Lê Tiêu đang ôm chăn đi ra phơi nắng, hôm nay bên ngoài hiếm khi có ánh mặt trời, nhưng buổi sáng hơi ẩm ướt, chờ tới bây giờ mới lấy ra phơi nắng.
Chăn trong nhà không phải quá nhiều, bình thường Giang Nhu và Lê Tiêu tách chăn ra, hiện tại trong nhà có thêm một người, buổi tối hai người bọn họ chỉ có thể ngủ chung một ổ chăn.
Lê Tiêu đột nhiên cảm thấy, trong nhà nhiều thêm một người còn rất tốt.
Phó Tiểu Nguyệt rất thích căn phòng nhỏ này, tay chạm vào báo chí trên vách tường, nhìn một lần lại một lần, xoay đầu không xác định hỏi Giang Nhu: "Phòng này cho em thật sao?"
Cô ấy cảm thấy hết thảy đều như đang nằm mơ, cô ấy tưởng mình c.h.ế.t chắc rồi, nhưng đột nhiên cô ấy lại có thêm một chị gái một anh rể, bây giờ còn có căn phòng về mình, sau này còn có thể đi học.
Đây là chuyện mà mấy ngày trước cô ấy cũng không dám nghĩ.
Giang Nhu kéo cô ấy qua, "Đương nhiên, chỉ là có hơi nhỏ, nhưng vài ngày nữa bảo anh rể làm một tủ đồ nhỏ cho em."
Phó Tiểu Nguyệt vội lắc đầu, "Không cần, như vậy cũng rất tốt."
Lúc buổi chiều, Giang Nhu và Lê Tiêu dẫn Phó Tiểu Nguyệt đến đồn công an giải quyết chuyện chuyển hộ khẩu, Lê Tiêu có thể nói là người quen cũ của đồn công an thị trấn, anh vừa tiến đến, vài người mang theo ánh mắt đánh giá nhìn lại đây, còn có người chủ động chào hỏi, "Lê Tiêu, ối chà, thằng nhóc này cậu cắt tóc à, thiếu chút nữa không nhận ra."
Lê Tiêu đến gần cửa sổ, rất tự nhiên lấy ra điếu thuốc từ trong túi, đưa một điếu thuốc qua, "Đội trường Lý có ở đây không? Tìm ông ấy có chút việc."
Người đàn ông trẻ tuổi khoát tay áo không nhận, nói giỡn nói: "Làm sao vậy? Lại phạm tội à?"
Lê Tiêu nghe xong có chút không được tự nhiên, thanh cổ họng, "Nói bậy gì đó, vợ với con tôi còn ở đây."
Cảnh quan trẻ nhìn phía sau anh, anh ta đương nhiên biết Lê Tiêu có người vợ, nửa năm trước còn từng gặp vợ anh một lần, sau đó cũng chưa từng gặp lại, còn tưởng rằng chia tay rồi, không nghĩ tới hai người còn ở bên nhau.
Gần đây có một khoảng thời gian trong đồn còn thảo luận, nói hình như thằng nhóc Lê Tiêu đã lâu không tới tin tức linh thông nói bây giờ ăn kiếm được mối làm ăn, kiếm không ít tiền, bọn họ không tận mắt thấy cũng không biết thiệt giả.
Nhưng lúc này gặp người, mặc quần áo sạch sẽ, tóc cũng cắt tỉa nhẹ nhàng khoan khoái, phát hiện thật đúng là đã khác.
Tầm mắt của cảnh quan trẻ cuối cùng dừng ở cô nhóc trong lòng Giang Nhu, khuôn mặt mập mạp, con mắt to tròn tròn, đỉnh đầu còn cột hai cây dừa nửa tấc, khỏi phải nói đáng yêu cỡ nào.
Cô nhóc đúng lúc lắc đầu nhìn chung quanh, nhận ra nơi này cô bé chưa từng tới. Cảnh quan trẻ thấy mà lòng mềm mại, trả lời Lê Tiêu, "Đội trưởng Lý hình như ở lầu ba họp, cậu đi lên từ từ."
"Được."
Lê Tiêu thu điếu thuốc về, trực tiếp dẫn Giang Nhu bọn họ đi lên lầu ba.
Giang Nhu vừa đi vừa nhìn, trong lòng không sao có loại cảm giác quen thuộc về nhà mẹ đẻ.
Bọn họ lên lầu ba không đợi bao lâu, đội trưởng Lý trong miệng Lê Tiêu đã đến đây, là người đàn ông chiều cao trung bình, tuổi ước chừng ba bốn mươi tuổi.
Nhìn thấy Lê Tiêu câu đầu tiên nói cũng là, "Nhóc con cậu lại phạm tội gì vậy?"
"…"
Biểu tình trên khuôn mặt Giang Nhu đều cảm thấy xấu hổ thay Lê Tiêu.
Đây là kết quả thường xuyên làm chuyện xấu, ai nhìn thấy anh cũng nghĩ rằng lại phạm tội.
Ngược lại da mặt Lê Tiêu dày, phản ứng không lớn, tiến lên một bước nói ý tổng thể.
Biểu cảm trên mặt đội trưởng Lý dần nghiêm túc, trực tiếp nói với Lê Tiêu: "Cậu lại đây, nói tỉ mỉ một chút cho tôi."
Lê Tiêu bèn dẫn giang Nhu đi theo, đi vài bước, còn nhận lấy cô bé mập mạp trong lòng Giang Nhu.
Đội trưởng Lý đi ở phía trước quay đầu lại thấy vậy, cũng không nói gì.
Mấy người đi vào trong một căn phòng trống, Lê Tiêu bảo Phó Tiểu Nguyệt nói mọi chuyện với đội trưởng Lý, khi Phó Tiểu Nguyệt nói, hai tay nắm lại đặt ở trên hai đùi, nhìn ra được cô ấy rất căng thẳng.
Chờ cô nói xong, Giang Nhu lấy tờ báo cáo kiểm tra của bệnh viện từ trong túi, "Tôi là chị ba con bé, khi cha mẹ tôi đưa con bé đi, tôi còn nhỏ, lúc ấy không làm được gì, bây giờ tôi muốn chăm sóc con bé."
"Cha mẹ nuôi con bé như bây giờ xem như kẻ khả nghi ngược đãi vị thành niên cùng với buôn bán con, tôi dẫn con bé lại đây là muốn báo án, hơn nữa chuyển hộ khẩu của con bé dưới tên tôi, không biết có thể không?"
Giang Nhu rất dứt khoát, chỉ là chuyển hộ khẩu vẫn không đủ, phải dọa hai vợ chồng đó, nếu không bọn họ sẽ không dễ dàng thả người như vậy.
Đội trưởng Lý lấy qua nhìn, càng nhìn sắc mặt càng nặng nề, giải quyết dứt khoát, "Lập án điều tra."