thăm nhà thôn trưởng và kể đầu đuôi sự việc cho ông nghe. Thôn trưởng suy tư chốc lát, nghĩ dân thôn mình cũng hiếm đi xa, hầu hết là tự cung tự cấp, sinh sống nhờ núi và sông, toàn thôn chỉ có mình nhà ông Trịnh là có thằng con được lên trấn học hành.
Thừa An dặn dò cẩn thận rồi mới cùng các anh trai dỡ đồ trên xe bò xuống, đồng thời chuyển phần của Thủy Thời lên sườn núi giúp cậu. Tuy nhiên anh hai nhát gan, sợ Phù Ly chết khiếp, thành ra cuối cùng chỉ có Thừa An và Đông Sinh vác lương thực, gạo, và chiếc gùi đựng gia vị lên nhà Thủy Thời.
Nhà Thủy Thời mở cổng, trong sân có một con ngựa và một con sói đang "tâm sự" theo kiểu mạch ai nấy nói. Sói Con ưỡn ngực, liên tục "áu áu" khoe khoang sự tích cản địch dũng mãnh của mình. Mỗi tội hình như con ngựa ngu đần đối diện không hiểu tiếng sói, nên nó lại diễn thêm lần nữa, không thấy phiền hà.
Ngựa Đen lớn rất nhanh, mới xuống núi chưa được bao lâu mà vóc dáng đã nảy nở gần bằng ngựa trưởng thành. Cặp mắt to xinh đẹp giống mẹ của nó đang nhàn nhã nhìn Sói Con lăn tới lăn luo.
Nói thật lòng, ngựa ta cảm thấy cái thằng nhãi ăn thịt này hơi ngốc nghếch...
Đúng lúc đấy có người vào sân. Hai nhóc ta dừng động tác, nhìn chằm chằm hai con "người" chuyển đồ tới, một người trông rất quen trong số đó còn định vào phòng.
Sói Con thấy thế thì vội vã đứng dậy, cụp tai lủi phắt sang một bên. Thủ lĩnh trong phòng đang cáu bẳn, ngay cả nó còn không dám đến gần đây, thế mà lại có "người" can đảm xông tới! Sói sợ vạ lây! Dĩ nhiên, Ngựa Con cũng vậy.
Thừa An nghĩ đã đem đồ qua thì xét theo phép tắc cũng nên vào nhà chào hỏi Thủy Thời. Hơn nữa anh muốn xem xem Thủy ca nhi có ổn không, em ấy còn nhỏ mà đã gặp phải biến cố thế rồi, sợ sẽ bị ám ảnh tâm lý.
Đến cửa trong, không hiểu sao anh lại thấy hai tên nhóc bướng bỉnh thường ngày chợt chạy biến như một làn khói vào chuồng gia súc, đã vậy cứ chốc chốc lại ngẩng đầu liếc nhìn anh bằng ánh mắt... quái lạ kiểu gì.
Chờ mở cửa, anh mới hiểu trực giác của động vật quả là nhạy bén. Thừa An loáng thoáng thấy Thủy ca nhi rúc mình ngủ trong lòng người đàn ông trên giường sưởi. Mà anh chàng ân nhân nọ thì chẳng khác thú hoang bảo vệ địa bàn. Thấy có người vào, hắn lập tức bọc kín Thủy ca nhi trong lồng ngực rồi hung dữ ngẩng đầu, nhìn Thừa An chòng chọc.
Trước kia họ không dám nhìn kỹ, nay, ở khoảng cách gần, Thừa An mới nhận ra mắt đối phương màu vàng, đồng tử dựng đứng. Anh lạnh tóc gáy, không dám nấn ná lâu, vội vàng lùi ra với đôi tay chân cứng ngắc.
Thừa An hoảng hốt lắm, cuối cùng anh cũng biết vì sao hễ nhắc tới Thủy ca nhi là cha lại trưng ra bộ mặt đăm chiêu đầy lo lắng. Một người... một dị nhân như vậy quả thực không giống một đối tượng kết hôn hoàn hảo chút nào!
Bên trong, sau khi "người" rời khỏi lãnh địa, Phù Ly cúi đầu cọ lên lồng ngực và sườn má Thủy Thời rồi tỉ mẩn ngửi cơ thể của cậu thú nhỏ. Mùi thơm của đối phương xen lẫn mùi mạnh mẽ của mình làm Phù Ly vừa ý, hắn liền lẳng lặng nằm xuống bên cạnh Thủy Thời.
Thủy Thời ngủ mê man. Hình như do lòng không an ổn sau cảnh tượng đẫm máu ban trưa, thi thoảng cậu lại nói mê gì đó, may mà thân thể thoải mái, xung quanh cũng ấm áp vô cùng. Cậu cảm giác bên cạnh mình là một con sói to lớn, nó quây kín mình, nhìn mình chằm chằm, liếm mình với vẻ sốt sắng...
Bên ngoài, trăng khuyết treo cao. Trăng đang tích góp năng lượng, chờ đến khi đủ đầy, nó sẽ tản ra toàn bộ sức nóng và ánh sáng.
Dưới ánh trăng, một gia đình nọ đang lén lút chuyển tài sản ra ngoài thôn Viễn Sơn. Chúng chính là cậu mợ của Thủy ca nhi - lũ đã bán cậu đi tế sói. Đồng hành cùng chúng lần này có thêm một ca nhi trông rất lanh lợi với nốt ruồi thai đỏ chót, tượng trưng cho cái gọi là mắn đẻ.
"Cha dọn nhanh lên, mấy cái thứ cũ kỹ thì bỏ đi! Vợ cả của Hứa viên ngoại không cho con mang nhiều đồ, sau này nhà mình tới nhà ông Hứa cũng có thiếu cái gì đâu!" Như ca nhi là đứa con trai mà hai vợ chồng lấy làm hãnh diện. Vất vả mãi cậu ta mới được Hứa viên ngoại chọn làm vợ bé, nay cậu ta đưa cha mẹ lên nhà chồng trước cho có người hỗ trợ xử lí các loại mưu hèn kế bẩn.
Trong lúc dọn tủ quần áo, nhìn chiếc tủ xập xệ là mẹ Thủy ca nhi lập tức nhớ đến chiếc tủ gỗ thượng hạng đã bị lũ đốn mạt thôn Nhiệt Hà khuân đi. Giờ mà còn nó, họ đã không tới nỗi mất mặt với nhà họ Hứa.
Nghĩ đến đây, mụ vợ giận dữ nhéo tai chồng, "Tại ông cả đấy, chả được cái tích sự gì, để chúng nó đến tận nhà bắt nạt mà không nói nổi câu nào."
Gã cậu ôm tai kêu "ái ái", "Còn bảo tôi? Em mụ thì có tác dụng gì? Bảo nó tìm lí do bắt lũ đấy mà hết cái này không được đến cái khác không được, chỉ biết chối là giỏi!"
Như ca nhi thấy hai người cãi vã, thở dài, cảm giác nhị vị cao đường đây thật sự không đáng để khoe ra, chẳng qua không còn cách nào khác nữa.
Cuối cùng mụ đàn bà nói, "Em tao lo việc công, làm sao phân thân được! Mày giỏi mày tìm xem! Đem hết của cải quý báu về đây xem!"
Gã cậu nổi giận, hồi bé lão không bằng em gái, đi đâu cũng bị coi thường nên mới hình thành ra tính cách hiện nay. Giờ máu nóng lên đầu, nhớ người ta bảo thằng ca nhi kia không sống cùng nhà lão Trịnh mà chuyển ra riêng, lão lập tức nổi ý xấu.
Hừ, đồ nhà tao, tao cầm về là phải đạo.
Vì vậy, dưới những lời nửa cằn nhằn nửa khuyên can của hai mẹ con, gã lặn lội đến thôn Nhiệt Hà, leo lên sườn núi, nhìn cột khói bốc hơi trắng bên trên mà cười khẩy.
Cho chúng mày xem tao tài cán thế nào!